[1] Tiểu nãi cẩu (小奶狗): Nghĩa đen là chó con, chó chưa cai sữa. Còn nghĩa bóng thì chỉ mấy anh trai moe moe đáng yêu
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"......" Tay bị người nắm thật chặt, Đặng Dĩ Manh càng thêm không biết phim nó đang nói về cái gì. Máy sưởi trong phòng chiếu chạy hết cả công suất, trên mặt cô lại vừa mới bị nụ hôn nhợt nhạt kia làm cho đỏ ửng, bởi thế nên chẳng những nó không biến mất, ngược lại còn có xu thế ngày một nghiêm trọng.
Cũng chẳng phải nụ hôn đầu tiên, cô và nàng còn trải qua nụ hôn còn nồng nhiệt còn triền miên hơn thế, nhưng đối phương lại xuất hiện dưới bộ dáng này, giống hệt với đặc vụ ngầm đã được huấn luyện bài bản, loại kinh hỉ ngọt ngào như vậy, làm gợi lên tâm tình thiếu nữ đang ngủ say trong cô lại thức tỉnh lần nữa, nhảy nhót đâm loạn xì ngậu trong lồng ngực.
Nói tới đặc vụ. Đặng Dĩ Manh nhìn mặt nghiêng của Đại Uyển. Gần đây cô có ôn tập một số tác phẩm trước đó của nàng, trong đó nàng có đóng vai khách mời cho một nhân vật, nhân vật này là đặc vụ của quân thống nhất, là nhân vật phản diện lớn, xấu xa từ trong xương (thật ra là gián điệp phe chính nghĩa), không nói tới cốt truyện như thế nào, nhưng mà nàng mặc bộ quân trang đứng thẳng tắp thật sự đẹp muốn chết cô rồi.
Ngay lúc cô đang si mê nhìn gương mặt của Đại Uyển, suy nghĩ dần dần bậy bạ, không biết xui xẻo làm sao, bộ phim đang tới giai đoạn cao trào, Đặng Dĩ Mẫn nhỏ giọng hét lên kinh hãi, sau đó mới đưa tay ra, cầm lấy tay phải của cô, cũng siết chặt trong lòng bàn tay.
Đặng Dĩ Manh: "......"
Bên kia thật không thể trêu vào.
Hơn một giờ này đối với cô mà nói, quả thực rất dày vò.
Phần đặc sắc cuối bộ phim còn chưa chiếu, đèn trên đỉnh đầu đã được bật lên, phòng chiếu phim lập tức sáng trưng như ban ngày, Đặng Dĩ Manh cứng người mà ngồi tại chỗ.
Một người ở hàng phía trước đứng lên, quay mặt nhìn về phía cô cười rất gian xảo.
Khuôn mặt Đặng Dĩ Manh dại ra, chờ một chút, đây không phải Tiểu Ngải sao?
Đợi tới khi mấy người khác cũng từng người một đứng dậy hết cả, cô lại càng phát hiện có gì đó không đúng, làm thế nào mà quen mắt hết chơn vậy nè?
Sau một lúc, dây thần kinh phản xạ hình cung siêu dài của Đặng Dĩ Manh cuối cùng cũng hoạt động rồi.
—— Đây đều là nhân viên của Hoa Dung mà cô từng gặp qua đấy trời ạ.
Đặng Dĩ Manh dùng ánh mắt quái dị nhìn Khương Tự Uyển một cái. Tâm tình có thể nói là khá phức tạp.
Khóe môi Khương Tự Uyển hơi cong, ánh mắt lại vẫn dừng ở trên màn hình, phảng phất như nàng đang xem một bộ phim hay tới mức chẳng thể rời mắt, loại phim mà để lại dư âm bên tai tới ba ngày còn chưa dứt ấy.
"Thật trẻ con mà." Đặng Dĩ Manh thấp giọng nói thầm, "Chị đọc quá nhiều kịch bản về tổng tài bá đạo rồi đúng không."
Khương Tự Uyển nghe thấy, khuôn mặt nở nụ cười nhạt, không nói chuyện.
Ngược lại là Đặng Dĩ Mẫn thấy chị mình lải nhải, có chút khó hiểu, "Chị à, chị lầm bầm lầu bầu nói cái gì đó?"
Đặng Dĩ Manh rút tay mình ra khỏi cả hai cái người này, đứng lên, "Đi về thôi."
Tiểu Mẫn gật đầu, nhắc nhở Đặng Dĩ Manh đeo khẩu trang, sau đó cùng cô ra khỏi phòng chiếu.
Dắt tay chị gái đi bên lề, Đặng Dĩ Manh cảm giác sinh nhật này của cô bé qua đi hết sức viên mãn.
Cho tới khi đến một chỗ sáng sủa, cô bỗng nhiên thấy được có cái gì đấy không đúng.
Thân hình đi đằng trước để lại cho cô bé cảm giác rất quen thuộc.
Nghiêng mặt nhìn chị gái một cái, chỉ thấy đôi mắt được lộ ra bên ngoài của Đặng Dĩ Manh cứ bám riết lấy chị ta!
Đặng Dĩ Mẫn giữ lấy cái người ở đằng trước mình, khiến người nọ phải quay lại, quả nhiên! "Là chị."
Tiếng nói vẫn hơi mang âm điệu trẻ con của cô bé hơi run rẩy, Khương Tự Uyển cong cong đôi mắt: "Thật trùng hợp nha em gái." Tiếp theo lại quay mặt sang nhìn Đặng Dĩ Manh, cũng nói: "Aida, em cũng đến xem phim à."
Nội tâm của Đặng Dĩ Manh quả thực không còn sức mà nói con người này nữa. Biết kỹ thuật diễn của chị tốt rồi. Nhưng tình cảnh này cũng không khỏi quá lúng túng luôn đấy. Nề hà cô còn phải phối hợp chị ấy, vẻ mặt giả cười cầm lấy tay nàng đưa ra, "Trùng hợp thật đấy."
Đặng Dĩ Mẫn nghi ngờ nhìn hai người. Sau khi ba người cùng đi vào thang máy, cô bé như bảo vệ đồ ăn mà cầm tay chị gái thật chặt, kéo chị gái về phía sau rồi che lại. Còn Khương Tự Uyển thì ôm hai tay, cả người đều toát lên vẻ lười biếng, ánh mắt mang theo chút tiêu sái không thể kiềm nổi, vô cùng tản mạn mà nhìn người phía sau cô bé.
Đặng Dĩ Mẫn lại quay lại xem chị gái, chị gái cô thật không biết cố gắng tí nào! Mặt đỏ như cái gì ý! Tiểu Mẫn tức giận đến dậm chân, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Khương Tự Uyển, ồm ồm nói: "Chị, không được nhìn chị của tôi!"
Mặt Đại Uyển toát lên sự nghiêm túc: "Vì sao? Chị em đẹp như thế cơ mà."
Đặng Dĩ Mẫn lại càng tức, tức muốn nổ cả phối: "Chị, vậy chị cũng không được nhìn!"
Đặng Dĩ Manh sắp bị đối thoại khiến người thở không nổi này làm cho hôn mê luôn rồi, uể oải kêu Đặng Dĩ Mẫn một câu.
Đặng Dĩ Mẫn nghe thấy, lùi về phía sau, cầm lấy tay cô thật chặt, ánh mắt vẫn rất cảnh giác mà nhìn chằm chằm Khương Tự Uyển.
Tiếu quản lý đã đứng ở bên cạnh cái xe đợi Đại Uyển.
Đặng Dĩ Manh chúc anh ấy có ngày lễ vui vẻ, sau đó than thở: "Ngày như hôm nay mà còn phải tăng ca, thật vất vả đúng không ạ."
Tiếu thấp giọng cười hắc hắc: "Không sao, chị Uyển trả phí tăng ca rất phong phú."
Ban đầu Đặng Dĩ Mẫn rất từ chối cùng chung một chiếc xe với Đại Uyển, nhưng lại bị thuyết phục bởi một câu từ chị ấy: "Đã trễ thế này rồi, em muốn kéo chị em đi bắt xe, đã suy xét tới sự an toàn của em ấy chưa?"
Toàn bộ hành trình, Đặng Dĩ Mẫn nhấp môi ngồi ở ghế sau, không nói một lời.
Khương Tự Uyển suy xét hết sức chu đáo, đưa hai người bọn cô đến khu ký túc xá, còn đưa cho Đặng Dĩ Manh một hộp bánh kem rất tinh xảo, nhân tiện còn đưa thêm cả một giỏ táo khắc ý nghĩa bình an. Cuối cùng còn chớp mắt phải với Đặng Dĩ Manh, một câu cũng không nói.
Đặng Dĩ Mang mang lên, phân chia hết cho các bạn cùng phòng.
Từ hôm đấy qua đi, trình độ dính chị gái của Tiểu Mẫn lại nâng cao thêm một bước. Biết chị gái đi đóng phim vào ngày nào, cô bé liền giả vờ bị bệnh để đi theo Đặng Dĩ Manh tới nơi quay, kiểu gì cũng không chịu đi học, khiến trong lòng Đặng Dĩ Manh nghẹn muốn chết, lại không thể không dẫn theo đứa nhỏ này, sợ cô bé sẽ làm ra hành vi cực đoan gì.
Tới phim trường rồi, lại có một vị đại ma vương khác đang chờ cô.
《 Tổng thanh tra là đại mỹ nhân》là một bộ ngôn tình đô thị ngọt ngào, Du Định Nhu đóng vai một nữ tổng thanh tra đầy quyền lực, nhiều năm trước bị tổn thương nặng nề trong chuyện tình cảm khiến tính tình hết sức cổ quái, nam chủ là tiểu nãi cẩu [1] của nàng, Đặng Dĩ Manh sắm vai em gái của nam chủ, chủ yếu tồn tại nhằm đẩy mạnh tuyến tình cảm của nam nữ chủ. Toàn bộ kịch bản chủ yếu mang phong cách chữa lành.
Nội dung của bộ truyền hình này đúng là rất chữa lành. Nhưng mà cảnh quay hàng ngày ở phim trường lại không được đáng yêu như vậy.
Du Định Nhu đúng là mỗi ngày đều bới tìm xương trong quả trứng gà, chỉ cần cùng cảnh quay với Đặng Dĩ Manh, dù đạo diễn có nói là cảnh quay được rồi, thì chị ta cũng kêu là không được, cần phải quay lại, còn lý do ấy à, mí mắt của nàng hơi thấp xuống, ngón tay tinh tế chỉ vào Đặng Dĩ Manh, "Lúc nãy nói chuyện với tôi, cô ta thất thần, tôi không hài lòng, quay lại đi!"
Quay lại rồi quay lại, không chê phiền phức, vô cùng lại vô tận.
Mỗi lần đến phim trường, Đặng Dĩ Manh đều mang theo tâm tình anh dũng hi sinh vì thời cuộc.
Nhưng mà chỉ trích của hôm nay lại là hàng thật giá thật.
Trong quá trình Đặng Dĩ Manh đóng phim, thường thường sẽ phân tâm nhìn về hướng của Đặng Dĩ Mẫn.
Vậy cho nên NG rất nhiều lần.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Đặng Dĩ Manh nhận cơm hộp từ đoàn phim, còn Du Định Nhu đã có đoàn trợ lý cường đại của mình chuẩn bị đồ ăn, uống canh dinh dưỡng, xa xa nhìn hai chị em Đặng Dĩ Manh, sau đó vẫy vẫy tay với trợ lý bên người mình, thì thầm hai câu.
Trợ lý nhỏ liền chạy tới trước mặt Đặng Dĩ Manh, cứ như vậy, nói là nữ thần mời.
Trong lòng Đặng Dĩ Manh rất hoang mang, sau một lúc lâu nổi hết cả da gà lên, mới hỏi: "Tìm em có gì không ạ?"
Trợ lý nhỏ chỉ ngón trỏ về hướng muốn nói, "Chị cũng không rõ, chị ấy chỉ nói mời em với cả người bên cạnh em cùng đến thôi."
Đặng Dĩ Manh để hộp cơm xuống, kéo Đặng Dĩ Mẫn đi tới. Dù sao chuyện này cô cũng không rén gì. Nếu chị ta muốn bới lông tìm vết ở ngoài lúc diễn, vậy cô cũng xin được theo tới cùng.
Ai ngờ tới trước mặt của Du Định Nhu, nàng lại không gây phiền cho Đặng Dĩ Manh, mà đi hỏi em gái cô: "Em là gì của Đặng Dĩ Manh? Trợ lý, hay là người đại diện?" Cười nhạo mà nói, "Nhìn cái vóc dáng của em xem, Hoa Dung có phải rất nghèo không, thuê lao động trẻ em về à?"
Gần đây Đặng Dĩ Mẫn được chị gái cẩn thận che chở, đâu có nghe qua mấy lời thế này, cáu kỉnh tới cũng tới lâu rồi, nắm tay lại, cắn răng nói: "Tôi là em gái của chị ấy."
Đặng Dĩ Manh đỡ trán, rất muốn chết đi cho xong.
Du Định Nhu cười lạnh, "Em không đến trường đi học, ở đây bám lấy cô ấy làm gì? Hay là Đặng Dĩ Manh này, cô không cho em mình đi học à?"
Đặng Dĩ Manh lo âu nhìn Đặng Dĩ Mẫn: "Hôm nay em ấy xin nghỉ."
Trong ánh mắt của Đặng Dĩ Mẫn lại toàn là quật cường: "Tôi ở đây trông chị của mình, chị không quản được tôi đâu."
"Buổi chiều biến về trường đi học cho tôi." Du Định Nhu yên lặng nhìn cô bé.
Bộ ng.ực nhỏ của Đặng Dĩ Mẫn tức giận đến phập phồng: "Liên quan gì đến chị?!"
"Em ảnh hưởng tới diễn xuất của chị mình, vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi, thời gian của tôi quý đến mức nào, bằng cái bộ não của em thì sao mà biết được —— có phải em cho rằng tuổi mình còn nhỏ, nên ai cũng phải nhường không? Kính già yêu trẻ, bổn cung không bị mấy lời này ảnh hưởng đâu!" Ánh mắt Du Định Nhu như dao nhọn, "Nhân lúc còn sớm nên biến khỏi đây, đừng có đứng ở chỗ này làm chướng cả mắt."
Đặng Dĩ Manh cũng không biết Đặng Dĩ Mẫn lấy tâm tình thế nào mà kiên trì đứng ở đây vào chiều này.
Người thì đứng đằng đó, nhấp môi, hốc mắt thì vẫn luôn hồng.
Đặng Dĩ Manh cắn răng diễn cho xong sớm, sau khi công việc kết thúc thì đưa em mình về nhà. Võ tiên sinh đưa hai cô về. Ở trên xe, Đặng Dĩ Manh khuyên cô bé: "Ngày mai em về trường học đi."
"Em không về." Đôi mắt Đặng Dĩ Mẫn hàm chứa nước mắt nói.
"Chị sẽ không đi chỗ nào khác cả, nên em về đi học đi." Đặng Dĩ Manh tự thấy mình chưa bao giờ dỗ em vụng về như thế.
Đặng Dĩ Mẫn không nói, sau khi xuống xe là đi thẳng lên tầng. Đặng Dĩ Manh cảm ơn Võ tiên sinh, đến phòng ngủ, mới phát hiện em gái mình cứ ngây ngốc mà đứng ngoài cửa.
Đối diện với Phích Lịch Bối Bối là điện thoại đang phát kết cục cuối cùng của《 Thanh Vân Kỷ Sự 》, cô trộm rơi nước mắt, nhìn thấy Đặng Dĩ Manh, liền chỉ hướng giường của cô, "Chị đây giúp cưng nhận hàng về nè, có nhiều đồ lắm, toàn là hàng nước ngoài gửi về. Đừng có đứng ở chỗ đó, mau tới mở hàng mà xem đi."
Đặng Dĩ Manh nghi hoặc, cảm giác muốn dời non lấp biển hết sức mãnh liệt, cho đến khi mở cái hộp đầu tiên ra, nhìn bên trong có một tấm card —— với nét chữ hết sức tú lệ: "Gửi tặng Manh Manh, đều là "màu nhạt" mà cháu thích, hy vọng cháu vừa lòng. —— Khương Phương Phương"
Đặng Dĩ Manh bừng tỉnh. Là mẹ của Đại Uyển.
Khương phu nhân quả thật đem lời của cô nhớ ở trong lòng. Cô rầu rĩ mở mấy cái hộp, bên trong đều là nhãn hiệu sang quý, có áo khoác, cũng có cả bộ quần áo, nhiều hơn cả là những bộ váy xinh đẹp, có trang phục cho mùa đông, cũng có cả trang phục cho mùa hè.
Sợ rằng bình thường Khương Tự Uyển nhận quá nhiều đại diện quảng cáo cho các hãng thời trang, nhiều đến mức không rảnh để mặc quần áo tư nhân nữa, Khương phu nhân không được con gái bảo bối thỏa mãn tâm nguyện phối hợp mặc quần áo, vậy nên hiện tại mới đổ dồn hết lên người cô.
Đặng Dĩ Manh gọi điện thoại cho bác ấy, dù thế nào đi nữa cũng cần phải cảm ơn người ta mới được.
Tín hiệu không được tốt lắm, cô đi ra ban công, vẫn không tài nào gọi được.
Lúc trở về, cô liền thấy một khung cảnh hết sức kinh khủng.
Đặng Dĩ Mẫn cầm một cây kéo, mặt không chút cảm xúc, đang thực hành việc phá của.
Bộ trang phục hết sức đa dạng ấy, giờ phút này đã thành những mảnh vải rách nát.
Như có một chậu nước đá tưới từ đỉnh đầu trở xuống, Đặng Dĩ Manh che miệng hét lên.
Phích Lịch Bối Bối hiển nhiên cũng bị dọa rồi, mắt chữ A mồm chữ O ngồi ở một bên, sau một lúc lâu mới gian nan dịch gần về phía này, kéo lấy Đặng Dĩ Manh, nhỏ giọng hỏi: "Manh Manh bé nhỏ của mình ơi, tớ không nhìn nhầm đúng không."
Đặng Dĩ Manh luống cuống chân tay đẩy Bối Bối ra khỏi cửa, "Bối Bối, cậu cậu cậu cậu giúp tớ mua ít đồ với, lát về tớ đưa tiền cho."
"Mua cái gì cơ?" Lê Bối Bối ngơ ngác.
"Cái gì cũng được." Đặng Dĩ Manh nuốt nuốt nước miếng, "Đồ ăn đi. Bánh mì là được."
Nhìn theo Bối Bối đi xuống tầng, Đặng Dĩ Manh mới xoay người đóng cửa lại, một lát sau, cô mới lấy lại được sức lực, tiến đến giải cứu tấm vải không thể gọi là quần áo kia.
"Không thể tiếp tục như vậy được nữa." Cô cầm lấy bả vai của Đặng Dĩ Mẫn lắc lắc, "Đặng Dĩ Mẫn, em tỉnh lại đi, em bị bệnh rồi."
Đặng Dĩ Mẫn vậy mà còn khóc trước.
Lần này Đặng Dĩ Manh không ôm cô bé nữa, cũng không dỗ dành gì cả, chỉ chờ em ấy khóc sụt sùi mới lấy khăn giấy ra lau mặt cho em ấy, "Hiện tại chị nói cho em nghe, chị và Tiêu Triệt không thể bên nhau được. Chị và Đại Uyển là người yêu. Đặng Dĩ Mẫn, em biết điều đó, nhưng em lại không muốn thừa nhận nó, em lợi dụng tình thương và sự dung túng của chị để trốn tránh sự thật, em càng trốn, vậy năng lực đón nhận nỗi đau của em lại càng kém. Thế giới này không thể chỉ quay xung quanh mỗi một người trong chúng ta được, em cần phải tiếp thu được điều này, em hiểu chứ!?"
~~~~~~~~~~~~~~~
Đôi lời editor: Sau khi nghe Min cover bài My old story, tui mới biết IU có remake một bài hay như thế, làm nhịn không được phải đi sub liền ┐(´∀`)┌
Mấy ngày nay tui ngày nào cũng nghe bài này, giai điệu đẹp thật sự luôn. Vậy nên tui muốn chia sẻ cho mọi người cùng nghe. Chúc mọi người có cuối tuần an yên nè!