[1] Phong sát (封杀) tuyết tàng (雪藏): Nghĩa đen là gió giết còn tuyết chôn:))))
Phong sát: được dùng chỉ lệnh cấm những người có tầm ảnh hưởng đến công chúng như ca sĩ, diễn viên, nghệ sĩ, người nổi tiếng,...không được tham gia hoạt động nghệ thuật
Tuyết tàng: chỉ ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đặng Dĩ Manh ngồi trên chiếc sopha nhỏ ở phòng chờ tại văn phòng tâm lý. Chị gái tiếp tân của phòng khám là người rất săn sóc, bưng tách trà nóng hôi hổi tới đây, nhẹ cười thay ly trà lạnh kia cho cô. Sau đó chị gái ôm cái khay muốn bắt chuyện, nhỏ giọng hỏi cô có thể chụp chung không.
"Được chứ." Đặng Dĩ Manh chớp chớp mắt. Hiện cô đã có thể tương đối ứng phó được những trường hợp như thế này, chị gái mở camera trước ra xong, tạo dáng hi five.
Tiếng chụp ảnh vang lên.
Mặt chị gái đỏ bừng, cầm điện thoại lướt lướt, sau đó ngẩng đầu lên khen nói: "Mặt Manh Manh nhỏ ghê nha."
Đặng Dĩ Manh nhìn cô ấy cười cười, lại quay đầu nhìn về phía trong phòng bệnh.
Chị gái lễ tân lập tức bừng tỉnh, che miệng nói xin lỗi: "Ngại quá, bây giờ chắc em phải lo lắm, chị còn kéo em đi chụp ảnh chung....."
"Không sao ạ."
"Không sao đâu Manh Manh, em có thể tin tưởng vào bọn chị, bác sĩ Quản của tụi chị tuy rằng nhìn qua khá trẻ, nhưng thật ra là tiến sĩ từ nước ngoài về, cho đến hiện tại chị vẫn chưa thấy có vấn đề nào mà anh ấy không giải quyết được." Chị gái an ủi cô.
Đặng Dĩ Manh gật đầu cảm ơn, tặng chị gái một nụ cười cảm kích.
Vừa vặn có khách hàng mới đến xin cố vấn, chị gái lễ tân liền về lại vị trí của mình rồi.
Thứ gọi là thần giao cách cảm chính là, Đặng Dĩ Manh thở dài, mới vừa cầm điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Oản nào đấy, thế mà tin nhắn của người ta đã tới rồi, có lẽ là Đại Uyển đang trong thời gian đợi quay, có vẻ khá vội, nên mới gửi ghi âm cho cô: "Manh Manh, sao rồi?"
Đặng Dĩ Manh trả lời: "Vẫn chưa ra ạ, chút nữa em nhắn với chị sau. Chị cứ an tâm đóng phim đi."
Bên đối diện kia gửi tin nhắn văn bản cho cô: Mệt ghê, muốn vợ hôn mới diễn được tiếp cơ.
Đặng Dĩ Manh: "......" Hết cách rồi. Ở trong lòng cô, hình tượng của Khương Tự Uyển vẫn rất là thánh thần, mỗi khi nói mấy từ ngữ bình dân như lúc này, hoặc là bỗng nhiên nói lời vô tri, đều khiến cô phải ngơ ngẩn một lát mới thích ứng được. Hai giây sau, cô mới gửi một cái sticker hôn khá giản dị cho nàng.
Đại Uyển cũng gửi một cái sticker tương tự lại cho cô, Đặng Dĩ Manh nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại cho đến khi nó tắt lịm.
Em gái bị cô nói một thôi một hồi xong thì hôn mê mất hai ngày, sau đấy lại sốt cao, khiến Đặng Dĩ Manh vừa gấp vừa hoang mang lại vừa lo lắng, lúc gọi điện thoại cho Khương Tự Uyển, đã khóc tới không phát được ra tiếng. Cuối cùng biện pháp giải quyết của Khương Tự Uyển là cho đạo diễn ăn chanh leo, đi từ nơi quay về, lái xe tới đây mang Tiểu Mẫn đến bệnh viện, sau khi được xác nhận rằng con bé không làm sao, Đại Uyển mới trở lại đi quay tiếp.
Đặng Dĩ Manh vốn từ trước tới nay vẫn không thích nhân vật nữ chính luôn giỏi gây phiền hà cho người khác trong các bộ phim truyền hình, nhưng lúc này cô phát hiện mình lại biến thành người như vậy. Cô vốn hy vọng rằng, ở bên cạnh của Đại Uyển, không phải như cây dây leo, mà là thẳng đứng như cây sồi. Không phải nói yếu ớt hay nũng nịu dựa vào bạn gái thì không tốt, nhưng cô lại càng hy vọng việc của mình thì để mình tự giải quyết, Đại Uyển an ổn đứng đằng sau là tốt rồi.
Lúc em gái xuất viện, hai ngày sau thì đồng ý đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trên đường đi Đặng Dĩ Manh thấy em ấy cứ uể oải không vui, nói bóng nói gió giải thích với cô bé: "Cảm xúc và thân thể của con người là giống nhau, nếu như chăm sóc không tốt cũng sẽ xảy ra vấn đề, luôn có khả năng ở dưới mức đạt tiêu chuẩn về sức khỏe, cho nên đi khám tâm lý không phải chuyện to tát gì, giống như khi em bị cảm vậy đấy, cũng cần phải đi khám ở bệnh viện đúng không, làm gì có ai sẽ cảm thấy xấu hổ vì bị cảm đâu nè?"
Ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, cửa phòng khám phía đằng sau bỗng vang lên tiếng kẽo kẹt rồi mở, Đặng Dĩ Mẫn đi ra, nhỏ giọng nói: "Chị ơi."
Phong độ của bác sĩ Quản rất tốt, cũng đi theo ra ngoài, giống như gió xuân thoảng qua mặt mà nói với Đặng Dĩ Manh: "Đặng tiểu thư, để cô đợi lâu rồi, hy vọng có thể giữ liên lạc trong mọi trường hợp."
Đặng Dĩ Manh cảm ơn bác sĩ, mang em gái rời khỏi phòng khám. Từ sau khi cái hành động khiến ai cũng rợn người của Đặng Dĩ Mẫn là lấy kéo cắt bộ đồ mới kia ra, cô sợ cảm xúc của con nhỏ này về đêm không được ổn định, lại lấy kéo làm chuyện gì khác, động chạm tới bạn cùng phòng, cho nên thuê một căn trọ nhỏ ngoài trường học, mang em gái tới ở nơi này.
Sau khi về nhà, Đặng Dĩ Mẫn nói mệt, Đặng Dĩ Manh cũng không nói thêm gì, để cho em ấy đi ngủ. Chờ sau khi thu xếp ổn thỏa cho em gái, Đặng Dĩ Manh mới đi ra làm bài tập lớn cho cuối kỳ, di động cũng không đánh mất cơ hội này mà sáng lên, thì ra là tin nhắn của bác sĩ Quản, dài như bài tiểu luận vậy đấy.
Đặng Dĩ Manh cầm di động đọc hai lần, sau đó tóm ý lại, nói chung câu chuyện là em gái cô vốn có một ảo tưởng rất hoàn mỹ, trong cái ảo tưởng đó, tất cả hình thức sinh sống của mọi người đều dựa theo thiết lập trẻ con của cô bé, trong cái ảo tưởng này thì chị gái chính là vai quan trọng nhất. "Hiện thực đã phá tan ảo tưởng của cô bé, cho nên hiện tại em ấy không biết nên theo ai." Vì để cho em ấy chấp nhận thực tế, bác sĩ Quản kiến nghị, tốt nhất là để con bé hiểu rằng, hình thức sinh sống như thế này cũng rất tốt.
Đặng Dĩ Manh ngả lên chiếc sopha.
Mùa thi sẽ bắt đầu từ giữa tháng một, đến khoảng ngày 20 thì kết thúc. Khoa viện của Đặng Dĩ Manh có thể xem như an bài khá hợp lý, mấy môn thi đều khá gần ngày với nhau, không giống như mấy môn chuyên ngành, chiến tuyết bị kéo đến siêu dài, môn đã nhiều thì chớ, hết cách rồi, có bao nhiêu môn thi xong thì cũng thi xong cả rồi, còn thừa mất một môn chuyên ngành bị an bài vào trước hôm Tết âm lịch một đêm, làm hại sinh viên uổng công ở trường chờ đợi tận một đến hai tuần, khiến người không thể không nghi ngờ rằng giảng viên môn này có phải có xu hướng phản xã hội hay không.
Môn chuyên ngành cuối cùng của Đặng Dĩ Manh lại trùng ngày với hôm phải đi quay.
Đáng lý ra là cô đã xin đoàn làm phim nghỉ buổi này, an tâm ở trường ôn tập thôi, nhưng rồi cũng không biết là ngày như thế nào, hơn 8 giờ sáng, cô lại nhận được điện thoại của phó đạo diễn, bảo cô cần phải đến quay.
Đặng Dĩ Manh đành cắn răng bắt xe tới, thì ra đây là chủ ý của Du Định Nhu, có một phân cảnh gặp nạn giữa Đặng Dĩ Manh và cô ta, cô ta mới nói trạng thái của hôm nay lại vừa lúc đúng ý, cảm xúc vốn ủ đã lâu nếu không được sử dụng đúng lúc, không biết lần sau khi nào mới xuất hiện lại nữa, cho nên hôm nay nhất định phải quay, nhân, lúc, còn, nóng.
Trên mặt Đặng Dĩ Manh cười như hoa, trong lòng đã chết lặng, kịch bản đã được cô đọc tới thuộc làu rồi, chỉ chờ đạo diễn kêu một tiếng action, Du Định Nhu đã được thiết lập sẵn ở hành lang rồi, cô chỉ cần kéo chị ta chạy như điên thôi, miệng cũng cần phải đọc lời kịch an ủi nữ chính, mà nhắc đến cũng khéo cơ, tên nữ chủ cũng có chữ "Nhu", "Chị Nhu, đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ chạy thoát."
—— đây chính là điểm hỏi chấm nhất của cái bộ phim này.
Đặng Dĩ Manh cũng không rõ vì sao một bộ phim mang yếu tố hài hước nhẹ nhàng vẫn phải xuất hiện tình tiết bắt cóc không đâu vào đâu cả. Mà vụ bắt cóc này còn do tên người yêu cũ cặn bã khiến người tức điên của tổng thanh tra kia lên kế hoạch, nội tâm của anh ta có nguyên lý chung chung thế này, "Đáng lẽ là mình thấy cái món đồ chơi này không tốt đâu, nhưng không nghĩ rằng vứt đi lại có người nhặt về cung phụng như bảo bối, không được, đồ mà mình không cần thì người khác cũng không được có, nếu mình không có, vậy phải hủy diệt nó." Cái tư duy hỏi chấm gì đây.
Nhưng kệ Đặng Dĩ Manh có hiểu hay không hiểu, tình tiết này nó vẫn xuất hiện.
Bản thân cô là diễn viên, phải có giác ngộ như này: Cho dù có rắc máu chó thì cũng phải rắc chân thành phải rắc thật chất lượng.
Du Định Nhu vẫn bới lông tìm vết. Đặng Dĩ Manh đã kéo chị ta chạy như điên phải bốn đến năm lần rồi, vậy mà chị gái này vẫn chưa hài lòng, sau khi kéo chị gái chạy trên "tòa nhà bỏ hoang" này tới lần thứ bảy, tinh thần của Đặng Dĩ Manh sắp hỏng luôn rồi, thở phì phò hất tay của Du Định Nhu ra: "Chị có bị sao không đấy! Tôi không muốn chơi với chị, tôi còn phải về đi thi!"
Du Định Nhu vốn đang lạnh mặt nhìn cô, chờ đến khi cô nổi gân xanh lên gào cho xong, bỗng bả bật cười, cười đến run lẩy bẩy luôn, chảy cả nước mắt, cuối cùng còn lau khóe mắt mình, "Tôi còn tưởng rằng cô chỉ là loại tráng miệng vô dụng như cây kẹo bông gòn chứ, không phải vẫn biết nóng nảy sao. Căng lâu như vậy thật không dễ dàng nhỉ cô gái."
Trong đầu Đặng Dĩ Manh phát đi phát lại mấy câu này vài lần, mới giải nghĩa được là bà chị này có vẻ đang trêu mình, tức khắc giận đến mức dậm chân: "Sao chị, chị, chị lại là loại người như vậy chứ!"
Tâm tình Du Định Nhu có vẻ rất tốt, lấy một cái khăn tay từ trong túi ra đưa cho cô, đôi mắt cười cong cong xinh đẹp vô cùng: "Lau đi, đồ đầu đất. Chảy toàn mồ hôi kìa, bẩn chết đi được."
Đặng Dĩ Manh như có một ngụm máu bị nghẹn trong lòng, "Tôi không phải đầu đất."
Du Định Nhu giơ tay nói chuyện với đạo diễn: "Đạo diễn Từ, tôi cảm thấy cảnh lúc nãy cũng không tệ lắm, dùng cảnh đấy đi."
Đạo diễn Từ lau mồ hôi, đứng ở xa xa giơ tay OK.
Đặng Dĩ Manh thở ra một hơi, cô ứ thèm dùng khăn tay nữ ma đầu đưa, lấy khăn giấy lau qua loa, chào qua các đồng nghiệp ở đây xong thì vội chạy ra ngoài, lúc chạy về trường thì vừa vặn đã thi được mười phút rồi. Giáo sư Hồ thấy cô chạy tới thở hổn hển, không khỏi châm chọc mỉa mai hai câu: "Ôi chao, tôi còn tưởng là ai, kì thi lớn như vậy còn tới muộn, thì ra là đại minh tinh Đặng Dĩ Manh của chúng ta."
Đặng Dĩ Manh cũng không rảnh mà tổn thương, báo danh xin vào, nhận bài thi rồi ngồi vào hàng cuối, vẩy bút viết thoăn thoắt.
Mới ra khỏi trường thi, Đại Uyển đã gọi điện thoại tới, "Manh Manh, em đóng máy chưa?"
Đặng Dĩ Manh thở dài, "Xuất diễn của em từ bây giờ trở đi sẽ không còn nhiều nữa, nhưng mà vẫn chưa hoàn toàn giải thoát." Dù sao thì cảnh tiếp theo chính là màn anh hùng cứu mỹ nhân của nam chính, tiểu nãi cẩu biểu lộ ra bản thân cũng có sự anh dũng như chó ngao Tây Tạng, hoàn toàn chạm đến tâm hồn thiếu nữ của tổng thanh tra, vậy nên phân kịch về sau hơn một nửa là rắc cơm chó, làm công cụ hỗ trợ như Đặng Dĩ Manh có thể thành công lui xuống, ở bên cạnh an tâm hóng hớt ăn cơm chó.
Khương Tự Uyển lại nắm được từ ngữ mấu chốt, ở đầu dây bên kia nhàn nhạt hỏi: "Giải thoát? Làm sao vậy, có ai gây khó dễ cho em à?"
Đặng Dĩ Manh nghe ra được ý lạnh trong cái câu nói này. Cái vụ của Dư Mạt sau này cô mới được được nghe thấy, Đại Uyển hầu như khiến tiểu tân nhân này mất hết mọi hợp đồng quảng cáo cũng như mọi lời mời đóng phim trong hai năm, dường như muốn phong sát tuyết tàng [1] người này, tới mức Quyền Anh còn phải đứng ra thuyết phục. Vậy nên Đặng Dĩ Manh cũng hiểu, tuy rằng Uyển tỷ là nữ thần ưu nhã mà biết bao người yêu, nhưng trong một nghìn mặt của nữ thần, cũng có một mặt là tổng tài bá đạo điên cuồng bảo vệ vợ. Nếu giờ cô mà mách chị ấy, có quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đặng Dĩ Manh cười gượng: "Làm gì có, tại em là người được thay vào sau, nên có nhiều chỗ không hiểu, gây phiền hà tới mọi người thôi ạ, thật ra mọi người trong đoàn phim vẫn rất quan tâm em."
Khương Tự Uyển ừ một tiếng, "Hôm nay thi xong rồi đúng không, chị mời em đi ăn mừng nhé. Để chị bảo Tiếu đặt trước."
Đặng Dĩ Manh vốn muốn từ chối, dù sao thì Đại Uyển đang bận vô cùng, chỉ là thi cuối kì mà thôi, nào dám để chị ấy mạo hiểm thức khuya đóng phim để bớt chút thì giờ ra ăn cơm tối chứ. Nhưng rồi cô nhớ đến lời bác sĩ Quản nói, hơi chần chừ, rồi đồng ý. Sau đó mới thử hỏi: "Em có thể mang em gái tới không ạ?"
Ở bên kia, Khương Tự Uyển dừng một chút, sau một lúc lâu mới nói: "Ai nha, bảo bối cảm thấy rất tủi thân luôn đó."
Đặng Dĩ Manh không còn lời nào để nói, ở đầu dây bên này nghẹn đến đỏ cả mặt, ngẫm nghĩ hay là thu hồi lại lời ban nãy.
Nhưng rồi Đại Uyển lại thêm vào một câu: "Nhưng mà, mang vợ và em vợ đi ăn cơm, nghĩ lại cũng cảm thấy rất đáng yêu."