Mùa xuân năm lịch Vũ Trụ, sau khi ký hiệp định đình chiến với Địa Cầu Liên Bang, một phần lớn chủ lực của Đế Quốc vốn trấn giữ ở tiền tuyến được điều ngược lại hậu phương, gia nhập lực lượng truy quét của Đế Quốc đối với quân phản kháng Đồng Minh, toàn bộ chiến dịch được chỉ huy bởi thượng tướng Giro Steve chỉ với duy nhất một mục tiêu được giao cho bởi Nguyên Thủ và Hội Nghị: Bằng những cách nhanh nhất, bằng những thủ đoạn hữu hiệu nhất, tiêu diệt lực lượng vũ trang phản loạn, hủy diệt căn cứ, bắt giữ các phần tử quan trọng, uy hiếp các thế lực có ý đồ chống lại Nguyên Thủ, khôi phục trật tự trong lãnh thổ Đế Quốc.
Cùng với đó là áp lực lên Đồng Minh tăng vọt, những hạm đội bố trí dày đặc khắp các thiên hà trong lãnh thổ Đế Quốc, luôn sẵn sàng chiến đấu, khắp nơi là chiến hạm và chiến đấu cơ làm nhiệm vụ tuần tra, trong những tuyến đường liên thiên hà dày đặc những thiết bị theo dõi và rada các loại, lực lượng của Đế Quốc không còn khả năng hoạt động một cách có hiệu quả, chỉ cần có biến động là các hạm đội tuần tiễu của Đế Quốc đã lao ngay tới, đã mấy lần nếu không phải loại ngư lôi xung động năng lượng MK- mới chế tạo phát huy tác dụng, thậm chí lực lượng đột kích suýt nữa thì bị kẹt trong vòng vây không còn lối thoát. Nhưng điều đáng lo hơn là ngay cả giao thông cũng thành vấn đề quan trọng, không thể giữ được liên lạc và chi viện, Đồng Minh giống như một cơ thể bị cắt ra thành từng phần, bị đánh phá từng chỗ một, nội bộ bao trùm một không khí bi quan và phiền muộn, sắp tới Đồng Minh sẽ đón nhận một mùa đông khó khăn, nếu không có phương thức hữu hiệu phá vỡ sự phong tỏa của Đế Quốc, chuyện thất bại là điều có thể nhìn trước được.
-------------------------------------------------------
“Hôm nay huấn luyện bay đến đây là ngừng. Chúc mừng các cô các cậu, các bạn đều đã thông qua bài thi hôm nay, vậy là các bạn đã tốt nghiệp.” Thụy Sâm đứng giữa căn phòng chuẩn bị cho phi công, anh trầm mặc, nhìn qua cũng biết tâm trạng cực kỳ không vui, ngồi phía dưới những phi công học viên nhìn nhau ngơ ngác, bởi vì bọn họ đều biết mặc dù đã qua bài thi nhưng bọn họ đều chưa hoàn thành khóa huấn luyện, chí ít là chưa đạt tới mức độ mà vị giáo viên nghiêm khắc kia yêu cầu, sao lại tốt nghiệp sớm thế?
Nhìn những khuôn mặt non nớt của đám thanh niên bên dưới, Thụy Sâm thở dài một hơi trong lòng, mặc dù trung tâm huấn luyện cứ kiên quyết nói đám thanh niên này đã đạt tiêu chuẩn tốt nghiệp nhưng thực sự trong lòng anh hiểu rõ bọn họ còn xa mới có thể ra chiến trường. Bọn họ còn cần nhiều thời gian hơn, chỉ cần có thêm thời gian, anh có thể chắc chắn huấn luyện bọn họ càng trở nên xuất sắc hơn, chuẩn bị chu đáo cho chiến tranh hơn. Còn bây giờ, đem tung đám chim non còn chưa đủ lông cánh này ra chiến trường, đối với Thụy Sâm là một hành vi vô trách nhiệm.
Nhưng anh cũng chẳng còn cách nào, mặc dù Thụy Sâm đã cương quyết phản đối, nhưng người ra quyết định không phải là anh, vì chuyện này tướng Martin đã phải gọi anh lên văn phòng giải thích một hồi. Thụy Sâm biết trong thời gian vừa rồi do Đế Quốc tấn công mãnh liệt, Đồng Minh rơi vào cảnh thiếu phi công, thường xuyên xuất hiện tình trạng chiến đấu cơ không có người lái, còn Thụy Sâm huấn luyện lại là lớp bồi dưỡng những học viên ưu tú nhất, các đơn vị bên dưới đều đang căng mắt chờ được bổ sung người từ đây.
Đối với nỗi lo của Thụy Sâm, tướng quân chỉ an ủi rằng. “Có thể rèn luyện năng lực của họ trong thực tế chiến đấu, ngày xưa cậu cũng đã từng ra trận sau khi hoàn thành huấn luyện cơ bản còn gì? Cậu cũng có được học lớp bồi dưỡng đặc biệt nào đâu mà vẫn thành Super-Ace đó thôi? Còn bọn họ chí ít cũng được cậu huấn luyện, truyền thêm kinh nghiệm và những điều tâm đắc, tin vào những người mới đi, Thụy Sâm. Bây giờ là thời gian phi thường, chúng ta quá cần phi công bổ sung.”
Ngay cả tướng quân đã lên tiếng, Thụy Sâm còn biết nói gì đây? Anh chỉ còn cách cắn răng đồng ý cho bọn họ tốt nghiệp, bởi vì nếu không có chữ ký của anh bọn họ đừng hòng rời khỏi trung tâm. Nhưng hiện tại tâm trạng Thụy Sâm không thoải mái chút nào.
“Yên tĩnh!” Nhìn đám học viên bắt đầu trao đổi rì rầm, Thụy Sâm cao giọng nói. “Nhưng cũng đừng có vì thế mà dương dương đắc ý, đó là do trung tâm yêu cầu, các bạn còn cách tiêu chuẩn tốt nghiệp của tôi xa lắm.”
Phía dưới lại thêm một đợt trao đổi rầm rì, một học viên giơ tay lên nói. “Xin có ý kiến, thượng úy.”
“Chấp nhận, nói đi, có gì bất mãn thế.”
Chàng trai rụt rè đứng dậy, do dự một chút rồi nói. “Thượng úy, chúng tôi đều biết ngài là phi công xuất sắc, nhưng chúng tôi đại đa số đều là người mới, thậm chí còn chưa ra trận, yêu cầu của ngài đối với chúng tôi có quá cao không, có công bằng không?”
“Không công bằng? Chàng trai trẻ!” Thụy Sâm mỉa mai cười, anh nhìn chàng thanh niên nói. “Ra trận có gì là công bằng với lại không công bằng, cậu cho rằng cậu là lính mới thì đối phương không bắn cậu sao?”
“Không, không phải thế.” Chàng thanh niên khó khăn lắc đầu.
“Ngồi xuống đi.” Thụy Sâm ra hiệu cho chàng trai ngồi xuống, anh cũng hạ giọng xuống. “Không những thế, nếu bọn họ nhận ra động tác kỹ thuật của cậu thực hiện sai hoặc không đạt mức hiệu quả, chọn lựa thời cơ không chuẩn xác và tỉnh táo, họ sẽ đánh giá cậu là lính mới, đối với lính mới thiếu kinh nghiệm cũng có nghĩ là một mục tiêu dễ bị hạ, bọn họ sẽ tập trung tấn công cậu.”
Thụy Sâm nhớ lại khi còn ở căn cứ Red Flag của trung tâm huấn luyện, các giáo viên thường căn dặn, tập trung đánh vào đố thủ yếu là truyền thống của Đế Quốc, trong điều kiện hai bên đều là biên đội hai chiếc, tập trung tấn công bắn hạ chiếc có vẻ kém hơn, sau đó tình trạng sẽ tốt hơn nhiều, chiếc còn lại dù có kỹ thuật tốt nhưng không có bạn yểm hộ cũng sẽ rơi vào thế bị động.
“Tin tôi đi, trong điều kiện khắp nơi là tên lửa và tia năng lượng của chiến trường, một chút kỹ thuật và chiến thuật như của các bạn còn chưa đủ dùng đâu.” Thụy Sâm trịnh trọng cảnh cáo. “Các bạn phải biết học cách phối hợp với đồng đội, các bạn sẽ phải rèn luyện kỹ thuật và năng lực của mình trong điều kiện liên tục giao chiến sinh tử, các bạn phải học cách tổng hợp và đúc rút kinh nghiệm từ các trận đánh. Các bạn sẽ phải biết cách căn cứ vào tình huống thực tế để chọn lựa chiến thuật, không được phép giáo điều, những gì tôi dạy chỉ có tính tham khảo, không được coi nó như kim chỉ nam để hành động rập khuôn, nếu không các bạn sẽ mất mạng trong chiến tranh.”
Phía dưới là một sự im lặng.
“Một lời dặn dò cuối cùng.” Thụy Sâm cười cười nói. “Tôi biết các bạn vẫn thường thảo luận sau lưng tôi, thảo luận về chiến tích, thảo luận xem khi nào đạt tới hay vượt qua mức của tôi…”
Không khí nghiêm túc tan ra, một số người cười to, một số khác xấu hổ cúi đầu.
“Đừng có cười, càng không có gì đáng xấu hổ. Tôi cũng đã từng là lính mới như các bạn, cũng như các bạn bây giờ, tôi đã từng mơ ước, các bạn có muốn biết bí quyết thành ACE của tôi không?”
“Xuất kích nhiều, bắn hạ nhiều chiến đấu cơ của Đế Quốc.” Một học viên nhanh miệng nói.
“Cũng không sai nhưng chưa hoàn toàn đủ.” Thụy Sâm chân thành nói. “Muốn thành một ACE, muốn đạt tới hoặc vượt qua tôi trong tương lai, bí quyết đơn giản lắm, đó là còn sống, sống đủ lâu.”
“Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Có thể trong số các bạn sau này sẽ xuất hiện thêm những Super-Ace của Đồng Minh, nhưng, hôm nay, hôm nay kỹ thuật của các bạn còn non nớt, kinh nghiệm còn kém cỏi, các bạn thậm chí còn không bằng một phi công thường có kinh nghiệm, các bạn cần có thời gian để trui rèn kỹ năng, tổng kết kinh nghiệm, các bạn cần thời gian để chuyển mình, do đó, đừng bao giờ chạy theo thành tích, các bạn cần nhận lấy kinh nghiệm sau mỗi trận đánh để làm nền tảng cho mai sau…”
“Đồng Minh cần những phi công còn sống chứ không phải là những anh hùng đã hi sinh, điều này các bạn phải nhớ kỹ, chúng ta không thể vung tay quá trán như Đế Quốc, mỗi phi công đều là tài sản quý giá của chúng ta, mất chiến đấu cơ chưa phải là vấn đề nhưng mất phi công là tai họa. Do đó đừng bao giờ nóng đầu vì một chiếc chiến đấu cơ địch, đừng có cố làm chuyện ngu xuẩn, đừng có cố gượng khi chiến đấu cơ bị bắn hỏng, phải thoát ra ngay, Đế Quốc còn đó, chiến đấu cơ địch còn nhiều để các bạn bắn hạ, sau này góp gió thành bão, sẽ đến ngày các bạn đuổi kịp thậm chí vượt qua chiến tích của tôi, chỉ cần các bạn còn sống! Hiểu chưa?”
“Rõ thưa chỉ huy!” Cả lớp đồng thanh trả lời.
“Rất tốt, tất cả giải tán, chín giờ sáng mai tại lễ đường trung tâm sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp cho các bạn, tôi không muốn ai đến muộn…”
“Nói hay lắm, hiện giờ anh cũng đã có dáng vẻ của nhà giáo rồi đấy, xem ra anh cũng nhập tâm với công việc rồi.” Thụy Sâm vừa rời khỏi phòng học thì gặp thượng úy Ralph.
“Cũng chẳng có gì, nói mồm thôi thì đơn giản, nhưng nếu có thể tôi chẳng muốn làm nghề này chút nào! Đúng rồi, thượng úy, sao hôm nay anh lại rảnh rỗi đến đây?” Thụy Sâm thản nhiên nói, những lời vừa rồi lần nào anh cũng nói với các phi công tốt nghiệp, nói đến phát nhàm, nhưng cùng với chiến sự ngày càng căng thẳng, yêu cầu đối với phi công ngày càng cấp bách, thời gian huấn luyện giảm xuống, những người tốt nghiệp ở đây ai còn ai mất thì chỉ có trời mới biết nổi.
Thượng úy Ralph dừng bước, anh ta không trả lời mà chỉ nhìn Thụy Sâm hỏi chân thành. “Anh thực sự không muốn tiếp tục dạy học sao? Ở hậu phương giảng dạy không những thoảng mái, an toàn mà còn được người tôn trọng, có gì là không tốt?”
“Tôi là một phi công chiến đấu, chiến trường và vũ đài tôi là ngoài kia chứ không phải ở trong này.” Thụy Sâm chỉ tay ra khoảng không vũ trụ cảm khái nói. “Thượng úy, không cần thử nữa, tôi biết nhiệm vụ của mình, Đồng Minh cần tôi ở đây thì tôi sẽ tiếp tục ở đây.”
“Có lẽ…” Thượng úy Ralph cười cười, anh ta cố ý kéo dài câu nói. “Có lẽ anh sẽ không cần tiếp tục ở lại đây nữa đâu.”
“Cái gì?” Thụy Sâm cứ ngờ mình nghe nhầm, anh không dám tin vào tai mình nên hỏi lại.
“Thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore.” Thượng úy Ralph nói. “Tướng quân Martin muốn gặp anh ở văn phòng của ông.” Anh ta nhìn Thụy Sâm bằng ánh mắt chúc mừng, nói. “Tôi tin anh sẽ có một ngày rất vui vẻ, thượng úy.”
Đề nghị mọi người, khi post chương mới thì Trích Dẫn của bài viết trước đó để làm theo mẫu, đừng tự tạo mẫu mới, làm mất sự thống nhất của cả Topic!
Sau này bài nào post sai mẫu có sẵn của Topic thì sẽ bị del ngay. Các Mod box Tiên Hiệp chú ý và del những bài sai mẫu!
Bạch Ngọc Tuyết!