“Chết rồi, hình như bị muộn rồi!” Thụy Sâm nhảy vọt khỏi giường, liếc nhìn đồng hồ, cậu không khỏi kêu trời.
Cũng đành chịu, cả đêm hôm qua anh chàng lăn lộn trên giường có ngủ nghê được gì đâu, khó khăn lắm đến gần sáng mới mơ mơ màng màng được một chút, kết quả là dậy muộn hơn bình thường nhiều, cũng may là chưa quá giờ lên lớp, nếu không thì giáo viên như cậu coi như không còn mặt mũi nào nhìn ai nữa, có điều bữa sáng coi như đi tong.
Vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, chạy vội chạy vàng đến phòng học, khi Thụy Sâm ló đầu vào phòng dành cho các phi công chuẩn bị để lên lớp hôm nay, cậu phát hiện mọi người đã ngồi yên tại chỗ, thiếu tá Sonia cũng đã ngồi trước bục giảng chờ đợi, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Thụy Sâm cười cười xin lỗi rồi đứng một bên, hôm nay may mà không bị muộn.
Khi mọi người ai ở chỗ nấy, thiếu tá hắng giọng mấy cái rồi nói, câu đầu tiên đã khiến Thụy Sâm giật mình.
“Các vị, kế hoạch huấn luyện hôm nay có sự thay dổi, tướng quân Martin sẽ có một phát biểu quan trọng với mọi người trong trạm vào lúc tám giờ, xin chú ý lắng nghe.” Nhìn đồng hồ, cô gái nói. “Đến giờ rồi, mở thiết bị thông tin.”
Chiếc màn hình lớn trong phòng sáng lên rồi hình ảnh tướng quân Martin gọn gàng trong bộ quân phục ngồi ngay ngắn trước bàn.
“Xin chào tất cả các thành viên Đồng Minh trên trạm không gian KJZ-, tôi là tướng quân Martin, rất tiếc phải làm gián đoạn công việc của mọi người, nhưng có một tin tức quan trọng không thể không thông báo… Trước hết mọi người hãy xem bản tin này.”
Tin tức quan trọng à? Là tin gì vậy? Thụy Sâm quay đầu nghi hoặc nhìn Sonia, cô gái nhíu mày, cúi đầu không nhìn màn hình, cậu lập tức hiểu ra cô gái có lẽ đã biết tin rồi, chắc cũng chỉ lúc tờ mờ sáng nay thôi vì đêm qua khi nói chuyện với Phi Luân cậu còn không nghe thấy cô đề cập đến nói. Vậy đó là tin gì, liệu có phải trùng với dự càm ban đầu của Sonia không?
“… Mười giờ trưa nay, tại biên giới giữa Địa Cầu Liên Bang và Ngân Hà Đế Quốc, tại hành tinh đã nổi danh với cái tên “Cối xay thịt Haynie”, đại biểu cho Đế Quốc đến đàm phán, anh hùng Đế Quốc, thượng tướng Kara Hans cùng đại diện Địa Cầu Liên Bang, thượng tướng Hamilton đã thay mặt chính phủ hai bên ký kết văn kiện hiệp định đình chiến. Căn cứ vào hiệp định giữa hai bên, tất cà các lực lượng vũ trang dưới quyền của hai nước, bao gồm hạm đội vũ trụ, lục quan và các tàu thuyền hỗ trợ, chiến đấu cơ và nhân viên trong vòng giờ sau khi hiệp định được ký kết, tức là tính từ giờ trưa ngày tháng hoàn toàn chấm dứt các hành động thù địch, sau đó trong vòng một tuần sẽ rút lui về đường biên giới trước chiến tranh năm lịch Vũ Trụ, trừ các lực lượng cần thiết đẻ giám sát quá trình rút lui, hai bên sẽ không đồn trú bất kỳ lực lượng quân sự nào trên lãnh thổ đối phương, nếu vi phạm sẽ bị coi là nghiêm trọng vi phạm hiệp định, và sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm nếu sự vi phạm đó dẫn đến chiến tranh bộc phát. Bộ chỉ huy tối cao của hai bên sẽ tiến hành các biện pháp cần thiết để đảm bảo cấp dưới triệt để tuân thủ các quy định của hiệp định này…”
“Các bạn, đình chiến rồi, chiến tranh kết thúc rồi.” Vị tướng tắt chương trình tin tức, giọng nói ông trầm trầm. “Nhưng đó không phải là chúng ta, cuộc chiến của chúng ta vẫn tiếp tục, chúng ta sẽ không đầu hàng, sẽ không thỏa hiệp với Đế Quốc. Tôi biết là lực lượng Đế Quốc mạnh hơn chúng ta nhiều, những trận chiến trước đây không được coi là chiến đấu, những trận đánh thực sự, bây giờ mới được bắt đầu…”
Đình chiến? Kết thúc chiến tranh? Sự việc xảy ra quá đột nhiên đến mức Thụy Sâm cũng chẳng biết nói gì, những lời nói sau đó của tướng quân Martin cậu cũng chẳng nghe vào tai, cậu chỉ còn nhớ cuộc chiến tranh tàn khốc kéo dài bốn năm trời thế là đã kết thúc. Cứ theo tin tức, hai bên đều rút quân về đến chiến tuyến cũ trước khi nổ ra chiến tranh, khôi phục lại hình thái chiến lược ban đầu, như thế thì để làm gì? Giao chiến tàn khốc suốt bốn năm trời để rồi hai bên lại quay lại vạch xuất phát thì còn đánh nhau làm cái quái gì? Biết trước thế cả hai cứ ngồi lại thoải mái ăn miếng bánh uống miếng nước có phải là tốt bao nhiêu không? Thụy Sâm cảm thấy dở khóc dở cười.
Tuy bản tin không đề cập chi tiết những điều khoản của hiệp định nhưng Thụy Sâm có thể từ trong ngôn từ và lời phát biểu của tướng quân nhận ra một nguy cơ. Không sai, Liên Bang có thể đình chiến với Đế Quốc nhưng Đồng Minh và Đế Quốc không có khả năng đình chiến, mâu thuẫn giữa hai bên là một sống hai chết, không thể thỏa hiệp. Trước đây cùng đối kháng với Đế Quốc còn có cả Liên Bang nhưng giờ đây chỉ còn một mình Đồng Minh đơn độc tác chiến, sau khi đình chiến Đế Quốc có thể điều chủ lực từ biên giới về đối phó với Đồng Minh, cứ như thế tiêu hao, Thụy Sâm không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng cục diện sẽ ra sao.
Nếu như còn chưa rõ, chỉ cần nhớ lại Đồng Minh trước đây là đủ, trước khi nổ ra chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang, Đồng Minh cũng đã tồn tại nhưng khi đó chỉ là một tổ chức nhỏ bị Đế Quốc đán áp đến đáng thương, làm gì có như ngày nay với hạm đội gồm các chiến liệt hạm tốc độ cao, tuần dương hạm, khu trục hạm thậm chí sắp có cả thái không mẫu hạm, khi đó Đồng Minh chỉ có một ít tàu cũ kỹ chủ yếu do các tàu vận tải cải trang lại, thứ duy nhất mà họ chiếm ưu thế là tinh thần không ngại hi sinh và sẵn sàng hiến dâng tính mạng cho nghiệp lớn, nhưng chỉ trông vào đó, còn xa mới có thể đánh bại Đế Quốc, thậm chí còn không duy trì nổi hoạt động phản kháng, khi ấy Đồng Minh chỉ có thể miễn cưỡng tập kích vài trận nhỏ không thể gây Đế Quốc thiệt hại gì quan trọng.
Do đó, Đế Quốc cũng không thèm chú ý đến quân phản kháng Đồng Minh, đối với Đế Quốc, đám phản loạn nhỏ nhoi đó cũng không khá gì hơn mấy tổ chức tội phạm ở khu trung tân thương mại New London, nói thẳng ra là, chỉ cần khi nào có hứng, Đế Quốc chỉ cần khoát tay một cái cũng đủ đập nát Đồng Minh, huỷ diệt tất cả các căn cứ, tiêu diệt toàn bộ nhân viên.
Nhưng giờ đây tình huống đã khác nhiều, từ sau khi chiến tranh xảy ra, lợi dụng việc Đế Quốc rút chủ lực từ các thiên hà tập trung vào chiến tuyến với Liên Bang dẫn đến hậu phương trống trải, Đồng Minh dần thoát khỏi áp lực, lại thêm được Liên Bang không ngừng viện trợ, Đồng Minh hiện giờ đã đủ lông đủ cánh, trở thành một mối đe doạ không thể xem thường với Đế Quốc, các trận tập kính giao thông chiến có mật độ càng lúc càng dày, quy mô càng lúc càng lớn, đặc biệt kế hoạch Cáo Lửa là lần đầu tiên triển khai toàn bộ thực lực của Đồng Minh, bọn họ đường đường chính chính tập trung một hạm đội chính quy đánh bại một hạm đội của Đế Quốc giữa thanh thiên bạch nhật, điều đó cũng giống như tạo ra một vụ động đất cấp ngay trong nội bộ Đế Quốc. Tuy bị Đế Quốc nghiêm ngặt phong toả tin tức nhưng vẫn không sao ngăn được tin đồn truyền đến tai dân chúng, đối với đa số người vốn bất mãn với chế độ thống trị độc tài và các chính sách của giới lãnh đạo Đế Quốc, đó là một sự cổ vũ rất lớn, trong nội bộ Đế Quốc bắt đầu xuất hiện sự rạn nứt.
Do đó Đế Quốc cần hiệp định đình chiến, đó là thứ khiến họ có thể yên tâm điều chủ lực về hậu phương vây diệt lực lượng phản kháng Đồng Minh, cái tổ chức đã không còn đóng vai trò như một con muỗi vo ve trước đây mà đã trở thành mối hoạ lớn trong lòng Đế Quốc, nhất định các tầng lớp lãnh đạo của Đế Quốc quyết tâm không diệt hết Đồng Minh không thôi. Đồng Minh đã thực sự trở thành mối nguy cơ lớn nhất đối với Đế Quốc từ khi lập quốc đến nay, đồng thời đó cũng là một quá trình thử thách đối với Đồng Minh, vượt qua được, trước mặt Đồng Minh sẽ là tiền đố sáng lạn, có thể lật đổ Đế Quốc, lật đổ chế độ độc tài thống trị của gia tốc Steve không còn là một ước mơ xa vời nữa, nếu không vượt qua, Đồng Minh sẽ chỉ còn là lịch sử.
Còn đối với Liên Bang, Thụy Sâm chửi thầm một câu trong lòng, Đế Quốc có thể rảnh tay rảnh chân dùng chủ lực vây diệt Đồng Minh chính là nhờ cái hiệp định chết tiệt đó, lại còn thêm điều kiện rút toàn bộ chiến hạm, chiến đấu cơ và nhân viên, điều đó có nghĩa là gì, có nghĩa là trong hoàn cảnh ác liệt ấy, khi Đồng Minh đang cần sự hỗ trợ hơn bao giờ hết, cái hiệp định ấy cũng có nghĩa là về sau sẽ không còn nhân viên và kỹ thuật viện trợ, cũng không còn đội tàu vận chuyển tiếp tế, Đồng Minh chỉ còn cách tự lực cánh sinh.
Trên màn hình, tướng quân Martin tiếp tục nói. “… Một thời gian sau này, đó sẽ là thời kỳ gian khổ nhất của quân Đồng Minh chúng ta, lịch sử sẽ chứng minh tất cả, nhưng bất kể tương lai như thế nào, chúng ta sẽ mãi mãi tuân thủ tuyên ngôn của chúng ta, chúng ta sẽ mãi mãi hướng tới mục tiêu…”
Tướng quân đứng dậy, trong ánh mắt tập trung của hàng ngàn hàng vạn nhân viên Đồng Minh, nghiêm trang nói.
“Chúng tôi, Lực lượng phản kháng Đồng Minh, sẽ dùng tất cả những phương thức có thể thực hiện để chống lại quân đội Đế Quốc, chống lại pháp luật phản tự do và nhân quyền của Đế Quốc, cho đến khi chấm dứt chế độ độc tài, cho đến khi mộ đất nước tự do ra đời, để mọi người dân trong nước để có thể được hưởng sự tự do, chính nghĩa và công bằng vĩnh cửu.”
Hai mắt Thụy Sâm ươn uớt, cậu cùng tất cả các học viên trong phòng đứng cả dậy, cũng như tất cả mọi người trong trạm không gian, trong tiếng nói của hàng vạn người, tuyên ngôn của Đồng Minh, trong trạm không gian, trên bến đỗ của tàu, trên những chiến hạm, trong khoang lái của những chiếc chiến đấu cơ đang tuần tra… tất cả hoà vào với nhay thành một hợp âm như sấm rền, cứ vang mãi, vang mãi vọng vào vũ trụ bao la…
Thụy Sâm không nén được liếc nhìn người duy nhất không phài là thành viên Liên Bang trong phòng, thiếu tá Dương Sonia, cô gái bình tĩnh đứng một bên, khuôn mặt vẫn bình thản như ngày thường, từ biểu hiện của cô không đọc được sự thay đổi nào trong nội tâm. Chỉ là bên trong khuôn mặt nghiêm nghị ấy, từ trong nội tâm cô, ai mà biết được cô gái đang nghĩ gì đây?
-------------------------------------------
Trên tàu Đại Thiên Sứ, tất cả thành viên của trung đội Lam Thiên Sứ tự giác đứng nghiêm, họ muốn dùng cách ấy để biểu hiện sự kính phục đối với sự dũng cảm, kiên định, bất khuất của những người bạn Đồng Minh, các cô gái đều là những người giàu tình cảm, không ít đôi mắt đã rưng rưng lệ.
“Chị Phi Luân, em không muốn rời khỏi họ.” Cô gái Anne trông đầy vẻ đáng thương, đôi mắt đã hồng lên vì khóc.
“Các nhà lãnh đạo chơi cái trò gì vậy? Sao lại ký với Đế Quốc cái loại hiệp định như thế, giờ tao còn không dám ngẩng đầu lên nhìn ai nữa.” Chương Tiểu Tinh phẫn nộ nói. “Tướng quân Hamilton từ trước đến nay đều cực lực chủ trương chi viện Đồng Minh, sao bây giờ ông ấy lại đại diện Liên Bang ký cái hiệp định chết tiệt đó.”
“Đúng thế, có cảm giác như mình phản bội bạn bè vậy, hơn nữa những người ờ đây đều là người tốt.” Cô gái Lan Lan cũng thấp giọng nói.
“Đúng thế, đình chiến thì cứ đình chiến, chúng ta tiếp tục viện trợ không được sao? Hoặc chúng ta không đi cũng được.” Một đội viên thấp giọng nói.
“Mày! Hiểu biết của mày về chính trị là con số không! Đế Quốc có chịu để cho tàu của chúng ta tiếp tục hoạt động trong khu vực của họ sao? Mày không thấy hiệp định quy định hả? Đó là sự vi phạm nghiêm trọng đối với hiệp định, nếu do đó xảy ra chiến tranh thì trách nhiệm sẽ do bên vi phạm hoàn toàn phụ trách. Hừ! Không đi thì dễ rồi, nhưng nếu vạn nhất bị Đế Quốc phát hiện, chiến tranh lại xảy ra, trách nhiệm ấy ai dám nhận? Mày nhận nhé? Mày có chịu trách nhiệm nổi không? Đừng có quên, nếu chiến tranh lại xảy ra, người chết không phải là một hai người mà là hàng nghìn hàng vạn.”
“Nhưng mà…”
“Đó không phải là điều chúng ta có thể quyết định được, các chị em, mệnh lệnh nhất định phải tuân thủ.” Diêu Phi Luân khẽ thở dài một hơi. “Suy nghĩ của các lãnh đạo, tôi không biết, nhưng có một điều mà tôi biết rất rõ, hàng tỷ người ở các hành tinh nơi biên giới nhất định sẽ hoan nghênh nó, họ có thể chấm dứt cuộc sống nơi đất khách quê người để trở lại mái nhà xưa, xây lại hành tinh quê hương.”
Những cô gái không ai nói gì nữa, họ cũng đã chứng kiến biết bao hành tinh bị phá huỷ, đã chứng kiến biết bao người phải ly hương, bọn họ hiểu khát vọng được trở lại quê nhà của những người đó, hiểu được sự mong đợi đối với đình chiến với hoà bình của họ.
“Vậy… Để Đồng Minh cùng đi với chúng ta về Liên Bang có được không? Hoặc nếu tình huống nguy cấp họ có thể rút lui sang Liên Bang, sau đó lại quay về, như thế chúng ta sẽ không bị coi là vi phạm nữa.” Anne lại hỏi.
“Không có khả năng mấy.” Phi Luân khẽ lắc đầu nói. “ Đồng Minh nhiều người như thế, nếu thông qua con đường tử thần ấy thì sẽ có đến bao nhiêu người hi sinh? Một khi đến Liên Bang, muốn quay lại dễ dàng sao? Đế Quốc có thể để họ quay lại sao? Hơn nữa, Anne, em cũng đã nghe tuyên ngôn của họ rồi, em cảm thấy họ sẽ rút lui theo chúng ta không?”
“Không đâu?” Cô gái cúi đầu buồn buồn nói.
Như thế có nghĩa là chia tay anh ấy? Phi Luân cảm thấy cay cay sống mũi. Vì sao? Vì sao ông trời lại đùa cợt họ như thế? Hôm qua, cô vừa mời hiểu lòng mình, hiểu rõ cảm tình của mình, hôm nay lại nghe thấy cái tin xấu đến không thể xấu hơn được nữa.
Cô nên làm gì lúc này? Cô có thể nói gì với anh ấy? Anh ấy sẽ nhìn một phần tử của Liên Bang như cô bằng ánh mắt thế nào?
PS : các bạn post bài đề nghị trích dẫn rồi post,đừng tùy tiện sửa cách trình bày,làm mất sự thống nhất trong loạt bài.