Phái đoàn đi săn chia làm nhóm, mỗi nhóm người – trinh sát và thợ săn. Tám nhóm người sẽ chia nhau ra tám hướng xung quanh, phạm vi tương đối rộng để dễ săn mồi nhưng không cách nhau quá xa, khi cần thiết vẫn có thể dùng khói hiệu để liên lạc nếu cần giúp đỡ.
Vân và các chiến sĩ Thánh tộc không tham gia, nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn cho đoàn người. Không thể bất cẩn dù chỉ một giây phút nào cả, đó là tinh thần trách nhiệm cao độ của Thánh tộc.
Kiba nằm trong nhóm cuối cùng, chung đội với Hawk. Đây ắt là ý của Albert khi xếp thợ săn kinh nghiệm nhất trong làng đi với anh, có thể ngăn ngừa được các tình huống ngoài ý muốn.
Nhưng không một ai có thể ngăn được cuộc thảm sát sắp diễn ra trong cánh rừng nhỏ này.
Kiba trong vai trò trinh sát tiến vào trong rừng trước mọi người. Anh không quên để lại dấu hiệu chỉ đường cho mọi đường theo dấu.
Hiện tại anh đang rất nghiêm túc, anh ít khi nghiêm túc như thế này. Vừa nhảy nhót di chuyển như một con sóc qua lại giữa các cành cây, anh vừa dùng nội kình tán ra cảm nhận rõ phạm vi m xung quanh.
Khu rừng mặc dù nhỏ nhưng không thiếu con mồi, anh đã cảm nhận được mấy chục sinh vật trong phạm vi cảm nhận của mình. Tay cầm nỏ đã lên dây, Kiba liếm mép. Anh không dùng Thần Phong để di chuyển vì như vậy sẽ quá nhanh, dễ làm cho bọn thú nghe được động tĩnh. hơn nữa, kéo giãn khoảng cách quá xa với nhóm thợ săn cũng không phải là việc hay. Anh còn cần bọn họ làm khuân vác cho mình.
Trước mắt anh xuất hiện con mồi đầu tiên. Từ trên cành cây anh có thể quan sát nó rất rõ. Con thú to và có bộ da dày như một con tê giác, chỉ có điều không có sừng. Ngoại kình tỏa ra man mát từ nó.
"." – Kiki trong vai trò máy đo sức mạnh cho biết.
Phập, cùng lúc tiếng nói của Kiki vang lên trong đầu anh, mũi tên bay ra khỏi chiếc nỏ trên tay và gọn gàng cắm vào mắt con thú không biết tên. Mũi tên bay quá nhanh và cắm thẳng vào sâu đến não khiến nó chết ngay lập tức không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Một." – Kiba lẩm bẩm.
Sau khi hạ xuống đất để lại dấu hiệu hướng mọi người đến chỗ con mồi vừa bị anh bắn hạ, Kiba không ngừng lại dù chỉ một giây tiếp tục phóng lên cây đi về hướng con mồi tiếp theo.
"Đại ca..." – Kiki rên rỉ. "Anh làm thế này thì làm sao em kịp lấy thông tin về hệ sinh thái động thực vật được chứ ?!"
"Thế thì dẹp đi !" – Kiba trả lời gọn lỏn.
Kiki ngay lập tức câm như hến. Chết cha đại ca lên cơn rồi, lần cuối cùng nó nhớ đại ca rơi vào trạng thái như thế này là khi một căn cứ của bọn phản loạn sao Hỏa bị biến thành bãi tha ma. Thân là máy tính thông minh, Kiki tất nhiên là rất thông minh, cho nên nó quyết định không lên tiếng nữa mà thay vào đó im lặng đọc kinh siêu độ cho các sinh vật trong cánh rừng này.
"Hai." – Kiba tiếp tục đếm một cách không cảm xúc.
"Amen !" – Kiki tự nói với chính mình.
-----
Hawk và sáu thợ săn còn lại không tin nổi vào mắt mình.
Họ đã không chuẩn bị tâm lý cho thứ họ thấy trước mắt. Bọn họ đang đi theo dấu hiệu Kiba chỉ, vừa đi vừa than phiền vì sao trinh sát còn chưa ra dấu tìm được con mồi nào. Hawk cũng hơi bực mình, là thợ săn giỏi nhất làng mà anh lại phải đi cùng gã trinh sát gà mờ này. Không khéo nhóm anh sẽ là nhóm có thu hoạch kém nhất, thế thì mặt mũi của anh để ở đâu.
Thế nên khi nhìn thấy xác chết của con Rhinos trước mắt, mọi người xém nữa lên cơn động kinh.
Một số người còn không tin được rằng nó đã chết, nhưng Hawk thì biết rất rõ. Kình lực của nó đã tản mát gần như không còn, và một chuôi mũi tên cắm trên mắt nó đã giải thích nguyên nhân mọi chuyện cho anh. Nhưng chính vì vậy anh lại càng kinh hãi hơn ai hết.
Hắn ta thật sự sử dụng nỏ để săn mồi, và hơn hết đã thành công. Rhinos là sinh vật như thế nào ? Nếu như bình thường, cả nhóm bảy người thợ săn cùng bao vây và tấn công cũng chưa chắc đã có thể giết được nó. Với thân thể khỏe mạnh, kình lực nhiều và đặc biệt là bộ da dày Rhinos thừa sức bỏ chạy nếu như nó cảm thấy nguy hiểm. Nhưng bây giờ nó đang nằm đây, hoàn toàn lành lặn trừ một mũi tên cắm xuyên qua mắt thẳng vào đầu.
Té ra đi săn có thể nhẹ nhàng thoải mái như vậy sao ? Hawk cảm thấy như có một tia sáng lóe qua. Anh đứng đó suy nghĩ hỗn loạn, hình ảnh trước mắt đã phá vỡ mọi nguyên tắc đi săn trước giờ mà anh biết đến. Nhưng kết quả thực tế đã chứng minh, hắn không sai. Vậy phải chăng bao lâu nay anh, và tất cả các thợ săn khác, đã sai rồi ?
Cũng không thể trách bọn họ được. Người trên hành tinh này đã quen với tư duy người không có kình lực là rất yếu đuối, bởi vì đó là sự thực. Cho nên họ chưa bao giờ nghĩ tới chuyện người không có kình lực có thể dùng phương pháp này để săn thú, bởi vì nó quá nguy hiểm và liều lĩnh. Chỉ cần thất bại thì người đó chẳng khác nào trở thành món mồi ngon cho bọn mãnh thú cả. Cũng chính vì không dám nghĩ đến, không dám làm cho nên phương pháp này vĩnh viễn không được dùng tới và luyện tập. Lại thêm vũ khí tầm xa vốn không có uy lực bằng vũ khí cận chiến, nhất là khi được sử dụng bởi các chiến binh có kình lực mạnh mẽ, thế nên kỹ thuật sử dụng cung nỏ của mọi người cũng không được phát triển.
Hawk cảm thấy máu sôi rần rật, thứ cung nỏ trước nay anh vẫn cảm thấy vô dụng không ngờ lại lợi hại như vậy. Nếu như anh có thể luyện được kỹ thuật bắn như vậy thì cho dù có bị phát hiện anh vẫn sẽ có thể gây sát thương và tiêu diệt con mồi từ xa một cách an toàn và nhẹ nhàng. Một chân trời mới như đang mở ra trước mắt anh.
Không chỉ riêng Hawk, những thợ săn khác mắt cũng đang sáng dần lên. Đều là người trong nghề họ nhanh chóng nhận ra con đường mới trước mặt. Trước đây chẳng qua vì chưa ai dám làm và không đủ khả năng để cho họ thấy được mà thôi.
Hawk rút mũi tên ra khỏi mắt Rhinos. Anh cẩn thận lau chùi nó rồi bỏ vào trong ngực áo của mình. Các thợ săn khác nhìn anh một cách đố kỵ. Hawk cười khổ.
"Rồi sẽ có đủ cho mọi người. Theo tôi thấy đây chỉ là bắt đầu mà thôi."
Bảy người nhìn nhau gật đầu rồi chuẩn bị vác con mồi săn được lên và tiếp tục đi theo dấu Kiba. Họ còn muốn nhìn xem anh sẽ cho họ thấy những ngạc nhiên đáng mừng nào nữa.
Thực tế sau đó cho thấy Hawk không đoán sai.
-----
"Hai mươi sáu."
Kiba càng lúc càng thuần thục. Động tác của anh liền mạch như nước chảy mây trôi, nhảy lên cây, lắp tên, bắn, để lại dấu hiệu. Tiếp tục nhảy lên cây.
Anh cảm thấy hưng phấn, đã lâu rồi không có cảm giác hoàn toàn chuyên tâm vào một chuyện như thế này. Lúc đầu anh sử dụng nỏ còn hơi có chút khó khăn phải bỏ thời gian ngắm kỹ, nhưng bây giờ thì anh đã bắn gần như là bản năng. Xem ra còn chưa có lụt nghề, Kiba cười tự ngẫm. Nói về khả năng sử dụng vũ khí tầm xa, vốn cũng không phải sở trường của anh nhưng anh có tự tin trong khắp đội biệt động Liên Minh có thể làm cho anh tự nhận không bằng chỉ có hai người mà thôi. Một chính là đội trưởng đội Linh Miêu, cô nàng này là đệ nhất xạ thủ của toàn bộ quân đội Liên Minh. Người thứ hai, chính là con bé Hoàng Linh đội viên của anh. Còn may là nội kình nó chỉ tầm nếu không thì chưa biết giữa nó và Linh Miêu ai hơn ai kém đâu, ít ra là về khoản rình rập bắn tỉa.
Kiba mặc dù hăng say săn bắn nhưng vẫn không quên dùng nội kình cảm nhận và theo dõi các đồng đội của mình đi theo sau anh. Họ đang đến gần con mồi thứ mười bảy mà anh đã bắn hạ. Mọi chuyện vẫn ổn cả, dù sao thì những sinh vật có ngoại kình mạnh có thể gây nguy hiểm cho họ đều đã nằm trong danh sách đối tượng trọng điểm cần tiêu diệt trước của anh.
Khu vực xung quanh đã không còn nhiều con mồi đáng giá, đến lúc phải qua khu vực mới rồi. Kiba huýt sáo nhẹ rồi tiếp tục con đường đẫm máu của mình. Dù sao anh mới dùng hết có một ống tên thôi, vẫn còn hai ống nữa cơ mà.
"Lạy hồn, sát sinh quá độ rồi. Tội lỗi tội lỗi..." – Kiki vẫn không ngừng tự nói với chính mình.
-----
Vân và Albert đang hết sức sốt ruột.
Từ khi cuộc đi săn bắt đầu đã hơn tiếng đồng hồ trôi qua. Đã có hai nhóm hoàn thành mục tiêu của mình và quay về cùng với con mồi săn được. Những nhóm khác chắc cũng sắp về đến nơi là vừa.
Thế nhưng thứ bọn họ nhìn thấy lại là...
"Nhìn kìa, khói hiệu cần giúp đỡ !!!" – Một thợ săn đã trở về đang nghỉ ngơi la lớn, tay chỉ về phía khu rừng.
Mọi người đều đồng loạt nhìn theo, đúng là khói hiệu xin giúp đỡ không nghi ngờ gì. Hướng khói đó phát ra... lại chính là nhóm thứ tám do Kiba làm trinh sát.
Biết ngay là sẽ có chuyện mà, Vân nghiến răng lẩm bẩm. Đã bảo đừng tham gia rồi nhưng hắn ta có chịu nghe đâu, giờ thì còn báo hại đến người khác trong nhóm nữa.
Albert mặt hơi đổi sắc, không lẽ ông đã quyết định sai rồi sao ? Nhưng dù sao có Hawk ở đó chắc tình hình cũng không đến nỗi nào.
Như khẳng định suy nghĩ của ông, khói hiệu tiếp tục thả ra ba vòng tròn báo hiệu cần giúp đỡ nhưng không nguy cấp. Albert và Vân cùng thở phào ra một hơi. Thôi kệ, an toàn là tốt rồi.
Nhìn hai nhóm thợ săn đang định lên đường, Albert ngăn lại.
"Không cần đâu, gần đó còn có hai nhóm chưa về. Họ hẳn cũng đã thấy khói hiệu rồi. Các cậu cứ nghỉ ngơi một chút rồi mổ thịt lột da con mồi săn được đi."
Nhưng có vẻ như cảm thấy như vậy chưa đủ làm cho mọi người hoảng sợ. Sau nửa tiếng khói hiệu cần giúp đỡ lại bay lên. Vẫn từ chỗ đó.
Albert nhíu mày đọc kỹ dấu hiệu.
Ba vòng tròn và hai cột khói. Tình trạng vẫn không nguy cấp, nhưng cần thêm hai đội nữa giúp đỡ. Thế nghĩa là thế nào.
Vân thì đã không còn bình tĩnh được nữa rồi. Dù sao thì bảo vệ an toàn cho mọi người vẫn là trách nhiệm của cô, không thể để mọi người gặp nguy hiểm chỉ vì một chuyến đi săn như thế này được. Cô nói với Albert.
"Cho hai đội đang nghỉ ngơi tiến vào ngay đi, tôi sẽ đi tới trước xem rốt cuộc là chuyện gì !!!"
Rồi trước khi Albert kịp phản ứng cô đã phóng thẳng về phía cánh rừng. Nhóm chiến sĩ Thánh tộc vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ đoàn người tại đây, còn Vân thì cô thừa sức tự lo cho chính mình. Nói thật ra, thứ có thể làm Thánh nữ của Thánh tộc gặp nguy hiểm trong khu vực này chỉ e là hoàn toàn không tồn tại.
-----
Vân chạy băng băng trong khu rừng với tốc độ rất nhanh.
Chỉ khi gặp những tình huống hành động như thế này mới có thể thấy được hình ảnh chân thật của Thánh nữ. Không còn là cô gái hiền lành vui tính nữa, Vân hiện tại đã hoàn toàn phát ngoại kình của mình ra ngoài. Như một con báo nhanh nhẹn và nguy hiểm cô liên tục phóng mình chạy xuyên qua rừng. Các sinh vật xung quanh đều tránh xa ra khi cảm nhận được ngoại kình mạnh mẽ đến mức biến thái của cô. Thử hỏi trong cái rừng nhỏ này lại có con thú nào dám giỡn mặt một sinh vật có ngoại kình mạnh như Thần thú chưa trưởng thành cơ chứ ?
Vân đã cảm nhận được ngoại kình của những thợ săn phía trước. Cái lợi của lượng ngoại kình khổng lồ của cô đó là cô có thể cảm nhận được ngoại kình của sinh vật khác từ rất xa, cái hại thì là – những sinh vật khác cũng tương tự cảm nhận được cô. Nói chung là ngoại kình khủng khiếp đã định sẵn cô không thể làm những hành động như đánh lén rình rập rồi, đương đầu trực diện là phương pháp chiến đấu duy nhất Vân có thể sử dụng, cũng may, đó lại chính là sở trường của cô.
Tổng cộng phía trước có nguồn kình lực phát ra. Là thợ săn của ba nhóm, Vân nhíu mày. Tại sao họ lại tụ tập lại một chỗ như vậy, chẳng lẽ có người bị thương. Không đúng, kình lực mọi người đều rất ổn định không có dấu hiện tán loạn, chẳng lẽ người bị thương là người không có kình lực ? Nghĩ đến Kiba có thể đã gặp chuyện, cô chợt cảm thấy tim đập hơi nhanh lên. Vân tăng tốc độ di chuyển về phía nhóm người.
Và cảnh tượng đón chào Thánh nữ của Thánh tộc đang gấp gáp chạy tới đầy lo lắng chính là...
người, trong đó có cả hai trinh sát của hai nhóm khác. Đang đứng ngồi khắp nơi chung một chỗ quanh một đống gì đấy. Và nói cười rôm rả vui vẻ với nhau.
Nhìn thấy cô chạy đến, Hawk quay người đưa tay lên chào.
"Nhanh như vậy, không ngờ là cả Thánh nữ cũng đến tham gia. Những người khác đâu ?"
Không có vẻ gì là căng thẳng trên mặt anh cả. Vân cảm thấy hơi hụt hẫng, cảm giác như mình đã bị lừa.
"Rốt cuộc là chuyện gì ?" – Vân hỏi, giọng nguy hiểm. Nếu bọn mắc dịch này không có chuyện gì mà lại đi đốt khói hiệu xin giúp đỡ làm cho mọi người lo lắng vô cớ thì cô xin thề là chỉ có Thượng đế mới cứu nổi bọn chúng thoát khỏi bàn tay của cô mà thôi. Đây không phải là một trò đùa có thể tha thứ được.
Hawk nghiêng đầu chỉ về một hướng.
"Cô tự xem thì sẽ rõ ngay thôi !"
Vân nhìn theo hướng hắn chỉ...
...và há hốc mồm, cô đưa tay lên dụi dụi mắt như không tin được những gì mình đang thấy.
Giữa nhóm thợ săn đang ngồi bàn luận chỉ chỏ sôi nổi, là một núi con mồi.
Đúng vậy, MỘT NÚI.
Phải đến ba chục, không, bốn chục con mồi trở lên trong đấy. Tất cả đều đã chết, nhưng điều kỳ lạ là chúng không có dấu hiệu thương tích gì trên người cả.
Ngoại trừ một lỗ máu nhỏ ở trên mắt.
Vân hít một hơi lạnh, lẽ nào... cô đưa mắt nhìn Hawk để tìm đáp án.
"Đúng vậy, bằng chính cái nỏ anh ta mượn của cô đấy." – Hawk gật đầu khẳng định suy đoán của cô.
Vân cảm thấy trời đất quay cuồng. Đây ý nghĩa là gì ? Nói thật, nếu cô thật sự dùng toàn lực thì giết bốn năm chục con thú có kình lực cũng không phải là không thể. Nhưng chắc chắn là không thể nhanh như vậy, và gọn ghẽ không thương tích như vậy được. Những con thú bị giết còn nguyên vẹn thân thể và đặc biệt là bộ da lành lặn này có giá trị hơn hẳn so với những con thú bình thường thợ săn giết được.
Nhìn thấy một đống khoảng chừng mười mấy mũi tên đã được lau chùi sạch sẽ để gọn gàng trên mặt đất bên cạnh xác đống thú, Vân hỏi.
"Đó là..."
Hawk gật đầu trước khi cô nói dứt câu.
"Cô có thể lấy một cái, ở đây mọi người đều đã có hết rồi. Cái của tôi là mũi tên đầu tiên, được rút ra từ xác một con Rhinos trưởng thành đấy." – Hawk hãnh diện khoe.
Vật may mắn. Vân hiểu ra ngay. Thợ săn vốn là nghề nghiệp nguy hiểm kiếm sống bằng việc chiến đấu với bọn mãnh thú, thế nên trong nghề này họ rất tin vào vận may. Một món vật may mắn từ trên người một thợ săn lành nghề là thứ ai cũng mong muốn. Thường sẽ là một con dao hay một đoạn vũ khí, và nhất định phải từng dính máu của con mồi. Với cách suy nghĩ đó, những mũi tên này chẳng phải là vật may mắn vô cùng tuyệt vời sao.
Nhìn qua đống xác thú chất chồng, Vân chợt cảm thấy hơi xấu hổ. Thế mà cô còn dè bĩu hắn đủ kiểu khi hắn mượn cái nỏ nữa chứ. Ai mà ngờ hắn lại kinh khủng đến mức này, nhìn xem hắn giết được những cái gì này. Rhinos, Lefir, Tigris... khoan đã, TIGRIS ? Vân nhìn thật kỹ, đúng vậy, đúng là một con Tigris bằng xương bằng thịt.
Được xưng tụng chúa sơn lâm, vua của các loài thú trong rừng. Một trong những sinh vật nằm trên đỉnh kim tự tháp chỉ dưới những loài thú mạnh mẽ nhất và Thần thú. Không ngờ trong cánh rừng nhỏ này lại có một con Tigris. Mà đáng buồn hơn, chúa sơn lâm nay cũng đã trở thành một cái xác đang nằm bất động bên cạnh những sinh vật mà nó vẫn coi thường. Không biết nó nghĩ gì khi chết một cách oan uổng như vậy ?
Vân đứng đó trầm mặc, quên mất rằng thực ra cô cũng là một trong những nguyên nhân góp phần dẫn đến cái chết oan uổng của con Tigris kia. Cô nhìn nhóm thợ săn và tặng cho bọn họ một nụ cười thật tươi, sau đó hỏi – vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Mũi tên bắn chết con Tigris này, ai giữ vậy ?"