“Vậy tôi đi nghỉ trước nhé, ngày mai gặp lại.” Diêu Phi Luân đứng trước cửa phòng quay lại nói với các cô gái trung đội Lam Thiên Sứ.
“Ngủ ngon nhé, chị Phi Luân.”
“Chúc một giấc mơ đẹp, thuyền trưởng… Tạm biệt, đội trưởng…”
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, cô gái lập tức vứt bỏ hình tượng kiên cường cứng rắn của một chỉ huy, hai chiếc giày bay vút vào góc tường theo hai bàn chân trắng ngà vung vẩy, dang rộng hai tay, cô gái đổ nhào xuống chiếc giường rộng như lao xuống bể bơi, những ngày qua thực có quá nhiều việc phải lo, trách nhiệm và áp lực đè nặng lên vai cô nặng trĩu, hiện giờ cô gái chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, tuy thời gian xuất phát được hoãn lại nhưng chẳng ai biết đến hoãn đến bao giờ, cũng chẳng ai nói một cách chính xác bao giờ đoàn tàu vận tải tới, do đó, ngày mai còn một đống công việc phải giải quyết.
Cô gái lăn ngang lăn dọc trên chiếc giường một lúc, kỳ quái sao hôm nay mình không sao chợp mắt được, cô vẫn còn nhớ giấc ngủ của mình từ trước đến nay vẫn khá tốt, bình thường trong trạng thái mệt mỏi thế này chỉ đặt lưng xuống là ngủ. Nhưng hôm nay, cô cảm giác bứt rứt không yên, cái cảm giác phiền muộn không yên ảnh hưởng đến giấc ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại, cô liền có cảm giác như có ngàn vạn vấn đề, vô số những ý nghĩ liên tục dồn đến trong đầu…
Cô gái mệt mỏi bò dậy, đưa tay mở nút áo của bộ quân phục, cùng với từng món đồ rơi xuống đất, một cơ thể hoàn mỹ hiện ra khiến căn phòng như bừng sáng lên, Phi Luân hài lòng ngắm thân hình hoàn mỹ cùng làn da trắng mịn màng trong gương rồi quay mình đi về hướng phòng tắm, cô định ngâm mình một chút hòng gột đi những mệt mỏi ban ngày cũng nhân tiện gột đi sự phiền muộn cứ vương vấn trong đầu.
“Oha… ha! Thoải mái quá đi mất…”
Trong làn nước nóng dịu dàng chảy suốt dọc những đường cong huyền ảo trên cơ thể, những vết bẩn do công việc vất vả trong ngày cũng bị gột đi, cùng với nó làm cảm giác mệt mỏi khó chịu, nhưng làn nước ấm không sao cuốn đi được cảm giác bồn chồn phiền muộn vẫn ngoan cố đọng lại trong đầu cô.
“A….ha! Đáng ghét! Là chuyện gì cơ chứ?”
Diêu Phi Luân thả người dựa lưng tựa vào bức tường lạnh băng của phòng tắm, để mặc cho những dòng nước ấm chảy khắp thân thể mịn màng của cô, tắm nước nóng khiến tinh thần cô phấn chấn hơn, cô gái bắt đầu dùng bộ não thông minh của mình để cố phân tích một cách lô-gic nguyên nhân của cơn phiền muộn vẫn đang quấn chặt lấy đầu cô. Hiển nhiên đó không phải là chuyện ở nhà, Địa Cầu Liên Bang, bởi lẽ ở đó mọi chuyện đối với cô đều ổn, kể cả trước khi đi cũng không có chuyện gì không đúng, như thế chỉ có thể là do một chuyện nào đó phát sinh gần đây. Gần nhất? Lưu lại ấn tượng mạnh nhất trong cô chỉ có kế hoạch Cáo Lửa và sau đó gặp phải cái gã khiến cô không biết phải là sao, không lẽ là vì gặp lại hắn?
Nhớ đến Thụy Sâm, cô gái cảm thấy một cảm giác vừa ngọt ngào vừa tức cười, cái cách anh chàng tìm lý do để nói chuyện cũng như phương pháp đeo đuổi cô thật quá ngờ nghệch, những câu nói ngọt ngào để dỗ dành con gái nhà người ta thì chỉ nghe qua đã thấy giả tạo rồi, ở Liên Bang, không ít người đeo đuổi cô, những người đó có ai là không nhanh mồm nhanh miệng, còn phương thức theo đuổi thì có thể gọi là trăm hoa đua nở, muôn hình vạn trạng không sao kể hết.
Không, có lẽ anh chàng không phải là nguyên nhân, cô gái khẽ lắc đầu, cô quen Thụy Sâm cũng không chỉ một ngày, trước đến giờ làm gì có tình trạng này xảy ra? Cái cảm giác khiến người ta bồn chồn phát điên này cũng chỉ mới có mấy hôm nay thôi.
Mấy ngày gần đây? Đó là thời gian các cô chuẩn bị khởi hành về nhà, nhưng không hiểu sao càng gần đến ngày xuất phát cô càng cảm thấy buồn phiền? Theo lý mà nói, có thể quay trở về nhà, trở về bên gia đình và bè bạn là một chuyện đáng mừng mới đúng, nhưng sao cô lại chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập một nỗi phiền muộn? Chẳng nhẽ ở trong lãnh thổ Đế Quốc này, có cái gì đó, một cái gì đó mà cô còn chưa ý thức được, là một thứ níu kéo cô ở lại, một thứ gì đó hoặc… một người nào đó?
Không, là anh chàng ấy, cô gái giật thót mình, cô đột nhiên thả lỏng thân thể từ từ trượt theo bức tường ngồi bệt xuống nền phòng tắm, cuối cùng cô cũng biết cảm giác phiền muộn từ đâu tới, đó là nỗi buồn khi biết nếu trở lại Liên Bang sẽ không còn có cơ hội nhìn thấy anh ấy, chàng trai mà cô không sao quên được, nhưng đã hai ngày rồi anh ấy không xuất hiện trước mắt cô, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại nào, trước đây, ngày nào anh ấy cũng phải tìm cớ này hay cớ khác để gặp cô lấy một lần, cho dù có bận đến mất, anh ấy cũng gọi điện nói chuyện với cô một hồi.
Không biết từ lúc nào, không nhìn thấy anh ấy, không nghe được tin tức gì của anh ấy lại khiến cô bồn chồn không yên? Chàng trai ấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong trái tim cô rồi chiếm lấy một phần lớn trong đó? Không biết từ lúc nào cô trở nên yếu đuối như thế? Ở Liên Bang, đối diện với hàng ngàn hàng vạn đợt tấn công, phòng tuyến trái tim của cô chưa hề lung lay, vậy mà lại có thể tan vỡ nhanh như vậy trước chàng trai ấy, anh ta có gì hấp dẫn cô? Là thân phận một ACE siêu đẳng ư? Hay là cái cách đeo đuổi vụng về đáng buồn cười? Hoặc là vì lần đầu gặp gỡ như trong mơ của hai người…?
“Vì sao hai ngày không thấy anh ấy đến tìm mình, cũng không có bất cứ thông tin nào? Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh ấy có chuyện gì?” Cô gái cắn khẽ đôi môi hồng, bám tay vào tường đứng dậy chỉ khoác quanh mình một cái khăn tắm cô bước ra ngoài phòng.
Hai ngày nay anh ấy làm gì? Vì sao không có thời gian để gọi dù chỉ là một cú điện thoại. Ý nghĩ vừa xuất hiện liền kéo theo một khát vọng mãnh liệt được nghe được thấy người con trai ấy, cô nhanh chóng bước lại bên bàn, chuẩn bị mở thiết bị liên lạc.
Nhưng khi mấy ngón tay vừa chạm vào thiết bị, cô gái chợt rụt ngay lại, cô hiện giờ đang ở trên tàu Đại Thiên Sứ, Thụy Sâm lại đang ở trong trạm, muốn nói chuyện với anh ấy nhất định phải trung chuyển qua hệ thống liên lạc chính của tàu, nghĩ đến ngày mai thôi là cả hạm đội sẽ lan truyền tin về việc cô chủ động gọi điện cho anh vào lúc khuya khoắt thế nào, Phi Luân không khỏi hơi đỏ mặt, có lẽ đây là lúc duy nhất cô cảm thấy may mắn vì mình là thuyền trưởng, không cần giải thích với ai về việc mình làm.
Cô gái cười khẽ một tiếng, để bọn họ biết cũng có sao? Dù sao thì cũng đã có vô số phiên bản chuyện của cô và Thụy Sâm lan truyền khắp nơi, cô cũng không phiền nếu nó thêm một bản nữa. Phi Luân nhấn nút mở thiết bị liên lạc.
“Thuyền trưởng, có chuyện gì sao?”
“Nối cho mình đến phòng trên trạm.”
“Rõ! Thưa thuyền trưởng…”
---------------------------------------------
Thiết bị thông tin đặt trong phòng phát ra những tiếng ông ông không ngừng vang trong không gian kín, kích thích thần kinh của kẻ đang ngủ vùi như Thụy Sâm.
“Ai chơi trò này vậy? Sao muộn thế này rồi còn gọi đến, có chuyện gì chẳng nhẽ không chờ đến sang mai được sao?” Thụy Sâm lồm cồm bò dậy, cậu đã hơi bực mình, đã có cả ngày làm việc mệt gần chết, gần đây chẳng có ngày nào là nhẹ nhàng cả, kế hoạch tăng cường huấn luyện của Sonia khiến không chỉ học sinh mà ngay cả cậu cũng nhũn hết cả người, chỉ muốn nghỉ ngơi một giấc cho thoải mái, không ngờ lại bị đánh thức.
Nhưng khi khuôn mặt của Phi Luân với nụ cười kiều diễm xuất hiện trên màn hình, Thụy Sâm lập tức ngớ người ra, sau đó là sự hưng phấn và kích động tràn ngập trong lòng, cậu chỉ có cảm giác giọng nói của mình cũng như đang run lên. “Là cô à? Phi Luân!”
“Hanh! Thì ra anh cũng chẳng có chuyện gì? Vì sao mấy ngày liền không nhớ gọi điện một lần?” Cô gái vờ giân dỗi, cố lộ vẻ bất mãn trong giọng nói nhưng Thụy Sâm vẫn cảm giác rõ một tia ái muội trong đó, điều này khiến cậu như mở cờ trong bụng.
“Xin lỗi! Phi Luân, nhưng cũng đừng trách tớ thế, có trách thì trách Sonia ấy, kế hoạch huấn luyện của cô ấy khiến mọi người vắt chân lên cổ mà chạy, không chỉ có mình mà cả mấy học cũng đã mệt gần chết rồi, luôn cả cô ấy cũng thế.” Thụy Sâm hứng thú nói thao thao bất tuyệt, từ cái giây phút nhìn thấy cô gái, chẳng hiểu sao cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ biến đâu mất tăm mất tích, chỉ có điều đành đổ lỗi cho Sonia vậy, trong lòng cậu cũng cảm thấy có lỗi với cô thiếu tá, kế hoạch huấn luyện không phải do một mình Sonia chế ra, trong đó “công lao” của Thụy Sâm cũng không nhỏ, không sao đâu, lòng dạ của Sonia tốt như thế, đành nhớ cô ấy đỡ hộ mình cái hạn này đã.
“Chị Sonia? Nhưng vì sao Tiểu Tinh, Lan Lan cùng các chị em không không nói chuyện đó với tôi? Bọn họ làm gì có vẻ mệt gần chết như anh nói?” Cô gái hoài nghi hỏi.
“Ấy… ấy! Đấy là kế hoạch tập trung cho các họ viên mới thuộc dạng ưu tú, bọn họ sẽ là những phi công đầu tiên trên loại Tia Chớp, những vấn đề tăng cường cũng nhắm vào đó là chủ yếu, còn các lớp khác về Nữ Yêu, Đoản Kiếm, tàu đột kích hoặc tàu con thoi thì vẫn giữ nguyên phương án như ban đầu, đúng rồi, Phi Luân có biết tại sao Sonia lại đột ngột thay đổi kế hoạch huấn luyện không?”
“Vì sao nào?”
“Bởi vì cô ấy nói linh cảm thấy sắp có chuyện gì đó quan trong xảy ra, cô ấy nói trực giác mách bảo thế cho nên mọi người cần chuẩn bị cẩn thận, nói thật là lúc đầu tớ cũng chẳng dám tin, nếu linh cảm sai thì sao, nhưng sau đó…”
Cô gái mỉm cười nhìn người con trai thao thao bất tuyệt trên màn hình, từ khi nhìn thấy anh ấy, nghe thấy giọng nói thân thuộc ấy, cảm giác bồn chồn bất an trong lòng cô biến mất, thì ra thích một người cũng chỉ đơn giản như thế, chỉ là muốn nhìn thấy anh ấy, muốn nghe thấy anh ấy nói, không cần quan tâm đến lý do.
“…………”
“Nói cho anh biết nhé, Thụy Sâm, đừng bao giờ nghi ngờ trực giác của đội trưởng, có lúc nó cực kỳ chuẩn xác đấy, tàu Đại Thiên Sứ đã có lần nhớ vào sự nhạy cảm của chị Sonia đối với nguy hiểm mới có thể sống sót.” Cô gái cẩn thận nhắc nhở.
“Tớ biết mà, tớ cũng có nói là không để ý đâu.” Thụy Sâm làm ra vẻ bị oan uổng. “Hơn nữa cho dù không cảm thấy gì đặc biệt, tớ cũng biết là chuẩn bị kỹ một chút kiểu gì cũng tốt hơn… A?”
“Có chuyện gì thế?” Cô gái không biết người con trai kêu lên vì chuyện gì, sao đang nói một nửa đã…
Thụy Sâm cẩn thận nhìn màn hình, do trong phòng của Phi Luân ánh sáng tương đối yếu, tóc cô lại màu đen nên lúc trước cậu không để ý, thầm trách mình đại ý, cậu nói. “Tóc của Phi Luân… sao không sấy cho khô đi, để ướt thế dễ bị cảm lắm…”
“Tôi…” Câu nói của chàng trai khiến cô gài bừng tỉnh, giật thót mình một cái, cô chợt nhận ra mình cũng chỉ quấn trên người một cái khăn tắm, bên trong còn không có gì, cứ thế nói chuyện với anh ấy mãi không thôi. Tâm trạng hoảng hốt, Phi Luân chỉ có cảm giác mặt nóng bừng, toàn thân run lên, cũng may là thiết bị liên lạc chỉ truyền hình ảnh khuôn mặt của người đàm thoại, có nhiều cũng chỉ lộ ra đến vai là cùng, nếu không để anh ấy biết hay nhìn thấy cả người mình chỉ quấn có chiếc khăn tắm thì, xấu hổ chết đi được!!!
“Anh cũng không phải là người tử tế gì!” Cô gái trừng mắt nhìn chàng trai đến giờ vẫn còn gãi đầu gãi tai không hiểu chuyện gì xảy ra, sau đó bổ sung một câu. “Lần sau có bận đến đâu cũng đừng quên gọi điện thoại, nghe chưa???”
“Mình làm sao thế?” Thụy Sâm nhìn dòng chữ kết thúc liên lạc chạy ngang màn hình, cậu thật sự không biết có chuyện gì xảy ra, ai cũng nói con gái trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, có vẻ cấm sai tý nào.
Cả đêm hôm ấy, Thụy Sâm nằm dài trên giường ngắm trần nhà, hiện giờ cậu lại không sao ngủ được, khắp người cậu tràn ngập cảm giác hưng phấn và hạnh phúc, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh của Phi Luân, nhớ lại từng kỷ niệm những lần gặp gỡ giữa hai người, nhớ lại vẻ yêu kiều hờn dỗi của cô gái lúc nãy. Thụy Sâm còn không dám tin những gì xảy ra là thực, cô ấy chủ động gọi điện cho cậu, đúng vào lúc cậu đang cực kỳ bi quan và chán nản, đúng lúc cậu sắp buông xuôi tất cả, có một câu nói của cổ nhân mà cậu thấy rất đúng trong lúc này, ‘Lối cùng lực kiệt đường không có, chợt thấy xa xa mấy bóng nhà’, cậu cảm thấy câu nói đó đúng với tâm trạng của mình lúc này.
Lại nhớ lại đoạn cuối cuộc nói chuyện, cậu có nói gì đâu nhỉ? Chỉ khuyên cô ấy đừng để tóc ướt dễ cảm lạnh thôi, sao lại dẫn đến phản ứng mạnh như thế? Cho dùng có vừa tắm xong cũng chỉ đến thế là cùng chứ gì. Tắm! Chẳng nhẽ… cô ấy lúc đó không mặc gì?
Tuy chỉ đoán mò nhưng Thụy Sâm không nén được một tiếng rên khẽ, cậu cảm thấy sự xung động và hưng phấn, bình thường cô ấy mặc quân trang cũng đã đủ khiến người ta hết muốn sống rồi, cậu thực sự không dám tưởng tượng hình ảnh cô ấy khi vừa tắm xong… Trời ạ! Chết người mất!!!
Trên tàu Đại Thiên Sứ, mặc dù đã tìm ra nguyên nhân khiến bản thân phiền muộn, nhưng Phi Luân cũng không sao ngủ được, tuy cô đã hiểu rõ lòng mình nhưng… sau này thì sao? Cô phải làm thế nào? Hiện thực là tàn khốc, lần quay lại Liên Bang này không ai nói trước được bao giờ mới có ngày quay lại nơi đây? Không biết còn được gặp anh ấy nữa không? Nếu không thì sao, tình cảm của họ còn có khả năng không?
Phi Luân nghiến răng siết chặt lấy chiếc gối. Tất cả đều là lỗi của cuộc chiến tranh đáng nguyền rủa này. Nhưng nếu không có nó, có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau, nói cho cùng cô nên cám ơn cuộc chiến hay nên căm hận nó?
Phi Luân chợt ngớ người, cô đang nghĩ đi đâu vậy, giờ này cần gì phải nghĩ xa thế, trong chiến tranh chuyện gì chẳng có thể xảy ra, ai có thể biết chắc số phận của mình sẽ ra sao? Cũng có khi không lâu nữa, cô và anh ấy sẽ có người hi sinh trên chiến trường, lúc đó thì chẳng còn gì phải buồn phiền nữa, tốt nhất là nhân lúc cả hai đều còn sống để trân trọng những gì trước mắt, còn tương lai, để cho vận mệnh định đoạt…
Gạt vấn đề đau đầu nhất ra sau đầu, tâm trạng cô gái trở nên nhẹ nhõm, chuyện ban tối lại hiện lên trong đầu, cô gái lại cảm thấy toàn thân như run lên, đôi chân ngọc ngà trắng muốt quấn lấy nhau…
Đêm nay, một đêm trắng!
đầu tiên tôi thay mặt Mod trong box cản ơn bạn vì bạn đã nhiệt tình tham gia post bài với mọi người.
nhưng tôi có điều muốn nhắc bạn là trong rum box nào cũng có quy định post bai,
cũng ko có gì khó, bạn chỉ cần ấn vào trích của bài post trước
là xem được cách post của họ, copy về ví dụ luôn bài của bạn
[COLOR="Red" ][SIZE="" ][B ][CENTER ]Tinh không chi dực[/CENTER ][/B ][/SIZE ]
[/COLOR ][SIZE="" ] [B ][CENTER ][COLOR="Navy" ]Tác giả: La ni[/COLOR ]
[COLOR="DarkRed" ]THIÊN HÀ TUNG CÁNH[ /COLOR]
[COLOR="Purple" ]Chương : Trò chuyện
[/COLOR ][/CENTER ][/B ][ /SIZE]
[SIZE="" ][B ][CENTER ]Người dịch: [ COLOR="Blue" ]tkhk[ /COLOR]
Nguồn: [COLOR="Teal" ]TTV[ /COLOR][ /CENTER][ /B][ /SIZE]
về phần để ẩn bạn ko cần cho sizes vào đâu vì như thế người đọc truyện rất ko mở nội dung để ẩn đó.
chúc bạn thành công!
hoangcongthanh