Thụy Sâm chỉnh đốn lại quân trang, câu nói cuối cùng của thượng uý Ralph khiến anh không nén được một sự mong đợi vô hình, đi theo thượng uý đến trước cửa văn phòng của tướng quân, Thụy Sâm đứng nghiêm đưa tay lên chào rồi nói lớn. “Thượng uý Thụy Sâm Nepali Gore có mặt báo cáo theo lệnh.”
“A, thượng uý, đến rồi thì vào đi, đừng khách khí, ngồi xuống nào.” Tướng quân Martin lập tức đứng dậy khoát tay ra hiệu.
Tướng quân đã lên tiếng đương nhiên Thụy Sâm cũng không khách khí, anh lập tức tiến vào ngồi xuống, hỏi. “Tướng quân, lần này ngài cho gọi không biết có chuyện gì?”
“Khoá học viên mới tình hình thế nào rồi, nghe nói ngày mai bọn họ sẽ làm lễ tốt nghiệp hả?” Tướng quân hỏi.
“Bọn họ cũng không đến nỗi tồi nhưng so với các khoá trước hãy còn kém hơn một chút, tướng quân, ngài cũng biết đấy, thời gian huấn luyện không đủ.” Thụy Sâm miễn cưỡng nói. Nghe tướng quân hỏi đến chuyện đó anh có vẻ hơi thất vọng, không nén được liếc nhìn thượng uý Ralph một cái, sau đó hỏi. “Chỉ có vậy thôi sao? Tướng quân?”
“Xem ra cậu đã nghe được phong thanh gì từ Ralph rồi hả, đừng vội, chàng trai trẻ.” Tướng quân đưa cho anh một tập tài liệu. “Trước hết hãy xem văn bản này rồi nói.”
“Đây là văn kiện gì?” Thụy Sâm nhận lấy văn kiện, vừa nhìn đã thấy hai chữ “Tuyệt mật” trên góc trên, đọc qua một lượt anh không nén nổi kinh hãi kêu lên. “Trạm không gian KZJ- bị Đế Quốc phá hủy rồi? Chuyện này xảy ra từ khi nào?”
“Một tuần trước, đó là vụ đột kích cuối cùng vào chúng ta tính đến nay, bao gồm cả căn cứ Sen, chỉ trong vòng có nửa năm, chúng ta đã có đến căn cứ bị mật hoặc trạm không gian bị Đế Quốc phá hủy.” Tướng quân thở dài một hơi. “Nhưng trạm KZJ- là nơi bị tổn thất nghiêm trọng nhất, ba căn cứ trước phát hiện hạm đội Đế Quốc tương đối sớm nên thiệt hại nhẹ, những không hiểu sao lần này toàn bộ các thiết bị giám sát tự động cũng như chiến đấu cơ tuần tra đều không phát hiện hạm đội Đế Quốc tiếp cận từ xa. Nếu không có các phi công liều mạng yểm hộ cho mọi người rút lui, suýt nữa cả trạm không gian đã bị tàn sát, nhưng dù thế cũng có đến chiếc tàu và tàu con thoi bị phá hủy, hơn người hi sinh, bị bắt hoặc mất tích. Ngoài ra còn tổn thất chiến đấu cơ chiếc, phi công có đến người thương vong, bị thương còn nhiều hơn. Thêm vào những tổn thất ở chỗ khác, bây giờ cậu đã biết tại sao chúng ta cần bổ sung gấp phi công chưa?”
“Nhưng Đế Quốc làm thế nào để tìm ra trạm không gian của ta? Bộ tư lệnh tối cao Đồng Minh chẳng phải đã hạ lệnh tạm đình tất cả các hoạt động tập kích quấy nhiễu giao thông, tạm thời tránh mũi nhọn của Đế Quốc sao? Còn nữa, tại sao chiến đấu cơ tuần tra và thiết bị giám sát tự động tạo thành mạng cảnh giới vẫn không phát hiện đối phương tiếp cận?” Thụy Sâm cam thấy không thể tin nổi, Đồng Minh đối với mọi hoạt động của Đế Quốc đều cực kỳ tập trung chú ý.
“Nguyên nhân hiện đang được điều tra, thượng úy, thành thật mà nói tình trạng trước mắt của Đồng Minh là cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta thậm chí không thể liên lạc được với những căn cứ khác chứ đừng nói đến chỉ huy hoặc phối hợp hành động nữa, thêm vào đó cùng với việc Liên Bang ngừng viện trợ, chúng ta đang rơi vào tình trạng thiếu vật tư nghiêm trọng, hầu hết các kho đều trống rỗng, còn những nơi có cảm tình với Đồng Minh thường cung cấp vật tư cho chúng ta cũng không thể vận chuyển đến nơi được, Đế Quốc ngăn chặn và kiểm tra quá cẩn mật.” Tướng quân thả người trên ghế, mệt mỏi nói tiếp. “Cứ tiếp tục thế này Đồng Minh sẽ bị Đế Quốc bóp nghẹt từ từ, cậu có đồng ý không?”
Thụy Sâm không lên tiếng, anh chỉ biết sơ qua tình huống chứ không hiểu rõ, trước giờ anh chưa từng thấy tướng quân có vẻ như vậy, chỉ nhìn cũng biết tình trạng cực kỳ khó khăn.
“Thượng úy, tuy rằng chưa phải Đế Quốc đã hoàn toàn thắng lợi hay chúng ta đã thất bại triệt để, nhưng nếu chúng ta không chủ động thay đổi cục diện, phá sự vỡ phong tỏa của Đế Quốc, chúng ta sẽ không còn gì để hy vọng nữa, đó là điều chắc chắn.”
“Cậu nghĩ chúng ta có thể làm gì? Làm sao để thay đổi hình thái bất lợi trước mắt?” Tướng quân ngồi thẳng người lên, hơi nghiêng người về phía trước hỏi.
“Cái này… Tướng quân.” Thụy Sâm ngạc nhiên nói. “Vấn đề này tôi có thể không trả lời được không? Tôi chỉ là một phi công chiến đấu, bây giờ là giáo viên, nếu ngài hỏi về góc độ chiến thuật thì tôi còn có thể trả lời nhưng đây đã là góc độ chiến lược rồi.”
“Đừng gấp, cứ nói suy nghĩ của cậu đi, tôi cũng muốn nghe suy nghĩ của những sĩ quan cấp dưới, thượng úy, nếu câu trả lời khiến tôi vừa lòng, có thể tôi sẽ xem xét đến đề nghị xin chuyển công tác của cậu.” Vị tướng không có vẻ gì là muốn buông tha cho Thụy Sâm cả, ông chìa ra một củ cà rốt mà anh cực kỳ muốn.
Thụy Sâm cảm thấy cần phải suy nghĩ một chút, anh cúi đầu trầm tư rồi từ từ nói. “Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi, thưa tướng quân, nó không đại diện cho mọi người.”
“Nói đi.” Vị tướng khuyến khích.
“Vâng thưa tướng quân, suy nghĩ của tôi cũng không nhiều, tôi chỉ nghĩ đến quá trình trưởng thành của Đồng Minh.” Thụy Sâm ngẩng đầu lên nói ra suy nghĩ của mình. “Trước khi chiến tranh nổ ra với Liên Bang, Đồng Minh chẳng qua chỉ là một con muỗi trong mắt Đế Quốc, dưới sức mạnh quân sự mang tính áp đảo của Đế Quốc, chúng ta cố đến đâu cũng không thể tạo ra những ảnh hưởng đáng kể, nhưng vì sao chỉ trong vài năm gần đây chúng ta đã phát triển thành một lực lượng buộc Đế Quốc phải cần thận ứng phó, thậm chí có đủ tiềm lực để uy hiếp đến sự thống trị của Đế Quốc?”
“… Theo tôi nghĩ, chiến tranh giữa Đế Quốc và Liên Bang là chìa khóa quật khởi của chúng ta, vì chiến tranh, Đế Quốc phải rút một phần lớn lực lượng ra khỏi các thiên hà hậu phương để bố trí ở tiền tuyến đối phó với Liên Bang, công tác tình báo cũng tập trung nỗ lực vào chiến tranh nên không có khả năng dồn sức đối phó với chúng ta, chúng ta có thể tuyên truyền sự nghiệp, mục tiêu, lý tưởng ở rộng khắp trong lãnh thổ Đế Quốc, mở rộng ảnh hưởng, chúng ta có thể phát động nhiều trận tập kích hơn, chiếm đoạt nhiều vật tư từ tay Đế Quốc hơn để phát triển lực lượng, đồng thời nhờ chiến tranh chúng ta cũng có được sự chi viện mạnh mẽ của Liên Bang, không có sự chi viện của họ chúng ta không thể đạt tới quy mô như hiện nay. Tướng quân, bất kể có bất mãn thế nào đối với hiệp định đình chiến, chúng ta cũng không thể trách Liên Bang, có thể sau này chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác, hiệp định đình chiến không giải quyết căn bản mâu thuẫn giữa Đế Quốc và Liên Bang, tôi không thể tin là họ sẽ tiếp tục sống hòa bình mãi mãi.”
Tướng quân Martin khẽ gật đầu, chàng trai này có cái nhìn có thể so sánh với những người có quân hàm cao hơn cậu ta nhiều, tầm nhìn cũng xa hơn. Vừa có năng lực chiến thuật lại vừa có nhãn quan chiến lược, người như vậy không có nhiều, nếu bồi dưỡng cần thận, sau này có thể đưa vào trong bộ chỉ huy tối cao của Đồng Minh, trở thành một trong những trụ cột của Đồng Minh trong tương lai cũng là chuyện có thể đoán được.
Thụy Sâm ngập ngừng một chút. “Do đó, tôi nghĩ nếu muốn thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt, chúng ta có thể tham khảo đến quá trình trưởng thành của Đồng Minh, tuy Đế Quốc và Liên Bang đã đình chiến, Đế Quốc tập trung vào chúng ta, nhưng nếu chúng ta có thể khiến chúng phải tập trung vào việc khác thì sao? Cho đến khi chúng ta phát triển đủ mạnh.”
Trên trán Thụy Sâm mồ hôi lạnh toát ra, trong một thoáng trước đây anh đã nghĩ đến việc nếu Liên Bang và Đế Quốc cần có một khoảng thời gian hòa hoãn, không muốn giao chiến, liệu Đồng Minh có thể ở giữa châm một mớ lửa để dẫn đến chiến tranh giữa hai bên không?
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là chân lý xưa nay, đó cũng là cách hay nhất để Đồng Minh thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó hiện nay, nhưng điều đó liệu có quá đáng không? Cảm giác tội lỗi ngăn Thụy Sâm không nói ra suy nghĩ ấy. Chiến tranh nổ ra, số người chết không phải là hơn người như ở trạm KZJ-, con số đó sẽ lớn lên hàng chục thậm chí hàng trăm hàng nghìn lần, những người phụ nữ của anh, Sonia và Phi Luân lại sẽ phải tiếp tục vào sinh ra tử. Thụy Sâm không muốn như vậy, có thể tương lai Đế Quốc và Liên Bang sẽ không tránh khỏi một trận thư hùng nhưng bây giờ có được một khoảng thời gian hòa bình là tốt lắm rồi. Nếu Đồng Minh thực sự chỉ lo cho bản thân mà bất chấp hậu quả, liệu đó còn là tổ chức đáng để anh phó thác cuộc đời không? Cho dù bọn họ có thể lật đổ sự thống trị của gia tộc Steve liệu có sinh ra thêm một gia tộc Steve khác trên chính đàn.
Thụy Sâm định thần, chôn vùi suy nghĩ đó xuống tận đáy lòng, anh nói tiếp. “… Còn một vấn đề quan trọng, là vấn đề về các đồng minh của chúng ta, tướng quân, tôi còn nhớ khi chiến dịch Cáo Lửa kết thúc, trong lúc phát huân chương cho tôi, ngài đã từng nói chúng ta cần liên kết mọi lực lượng có thể. Nhưng trước đây theo cái nhìn chủ quan của tôi, chúng ta quá coi trọng sự chi viện của Liên Bang mà coi nhẹ các đồng minh khác trong lãnh thổ Đế Quốc, khi viện trợ của Liên Bang chấm dứt chúng ta lập tức rơi vào cảnh khó khăn, nói thật là tôi thấy chỉ có những đồng minh của chúng ta hiện tại thì không có khả năng đối đầu trực diện với Đế Quốc, chúng ta cần tích cực mở rộng Đồng Minh, nếu không thu hút được thì chí ít cũng đảm bảo các thế lực khác trong Đế Quốc không nhìn chúng ta bằng ánh mắt thù địch…”
“… Còn nữa, vấn đề còn nằm ở góc độ chỉ huy, để chiến đấu với Đế Quốc có hiệu quả, chúng ta cần một cơ cấu chỉ huy thống nhất, lực lượng chiến hạm của Đồng Minh phân tán ở khắp các căn cứ, khi có hành động lớn mới tập kết, điều này rất bất tiện, giống như kế hoạch Cáo Lửa, có thể dẫn đến nhiều vấn đề, có lẽ đến lúc chúng ta cũng nên thành lập hạm đội chính quy như Đế Quốc…”
“Ừ… ừ!” Tướng quân Martin có cảm giác rất hứng thú với vấn đề này.
“… Thêm vào đó là vấn đề về huấn luyện, tướng quân, tôi biết hiện nay Đồng Minh rất cần phi công, nhưng tôi không thể không nói, đó là kiểu bổ gốc lấy ngọn, làm thế sẽ dẫn đến chất lượng phi công giảm sút nghiêm trọng. Chúng ta không giống Đế Quốc, một phi công rất quý giá đối với chúng ta, do số lượng chúng ta không thể so với Đế Quốc nên chúng ta chỉ có thể lấp đầy khoảng cách đó bằng chất lượng, về chiến đấu cơ mà nói, loại Tia Chớp có thể áp đảo Nữ Yêu, ở phương diện phi công chúng ta cũng phải kiên trì nguyên tắc, nếu học viên không đạt hoặc chưa hoàn thành, dù có gấp đến đâu chúng ta cũng không thể để họ ngồi vào ghế lái bởi lẽ họ có thể do làm hoặc không làm một chuyện nào đó khiến những người khác cũng gặp nguy hiểm theo…”
“Nói tiếp đi…”
Thụy Sâm có cảm giác tư duy của anh hỗn loạn, nghĩ gì nói nấy, không có sự sắp xếp mạch lạc, lúc thì liên quan đến đồng minh, lúc thì hạm đội, lúc thì huấn luyện, nói đến cùng anh mới chợt nhận ra rằng mình quá rối loạn. Liếc nhìn trộm tướng quân một cái, mặc dù ông chưa tỏ vẻ khó chịu nhưng Thụy Sâm vẫn biết điều im lặng.
“Rất tốt, quá tốt, mặc dù chỉ có thế nhưng đã vượt qua sự mong đợi của tôi rồi.” Xem ra tướng quân rất thỏa mãn, Thụy Sâm thở phào một hơi, anh chờ củ cà rốt mà ông đã hứa.
“Thượng úy, đúng như cậu nói ban đầu, chúng ta cần di chuyển sự chú ý của Đế Quốc, để Đồng Minh có thể có thời gian củng cố lại lực lượng, chỉnh đốn hệ thống, tiếp cận các bạn bè, tăng cường thực lực…” Tướng quân nói đến đấy, Thụy Sâm đã giật thót mình một cái, không phải Đồng Minh định làm cái chuyện mà cậu nghĩ lúc nãy chứ?
“… Do đó, chúng ta cho Đế Quốc một mục tiêu để chúng tập trung sự chú ý.” Tướng quân đứng dậy. “Nếu không có chúng ta tạo ra một cái.”
“Tướng quân, ngài…” Thụy Sâm cảm giác tim đập thình thịch, anh cầu trời khấn phật cho sự việc đừng giống như anh tưởng tượng.
“Thượng úy!” Không chú ý đến thái độ lạ của Thụy Sâm, tướng quân nói tiếp. “Chúng ta không thể tiếp tục thế bị động thế này được, cần tấn công vào các mục tiêu của Đế Quốc, chúng ta phải phản kích, tấn công mới là cách phòng ngự tốt nhất, điều chỉnh sự chú ý của Đế Quốc vào lực lượng tập kích, bắt chúng phải chạy khắp nơi, để qua đó tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho chúng ta.”
Hu! Thì ra là thế, thật khiến người ta sợ chết khiếp. Thụy Sâm cuối cùng cũng yên tâm, nhưng một câu hỏi lại xuất hiện. “Tướng quân, gần đây các cuộc tập kích đều thất bại, chúng ta không phải đã có lệnh của bộ tư lệnh tối cao ngừng hoạt động tập kích sao?”
“Hừ!” Đôi mắt vị tướng lóe lên một tia kiên quyết. “Đó là vì lực lượng tập kích trước đây quá mỏng, chỉ một đội tuần tiễu hoặc vài chiến hạm là đủ kìm chân chúng ta, khiến cho thất bại cả kế hoạch. Nhưng Đế Quốc tính toán cũng quá tự tin đấy, bọn họ chăng lưới bắt cá, chúng ta cần thu năm ngón tay lại thành nắm đấm, giáng cho chúng những đòn choáng váng.”
“Tập trung hạm đội? Nhưng thưa tướng quân, trước mắt số lượng chiến hạm của chúng ta có hạn, nếu bị Đế Quốc tiêu diệt thì Đồng Minh sẽ tổn thất căn bản.”
“Chính vì thế mà chúng tôi cần cậu, đây là lần phản kích có thời gian dài và chiến đấu liên tục, chỉ có những phi công xuất sắc nhất, những chiến hạm tốt nhất mới tham gia, chúng ta không chỉ cần tập kích thành công mà còn cần thu hút sự chút ý của Đế Quốc, biến hạm đội thành miếng mồi ngon nhử chúng theo, sau đó chơi trốn tìm với chúng trong vũ trụ, ngoài ra chúng ta cần bảo toàn hạm đội, do đó đều nhờ vào các cậu đấy, chàng trai trẻ.”
“Vâng thưa tướng quân, nhất định hoàn thành nhiệm vụ.” Thụy Sâm sướng muốn nhảy tung lên, tướng quân đã nói quá rõ, cuối cùng anh cũng thoát khỏi kiếp gõ đầu trẻ, vạn tuế!
“Thượng úy Thụy Sâm Nepali Gore, tối nay thu xếp hành lý, trưa mai anh đến trung tâm huấn luyện bàn giao công việc, ba giờ chiều xuất phát cùng tàu Tự Do đến nhà máy đóng tàu ở Tân Hải Khẩu, gia nhập lực lược chiến đấu của chiếc thái không mẫu hạm đầu tiên của Đồng Minh, tàu Kẻ Đột Kích.”
“Rõ! Thưa tướng quân!”
Tàu Kẻ Đột Kích? Thụy Sâm không nhịn được nghĩ thầm, cái tên quá hợp với hành động lần này đấy.
Đề nghị mọi người, khi post chương mới thì Trích Dẫn của bài viết trước đó để làm theo mẫu, đừng tự tạo mẫu mới, làm mất sự thống nhất của cả Topic!
Sau này bài nào post sai mẫu có sẵn của Topic thì sẽ bị del ngay. Các Mod box Tiên Hiệp chú ý và del những bài sai mẫu!
Bạch Ngọc Tuyết!