“Không được, bất kỳ lỗi nào dù là nhỏ nhất cũng có thể trở thành tai họa trên tuyến đường Tử Thần, kiểm tra lại một lần nữa hệ thống vector lực đẩy, cần đảm bảo không có bất cứ lỗi nhỏ nào, các phụ tùng chuẩn bị để thay thế phải đảm bảo có đầy đủ trước giờ hôm nay…” Thụy Sâm vừa bước đến trước của khoang chỉ huy tàu Đại Thiên Sứ đã nghe thấy tiếng của Phi Luân.
“Anh đến khi nào thế, Thụy Sâm?” Nhìn thấy chàng trai, cô gái hơi giật mình cùng với một tia hạnh phúc hiện lên trong mắt.
“Mọi người sắp đi rồi, mình có thể không đến sao?” Thụy Sâm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô gái, xót ruột nói nhỏ. “Vẫn bận từ sáng đến tận giờ này?”
“Ừm! Ngày mai đã xuất phát rồi, chỉ còn duy nhất ngày hôm nay để chuẩn bị, cho dù đi trên tuyến đường thông thường còn phải chuẩn bị chu đáo huống hồ là trên tuyến đường Tử Thần? Làm sao anh biết mọi người sắp đi thế?”
“Chuyện lớn như thế sao lại không biết được? Mình đến để tạm biệt.” Thụy Sâm cảm giác cổ họng khô không khốc. “Lần này chia tay chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại.”
Diêu Phi Luân liếc mắt nhìn quanh, từ lúc Thụy Sâm đi vào phòng, các cô gái của cô không còn tập trung làm việc như trước nữa, đứa nào đứa nấy mắt đảo như rang lạc, tai thì vểnh lên như ăn ten rada.
Cô gái thoáng đỏ mặt rồi đứng dậy từ ghế chỉ huy, khẽ nắm lấy tay Thụy Sâm, cô nói nhỏ. “Đi! Bọn mình ra ngoài nói chuyện.”
Thụy Sâm cảm thấy tim như ngừng đập, bàn tay mềm mại mà ấm áp của cô gái khiến cậu chơi vơi không biết mình ở đâu…
Mãi sau khi hai người ra khỏi cửa một lúc lâu, mọi người trong khoang chỉ huy mới hoàn hồn, một sĩ quan không nén được thốt lên suy nghĩ chung của mọi người. “Trời ạ! Có nhìn thấy không? Thuyền trưởng đỏ mặt, lại còn nắm tay một anh chàng? Bọn họ phát triển đến mức đó từ bao giờ vậy?”
“Này đoán xem bọn họ cuối cùng có thành đôi không?”
“Ai mà biết được, chỉ biết là chúng ta sắp rời khỏi đây về Liên Bang.”
“Vậy…”
Trên hành lang dọc theo dãy cửa kính của tàu Đại Thiên Sứ, nơi đây vốn là chỗ để những người làm việc trong thời gian dài có thể nghỉ ngơi một chút, lúc này chỉ có một đôi thanh niên nam nữ đang lặng lẽ nắm tay nhau.
Hai người đứng đấy không nói gì, mãi sau ts, nơi đây vốn là chỗ để những người làm việc trong thời gian dài có thể nghỉ ngơi một chút, lúc này chỉ có một đôi thanh niên nam nữ đang lặng lẽ nắm tay nhau.
Hai người đứng đấy không nói gì, mãi sau Thụy Sâm mới phá vỡ sự im lặng. “Còn trở lại không?”
“Không biết được nữa, là quân nhân thì phải phục tùng mệnh lệnh.” Cô gái nói như thì thầm.
Hai người lại chìm trong im lặng, những câu như “Em đừng đi” hay “Đi với em đi” đều không nằm trong suy nghĩ của họ, Thụy Sâm và Phi Luân đã quá hiểu nhau để có thể nói điều đó.
“Tôi…” Thụy Sâm muốn nói, nói điều cậu vẫn ấp ủ trong lòng nhưng chợt phát hiện mình không cách gì nói cho tròn câu được, cổ họng cậu như bị một cái gì đó bịt chặn, bình thường nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng là thế mà hiện nay lại không thể nói tròn câu.
Thụy Sâm quay người lại đối diện với cô gái, hai bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. “Tuy nói bây giờ có lẽ là đã quá muộn, nhưng nếu không nói thì có lẽ sẽ không bao giờ còn có cơ hội nói nữa, Phi Luân, còn nhớ lần đầu tiên chúng mình gặp nhau không? Từ lần đó, từ sau khi nhìn thấy Phi Luân, tôi đã không thể tự không chế được mình nữa, tôi… anh… anh yêu em!”
“Không muộn, một chút cũng không! Em.., em cũng yêu anh!” Những giọt nước mắt sung sướng long lanh trong đôi mắt đẹp của Phi Luân, cuối cùng họ cũng thổ lộ được tình cảm của mình. Cô gái chợt hận bản thân! Vì sao? Vì sao đến giây phút cuối cùng cô mới hiểu rõ tình cảm của mình, vì sao muộn đến thế hai người mới vượt qua được những chướng ngại để đến với nhau, thổ lộ cho nhau nối lòng mình. Nếu cô hiểu sớm hơn, cho dù cuối cùng cũng không thể không chia ly, nhưng chí ít giữa họ cũng còn có những kỷ niệm đẹp đẽ bên nhau.
Thụy Sâm nhẹ nhàng vòng tay qua chiếc eo thon thả của cô gái, khẽ kéo cô vào lòng mình. Phi Luân không một chút ngập ngừng, cô buông lỏng toàn thân dựa sát vào người chàng trai, nép vào sâu trong lòng anh. Trong giây phút ấy, Thụy Sâm chợt cảm thấy như mình tràn ngập trong hạnh phúc, cậu áp nhẹ cằm mình lên trán cô gái.
Thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại hai người ôm nhau trong lặng im, mãi… mãi…
Hạnh phúc bao giờ cũng ngắn ngủi, cô gái e thẹn cựa mình thoát khỏi vòng tay của Thụy Sâm, cúi đầu khẽ nói. “Em… em phải quay lại rồi, ở đó còn nhiều việc chờ em xử lý.”
“Ừ!” Tuy chẳng muốn chút nào nhưng Thụy Sâm vẫn buông vòng tay của mình ra, cúi đầu nhìn sâu vào mắt Phi Luân, cậu trịnh trọng nói. “Bất kể sau này có như thế nào, dù em có quay lại hay không, anh sẽ vẫn nhớ mãi ngày hôm nay.”
“Cầm lấy nó đi!” Phi Luân đột nhiên nhớ ra, cô cẩn thận tháo chiếc lắc ở cổ tay xuống, đặt vào tay Thụy Sâm.
Nhìn chiếc lắc màu tím lấp lánh trong ánh sáng mặt trời, Thụy Sâm như cảm thấy hơi ấm của Phi Luân còn vương trên đó, cái lắc này đã quá quen thuộc với cậu, nó đã nằm trên tay cậu suốt mấy tháng trời.
“Cái này… Không phải Vân Vân vẫn đeo nó hay sao?” Thụy Sâm chưa nói dứt lời đã đỏ mặt.
“Vân Vân nhất định không chịu nhận, nói sao cũng thua, do đó, cái lắc lại về tay chủ cũ.” Cô gái cười cười nhìn người yêu luống cuống tìm lời giải thích. “Còn nhớ lời anh đã nói không? Anh đã hứa sẽ giữ nó cho em, lần này em không muốn anh tặng nó cho bất kỳ ai nữa.”
“Anh sẽ dùng cả tính mạng mình để giữ gìn nó.” Thụy Sâm nói như một lời thề.
Cô gái khẽ cười, như hạnh phúc như xấu hổ, rồi đột nhiên nhón chân lên, đôi môi mềm mại ấm áp của cô khẽ áp lên môi Thụy Sâm, giật mình, cậu chỉ có cảm giác toàn thân như run lên.
Không chờ Thụy Sâm tỉnh ra, cô gái đã vội chạy đi, chỉ có tiếng nói còn vằng lại. “Em nghe thấy anh hứa rồi đấy!”
Thụy Sâm ngây người nhìn bóng người yêu biến mất sau cánh cửa dẫn đến phòng chỉ huy, cậu nhẹ nhàng đeo chiếc lắc lại đúng chỗ cũ của nó, chỉ đáng tiếc trên người cậu không có gì đáng để tặng cô làm kỷ niệm.
“Ai! Có rồi” Thụy Sâm vỗ trán, sao cậu lại có thể quên được chiếc huân chương Độc lập Tự do Năm sao? Đó là phần thưởng cho chiến công mà cả hai người đã cùng góp sức lập nên.
Thụy Sâm vội chạy khỏi tàu Đại Thiên Sứ, lao về phía phòng ngủ của mình…
-----------------------------------------
“Thụy Sâm, có thể ngồi không?” Trong góc nhỏ quen thuộc ở quan bar trên trạm, một thân hình kiều diễm lại xuất hiện trước mắt Thụy Sâm.
“A! Sonia, đương nhiên rồi, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, hôm nay là ngày hạnh phúc của tôi, đang chán đời vì phải uống rượu một mình khi Crowford và Robert Parnell đều có nhiệm vụ bên ngoài đây.” Thụy Sâm vội hạ chén rượu xuống, đã hơi ngà ngà say đứng dậy mời cô gái.
“Anh lại uống rượu, mà còn không ít nữa. Hôm nay đã chia tay với Phi Luân chưa?” Cô gái từ từ ngồi xuống.
“Đó là nguyên nhân làm tôi vui, cô xem này…” Thụy Sâm vén tay áo lên để lộ ra cái lắc tay màu tím lấp lánh trong ánh đèn quá bar.
“Lắc của Phi Luân? Tặng cho anh hả?” Sonia giật mình kêu lên, cô gái không lạ gì cái lắc đó.
“Đương nhiên rồi, nhưng lần này không phải giống như lần trước, cô ấy tận tay tặng cho tôi, A…a…” Thụy Sâm vừa ngắm chiếc lắc vừa cười toét miệng ra. “Tôi tặng cho cô ấy cái huân chương của mình, Sonia, cô có biết không? Cô ấy nói cô ấy cũng yêu tôi, lại còn hôn tôi nữa, quá hạnh phúc đi… Đó là nụ hôn đầu đời của tôi đấy.”
Thiếu tá lặng im, một cảm giác chua chát không rõ ràng thậm chí còn là một chút ghen tị xuất hiện trong cô. Hôm nay đáng nhẽ cô định đến gặp Thụy Sâm để chia tay, không biết tại sao, vào lúc này cô chỉ muốn gặp mặt, nói chuyện với anh ta một lúc, không ngờ lại nghe cái tin này…
“Phi Luân, em thật hạnh phúc…” Cô gái lẩm bẩm một câu, người bạn gái thân thiết của cô cuối cùng cũng tìm được người để trao gởi trái tim mình, điều đó khiến cô mừng rỡ, chúc phúc cho hai người, nhưng không hiểu tại sao trong sự chúc mừng lại cảm thấy đau lòng và bi thương?
“Nhưng… vì sao chứ? Vì sao hạnh phúc lại đến muộn như vậy?” Thụy Sâm dằn mạnh chiếc cốc xuống mặt bàn, gục đầu lên bàn cậu lảm nhảm nói. “Cái lão trời già chết tiệt, vì sao đến hôm nay mới để tôi biết, vì sao không để tôi và Phi Luân được gần nhau thêm một lúc, ô… ô… ô… Chỉ một tối thôi cũng không được, tôi có mong điều gì to tát đâu, Phi Luân tuy là thuyền trưởng nhưng cũng là một gái mà, sao mọi chuyện đều đến tay cô ấy thế, chẳng nhẽ người khác không làm được sao…”
Đáp lại cậu là một cơn ho dữ dội, âm thanh phát ra từ Sonia ở ghế đối diện, Thụy Sâm ngạc nhiên ngẩng đầu, cô gái đang che miệng với khuôn mặt nhăn nhó, trong tay cầm một bình rượu.
“Sonia, cô… Rượu không phải uống như thế.” Thụy Sâm thò tay giật lấy bình rượu, cậu còn nhớ đã mở bình này là bình thứ hai, vừa rồi nó còn gần đầy, thế mà giờ chỉ còn gần nửa, uồng rượu kiểu ấy không ho mới là lạ. “Trời ạ! Tôi không ngờ cô cũng uồng rượu đấy?”
“Con gái không được uống rượu hả? Đưa đây!” Sonia trừng mắt lườm cậu, vươn tay giật lấy phần cổ chai. “Đây là mệnh lệnh, thượng úy!”
“Cái này, thiếu tá, có lẽ tôi sẽ phải vi phạm mệnh lệnh của cô rồi.” Thụy Sâm nắm chặt bình rượu không buông.
“Anh to gan thật! Ai cho anh cái quyền chống lệnh của cấp trên hả?”
“Không có ai cả, chỉ huy, nhưng trừ phi cô đồng ý bỏ bình rượu xuống dùng cốc uống từ từ, bằng không tôi kiên quyết từ chối chấp hành mệnh lệnh của cô. Đây là rượu mạnh đấy, cô phải biết uống như thế sẽ rất có hại cho cơ thể.” Thụy Sâm kiên quyết nói.
“Anh… Chuyện của tôi không cần anh phải lo, anh là gì của tôi mà đòi can thiệp.” Sonia dùng sức giật mạnh chai rượu nhưng Thụy Sâm cầm rất chắc, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cô gái.
“Được rồi, coi như anh thắng.” Sonia chú ý đến cái nhìn kiên định và quả quyết của Thụy Sâm, đột nhiên cô gái cảm thấy trong lòng ấm lại, thở dài một tiếng cô buông bình rượu ra.
“Từ từ uống thôi, nếu không là cô say đấy!” Thụy Sâm cẩn thận rót một ly rượu đặt xuống trước mặt cô gái. “Đừng quên là ngày mau cô còn phải về Liên Bang trên tàu Đại Thiên Sứ.”
Nhìn cô gái nâng ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, Thụy Sâm yên tâm, cậu nhớ lại động tác của cô gái lúc nãy. “Sonia, vừa rồi cô làm sao thế? Tôi nhớ cô rất ít khi uống rượu mà.”
“Cũng không có gì.” Cô gái lắc lắc đầu. “Chỉ là ngày mai chia tay rồi, chẳng nhẽ không uống một chút sao? Sau này có muốn uống như hôm nay có lẽ cũng không có cơ hội nữa!”
“Nói cũng đúng.” Câu nói khơi dậy tâm sự trong lòng Thụy Sâm, cậu buồn buồn nâng ly lên. “Vì ngày mai chia tay…”
“Vì chúng ta đã gặp nhau…” Hai người lại nâng li lên, khẽ chạm vào nhau…
“… Hi vọng sau này chúng ta còn gặp lại, còn tiếp tục cộng tác…” Thụy Sâm uống một ngụm lớn…
“… Vì Đồng Minh…” Sonia uống nốt số rượu còn trong ly rồi thuận tay rót một ly đầy nữa.
………………………….
Hai người cứ thế tiếp tục, anh một câu chúc phúc, cô một câu hi vọng, anh uống một ngụm, cô uống một ly, cứ thế, dần dần trên mặt bàn mấy chai rượu đã cạn sạch, Thụy Sâm cảm thấy bản thân như sắp đến cực hạn, cậu không thể uống nữa, uống nữa là sẽ nằm luôn ra đây. Đưa mắt nhìn Sonia, cô gái có vẻ còn tỉnh táo hơn, cô uống ít hơn Thụy Sâm mà, nhưng đôi môi đỏ mọng không ngừng thở dốc, hai má đỏ hồng, đôi mắt như mơ mơ màng màng, cực kỳ diễm lệ.
“Sonia! Không nên uống nữa, nếu không bọn mình sẽ say ở đây mất.” Thụy Sâm loạng choạng đứng dậy, nhưng cậu cảm thấy một cơn chóng mặt, vội chống tay lên mặt bàn.
“Nhìn cái bộ dạng của anh kìa!” Cô gái lắc lắc đầu. “Được rồi, để tôi đỡ anh về…”
Khi Thụy Sâm loạng chà loạng choạng về đến phòng mình, đầu óc cậu đã bắt đầu mê mê hồ hồ, chỉ cảm thấy một cơ thể nóng hừng hực, thân thể ấy tỏa ra nhiệt lượng cùng nhiệt độ bản thân cậu như muốn làm tất cả nước trong người cậu bốc hơi hết.
Cậu cảm thấy thật khát, cổ họng như có lửa, toàn thân nóng bừng bừng, cậu cần một cái gì đó để giải tỏa, một đôi môi hồng chín mọng ở ngay bên cạnh đang thở hổn hển hấp dẫn cậu, đột nhiên cậu đưa miệng mình áp vào đôi môi ấy.
Thân thể ở bên cậu chợt trở nên cứng đờ, nhưng Thụy Sâm không để ý, cái lưỡi cậu vội vàng xâm nhập vào khoảng không gian ẩm ướt, tham lam nuốt lấy những giọt nước thơm mát, cậu phát hiện ra rằng, cùng với động tác ngọ nguậy nút lấy của mình, cơ thể bên cạnh từ từ mềm xuống, một cái gì đó mềm mại, linh hoạt cũng xâm nhập trở lại miệng cậu…
Khi tất cả những gì vướng bận trên cơ thể hai người bị họ điên cuồng giật bỏ, khi phần đàn ông của Thụy Sâm sắp vỡ tung, khi một bàn tay mềm mại nắm lấy cái cứng đờ nóng hổi đó của cậu, dục vọng phá vỡ tất cả, ở đó chỉ còn là bản năng điều khiển cả hai người…
PS : các bạn post bài đề nghị trích dẫn rồi post,đừng tùy tiện sửa cách trình bày,làm mất sự thống nhất trong loạt bài.