Du Quân đứng trên hành lang tầng , hững hờ đưa mắt nhìn xuống sân trường.
Giữa dòng người náo nhiệt nô đùa, anh chợt thấy thấp thoáng một thứ gì đó trắng ngà, tung bay mềm mại như dải lụa đào.
Nhưng cũng rất nhanh, bóng dáng ấy lướt qua, lẫn sau đám đông rối mắt.
Bất giác, Du Quân cảm thấy có một điều gì đó quen thuộc lạ lùng.
Anh cố gắng tìm kiếm.
Mái tóc mùa hạ năm đó khiến Du Quân nhớ nhung, bỗng chợt xuất hiện ngay trước tầm mắt anh.
Trong phút chốc, Du Quân tưởng mình nhìn nhầm, ngỡ bản thân bị quá khứ làm cho mơ hồ.
Nhưng không, anh đã thấy rất rõ ràng bóng hình tinh khôi ấy.
Du Quân rời khỏi hành lang, vội vàng chạy xuống sân với nỗi lo rằng: nếu anh không đuổi theo, có thể sẽ để lỡ mất mãi mãi.
Bốp! Chát! Những âm thanh xô xát va chạm kêu lên rất vang.
Một cánh tay từ phía sau vụt tới, Bạch Hồng quay lại, phản ứng nhanh gọn nắm lấy cổ tay ả nữ sinh bẻ ngược hai vòng.
Cô hạ người xuống, thúc mạnh cùi chỏ vào bụng bà chị không biết điều.
Hai người bên cạnh thấy bạn mình bị đánh, liền nhảy vào đấm đá loạn xạ.
Và tất nhiên mười năm văn ôn võ luyện của Bạch Hồng giờ quả không phí hoài.
Dáng người thon gọn nhìn vậy mà lại không hề yếu chút nào.
Bạch Hồng lách người, giữ lấy vai đối thủ rồi gạt chân chị ta.
Lần lượt bốn người không hẹn mà cùng nhau ngã nhào xuống đất.
Cô không có ý định đánh nặng tay vì dẫu sao họ cũng là tiểu thư nhà danh giá, nếu vượt quá mức tự vệ chắc chắn sẽ không được yên ổn.
Sau lưng Bạch Hồng bỗng có tiếng chân bước tới ngày một gần hơn.
Theo bản năng, cô xoay người, dồn kẻ đó vào tường.
Nắm đấm của cô vung ra thế mà lại bị né được, rơi trúng ngay cạnh, chỉ cách bả vai đối phương vài centimet .
Bạch Hồng bình tĩnh nhìn lại.
Ngay sát trước mắt cô là một hõm cổ sâu đầy nam tính, yết hầu nhô cao, khẽ di chuyển.
Ngước mặt lên, cô đứng hình trông thấy một gương mặt góc cạnh, mái tóc đen phủ ngang đôi lông mày sắc bén.
Trông nam sinh này cũng đẹp quá đi mất.
Một khí chất dụ hoặc đến mê người tỏa ra, bao trùm khắp không gian.
Ánh mắt anh nhìn cô mang theo một tia ấm áp khó tả.
Nét thân thuộc đó đã tua lại đoạn băng kí ức trong tâm trí Bạch Hồng.
Không gian ngưng đọng lại.
Một cô gái đang chống tay, ép tường một chàng trai.
Khoảng cách chẳng còn là bao nhiêu giữa hai trái tim đang loạn nhịp.
Du Quân lên tiếng, đưa Bạch Hồng ra khỏi cơn ngỡ ngàng.
- Bạch Hồng...
Giọng nói trầm ấm vang lên.
Bỗng trong một giây nào đó, tâm tư thiếu nữ rung động bồi hồi.
Bạch Hồng lùi ra sau, nhìn lên gương mặt kia.
Cô chậm rãi hỏi:
- Cậu là ai?
Du Quân giật mình, mở to đôi mắt.
Cậu ấy quên mình rồi ư? Mà cũng đúng thôi, Du Quân đâu thể bắt người con gái ấy phải khắc sâu một cậu bạn chỉ thoáng lướt qua cuộc đời cô trong ba ngày vỏn vẹn.
Nhìn biểu cảm tiếc nuối của anh.
Cô khẽ cười, lên tiếng:
- Có phải là người không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ cua đúng không ta?
Tới đây, lòng anh trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Trong đó có sự vui mừng khi được gặp lại một mảnh tuổi thơ đã mất từ lâu.
Có niềm rung động trước nhan sắc say đắm lòng người của cô thiếu nữ, có cả chút gì ngượng ngùng khi thấy đều khiến người ta nhớ đến mình lại là một kỉ niệm đáng xấu hổ như vậy...
- Thiếu mất rồi.
Ngoài sợ cua ra, còn là người sợ vợ nữa a.
Du Quân đưa tay lên xoa đầu Bạch Hồng, gian xảo đáp lại.
Đang đắc thắng vì vừa chọc được tên mặt lạnh này, Bạch Hồng ửng đỏ hai tai, không ngờ mình bị hắn trêu lại.
Thân quen gì mà còn dám nhận vợ chứ?.