“Ba!” Chờ khi tướng quân Martin kết thúc bài phát biểu, Sonia lập tức đóng thiết bị thông tin lại. Trong ánh mắt của mọi người trong phòng, cô gái bước về phía bục giảng, khẽ cắn môi, khoát tay một cái. “Ngồi xuống, chúng ta tiếp tục buổi học hôm nay.”
Các học viên trong lớp đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hơi chần chừ, không biết phải làm thế nào, chẳng nhẽ thiếu tá không nghe thấy bài phát biểu vừa rồi của tướng quân Martin sao? Xảy ra những chuyện lớn như thế mà sao cô ấy cứ coi như không vậy?
“Các người không nghe thấy mệnh lệnh của thiếu tá sao? Toàn thể học viên về chỗ ngồi.” Tiếng quát của Thụy Sâm vang lên.
Nghe tiếng quát nghiêm khắc của cậu, các học viên mới từ từ đi về chỗ.
“Nhanh chân lên một chút, các người là quân nhân, không phải là các cụ già tản bộ, thế mà còn tự xưng là phi công tinh anh của đồng minh, rề rà rề rề, trông các người có ra cái thể thống gì không? Năm giây nữa ai chưa về chỗ ngồi có thể không cần phải ở lại trong lớp nữa! Năm… Bốn… Ba…” Lúc này Thụy Sâm đột nhiên cảm thấy mình rất giống với trung sĩ Abundant Ella, trong cuộc đời tân binh của cậu, tiếng quát của trung sĩ cũng tương tự thế này.
Nhìn thấy vị giáo viên thường ngày vẫn luôn tùy hào, đột nhiên biến thành hình ảnh hung thần, còn quát lên bằng một giọng uy hiếp trắng trợn, đám lính mới tò te cuống lên chạy hết cỡ về chỗ ngồi, không chờ Thụy Sâm đếm đến một, tất cả mọi người đã ngồi nguyên đúng chỗ, cả lớp lặng lẽ lắng nghe.
“Thiếu tá! Mời bắt đầu.” Thụy Sâm quay đầu nhìn thiếu tá, bình thường cậu không làm như vừa rồi, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, với tư cách là phi công Liên Bang, Sonia không tiện lên giọng với đám học viên, thôi thì để cậu đóng vai kẻ ác vậy.
Sonia khẽ gật gật đầu, coi như cám ơn Thụy Sâm giúp đỡ. Cô gái ấn nhẹ vào mấy cái nút trên mặt bàn, một hình ảnh kết cấu D của chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp xuất hiện trên màn hình.
“Hôm nay chúng ta không thực hiện huấn luyện thực chiến.” Cô chắp tay sau lưng, đi lại bên màn hình. “Chủ yếu tập trung giảng về lý luận và ứng dụng, đề nghị các bạn tập trung nghe, sau khi tôi giảng xong, nếu còn gì không hiểu, xin cứ hỏi, tôi sẽ cố gắng trả lời.”
“Chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp.” Cô gái chỉ tay lên màn hình. “Hôm qua chúng ta đã nói về những tính năng chủ yếu, màn chắn năng lượng, động cơ của nói một cách đơn giản, tôi hi vọng các bạn vẫn còn chưa quên nó. Hôm nay chúng ta sẽ tập trung nói về những ưu thế của nó cũng như làm thế nào để tận dụng những ưu thế ấy trong không chiến, nếu các bạn muốn giữ lấy tính mạng mình trên chiến trường, đừng bao giờ coi thường, có hiểu không?”
“Rõ! Chỉ huy!”
“Loại chiến đấu cơ này.” Cô gái ngưng lại một chút. “Có cách điều khiển không khác mấy so với chiến đấu cơ kiểu Nữ Yêu mà các bạn đã được học, kéo cần lái về phía trước phía sau, chiến đấu cơ sẽ ngóc lên rồi bổ xuống, lắc sang hai bên sẽ điều khiển chiến đấu cơ chuyển động theo, nhưng cũng chỉ đến thế thôi. Tia Chớp là loại chiến đấu cơ thế hệ mới của Đồng Minh, có uy lực và khả năng tấn công cực mạnh, tốc độc của nó nhanh hơn, tính cơ động cao hơn, các bạn sẽ đối diện với một loại chiến đấu cơ có khả năng tăng tốc, cơ động, thao diễn mà các bạn chưa thể tưởng tượng được. Đã từng bay trên Nữ Yêu không có nghĩa là các bạn đã chuẩn bị sẵn sàng để vượt qua thử nghiệm với Tia Chớp, các bạn phải học một thức ngôn ngữ mới. một loại tư duy mới đối với loại chiến đấu cơ này nếu các bạn không muốn mất mạng trên chiến trường…”
“… Loại chiến đấu cơ mới này, có đặc điểm khác biệt nhất so với Nữ Yêu là nó có động cơ xuyên siêu không gian cùng pháo plasma, động cơ cho chúng ta nhiều sự chọn lựa chiến thuật hơn, chúng ta có thể chủ động chọn lựa thời cơ công kích hay rút lui, còn khẩu pháo cho chúng ta khả năng tấn công các chiến hạm lớn một các hiệu quả. Xin chú ý, chiến hạm lớn được nói đến ở đây là tuần dương hạm, chiến liệt hạm hay thậm chí thái không mẫu hạm chứ không phải là những tàu nhỏ kiểu như khu trục hạm hoặc tàu hộ tống. Những chiến hạm lớn nói trên có màn chắn năng lượng cực lớn, hỏa lực phòng ngự chặt chẽ, hơn nữa thường phối thuộc từ một trung đội đến hàng liên đội chiến đấu cơ, trước đây chúng ta chỉ có thể dựa vào những chiếc chiến đấu cơ cường kích chậm chạp vụng về kiểu Đoản Kiếm hoặc Vô Úy sử dụng ngư lôi lượng tử để công kích, Nữ Yêu cũng có thể mang ngư lôi nhưng như thế cũng có nghĩa là tước đi ưu thế chính của nó là khả năng cơ động linh hoạt, do đó nếu không phải bất đắc dĩ không ai làm thế.”
“… Trong khi đó, chiến đấu cơ kiểu Tia Chớp do được trang bị động cơ mạnh, nên dù có mang theo các ngư lôi nặng nề cũng không bị giảm khả năng cơ động đi bao nhiêu, tất nhiên sẽ có sự ảnh hưởng, nên khi gặp đối phương có số lượng chiến đấu cơ hộ tống lớn thì các bạn sẽ gặp khó khăn. Đừng bao giờ quên rằng tương lai các bạn chắc chắn sẽ thường phải đối đầu với số lượng chiến đấu cơ nhiều hơn, cho nên tốt nhất là chớ có nhắm mắt trang bị bừa ngư lôi. Nhưng hãy cám ơn khẩu pháo plasma trang bị trên chiến đấu cơ, tuy uy lực của nó không thể sánh ngang với ngư lôi nhưng so với các rocket bắn thẳng đã lớn hơn nhiều, không những cho chiến đấu cơ khả năng đối phó với các chiến hạm lớn mà hoàn toàn không hy sinh chút nào khả năng linh hoạt và tốc độ của Tia Chớp, ngược lại do số lượng tên lửa đối không có thể trang bị lớn hơn nên sẽ tăng khả năng không chiến…”
“………”
Cô ấy định làm cái gì vậy? Hôm nay phản ứng rất khác thường? Thụy Sâm nghi hoặc nhìn Sonia đang đứng trước bục giảng nói không ngừng. Đúng thế, cô ấy nói rất chi tiết, rất cẩn thận, nội dung cũng rất rộng, không gì không có, từ lý luận về đội hình biên đội trong không chiến đến tương quan chiến thuật, nhận định và nắm bắt thời cơ, phối hợp và phân phối tổng thể trong hành động đến chi tiết về ưu thế thực tế ứng dụng của Tia Chớp trong không chiến, nói chung là không gì không nói, không gì không giảng. Nhưng dường như quá nhiều, tốc độ cũng quá nhanh, nhanh đến mức gần như là nguy hiểm, có vẻ như cô gái muốn cùng một lúc nhét tất cả vào trong đầu các học viên không cần biết họ nắm bắt được bao nhiêu, hiểu đến chỗ nào.
Cô ấy bị làm sao vậy? Hoàn toàn không giống phong cách bình tĩnh tỉnh táo ngày thường chút nào. Thụy Sâm cảm thấy nặng nề, trừ phi cô ấy rơi vào tình trạng bất đắc dĩ. Chẳng nhẽ là…
--------------------------------------------
“Nói cho tôi biết, Sonia, có chuyện gì thế?” Chờ mãi mới đến lúc kết thúc giờ học buổi sáng, Thụy Sâm vội vàng hỏi.
“Cũng chẳng còn cách nào nữa, Thụy Sâm, xin lỗi, bọn tôi sắp phải đi rồi.”
“Đi? Đi đâu? Về Liên Bang sao? Bao giờ xuất phát?” Thụy Sâm vội hỏi tiếp.
Sonia gật gật đầu như khẳng định sự suy đoán của Thụy Sâm. “Sáng sớm ngày mai, tôi cũng không ngờ lại đột ngột đến thế, thời gian không còn nhiều nữa, tôi cũng chỉ giảng được có thế, từ nay về sau đành nhờ vào anh thôi.”
“Cái gì? Sao lại nhanh thế?” Thụy Sâm giật mình. “Chẳng phải đã nói là chờ đội tàu vận tải đến rồi mới quay về sao?”
“Tin tức mới truyền tới lúc sáng sớm nay.” Thiếu tá bình tĩnh nhìn Thụy Sâm nhưng trong mắt cô gái người ta có thể đọc được nỗi bi ai. “Không còn đội tàu vận tải nào nữa, kế hoạch vận tải cuối cùng đã bị hủy bỏ trước khi khởi hành, chỉ có một số tàu đã được cải tạo lại để đi trên tuyến đường tử thần, nhưng họ đến để đưa những người còn lại quay về, tất cả mọi người.”
“Các… các người thật sự quá tuyệt đấy!” Thụy Sâm há hốc mồm, mãi mới nói được một câu. Trong lòng cậu như có một ngọn lửa đang cuộn lên, cậu muốn hét lên, chửi mắng một hồi cho bỏ tức.
Nhưng cậu không thể làm thế được, có trút giận cũng không thể trút giận lên đầu Sonia, những kẻ thực sự đáng hận là những kẻ ra quyết định chứ không phải cô gái trước mặt, cô ấy có gì sai đâu? Không có! Không chỉ không có, Sonia, trung đội Lam Thiên Sứ cùng những người đã mạo hiểm cả tính mạng đến giúp đỡ Đồng Minh, bọn họ mới thực sự là bạn của Đồng Minh, cậu làm sao quyên được những hành động anh dũng của Sonia trong khi thực hiện kế hoạch Cáo Lửa, việc cô ấy đã liều cả tính mạng để cứu trung tá Taylor và các thành viên đội đột kích, cậu làm sao quên được những cô gái Lam Thiên Sứ đã cứu cậu từ trong cảnh thập tử nhất sinh, quên sao được họ đã kề vai sát cánh với cậu để yểm hộ Đồng Minh rút lui khỏi căn cứ Sen…
“Xin lỗi Thụy Sâm! Tôi cũng không mong anh còn có ấn tượng gì tốt với Liên Bang, nhưng hy vọng anh hiểu cho họ, họ cũng có những lý do của mình, họ cũng vì lợi ích của Liên Bang mà quyết định. Nếu có gì tức giận thì cứ trút lên đầu tôi cũng được.” Cô gái thản nhiên đứng đó chờ đón những gì sắp tới.
“Sonia! Có lúc cô cứ tự cho là mình thông minh. Tôi đã nói gì đâu nào!” Thụy Sâm miễn cưỡng nén cơn tức trong lòng xuống, thở dài một hơi. “Thành thật mà nói tôi cũng hơi bất mãn, nhưng chúng tôi cũng không thể yêu cầu nhiều hơn nữa, các bạn đã cho chúng tôi quá nhiều viện trợ rồi, không có kỹ thuật và nhân viên, không có thiết bị, tàu thuyền, vật tư từ Liên Bang, Đồng Minh không thể phát triển đến như thế này, chứ đừng nói chúng tôi còn có thể chế tạo chiến hạm và chiến đấu cơ nữa… Không! Chúng tôi chẳng có lý do gì để trách cứ ai, Liên Bang đã cho chúng tôi quá nhiều.”
Thụy Sâm chợt nhớ đến bài phát biểu sáng nay của tướng quân Martin, tuy hiệp định đình chiến cực kỳ bất lợi với Đồng Minh nhưng từ đầu đến cuối tướng quân không hề chỉ trích Liên Bang một câu nào, có lẽ ông cũng nghĩ như cậu.
“Cám ơn anh, Thụy Sâm. Thật may mắn được làm quen với anh ở nơi hậu phương của Để Quốc này.” Sonia chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng như làn nước mùa xuân, cô gái nói, trong giọng nói hàm chứa một cảm giác cực kỳ thân thiết.
“Cám ơn cái gì! Tôi có làm được gì đâu!” Thụy Sâm cười nói, ánh mắt cậu vô tình chạm phải ánh mắt của Sonia, đôi mắt cô như bị một làn sương mờ bao phủ, mông mông lung lung, càng thăng thêm vẻ kiều diễm, Thụy Sâm cảm thấy trái minh như rộn lên một cái, không ngờ cô ấy cũng không kém gì Phi Luân, đúng là “Xuân lan thu cúc mặn mà cả hai.”
“Tôi… tôi nhớ ra rồi, tôi còn phải đi chào tạm biệt Phi Luân.” Phản đến mấy giây sau, Thụy Sâm mới hồi thần, tránh khỏi ánh mắt của Sonia,
“Đi đi! Phi Luân hiện đang ở trên tàu Đại Thiên Sứ, chuẩn bị sắp xếp cho mọi người lên tàu để khởi hành.” Khuôn mặt Sonia khẽ ửng hồng.
“Cám ơn! Sonia!”
Nhìn chàng trai bước đi xa dần, cô gái không tự chủ cảm thấy nhói lên trong lòng, dường như vừa mất đi điều gì quan trọng lắm…
PS : các bạn post bài đề nghị trích dẫn rồi post,đừng tùy tiện sửa cách trình bày,làm mất sự thống nhất trong loạt bài.