Tiếng rít trầm trầm của động cơ chiếc Tia Chớp dần dần nhỏ lại, Thụy Sâm thở dài một tiếng, mệt mỏi mở nắp khoang lái, một cảm giác chán chường đè nặng lên tâm trạng anh, tuy trong trận ánh yểm hộ cho hạm đội rút lui, anh bắn hạ ba chiếc Nữ Yêu của Đế Quốc, đạt đến con số chiến công, nhưng Thụy Sâm chẳng cảm thấy chút sung sướng nào. Trong trận đánh này, trung đội Hoa Tuy-lip lấy ít chọi nhiều, lại tổn thất thêm một đồng đội nữa. Nhưng điều khiến Thụy Sâm đau lòng hơn là phi công, thiếu úy Sunderland, may mắn thoát ra trước khi chiến đấu cơ nổ tung, vậy mà anh không cách gì đưa đồng đội cùng về, hạm đội đã thoát qua cổng siêu không gian, không thể phái tàu cứu hộ quay lại tiếp viện, trong khi đó rất nhiều chiến đấu cơ và chiến hạm của Đế Quốc đang áp tới gần, nếu không rút lui, cả trung đội coi như sa vào vòng vây, chẳng còn cách nào khác, Thụy Sâm đành ra lệnh cho trung đội xuyên qua cổng siêu không gian thoát ly, để cho đồng đội rơi vào tay Đế Quốc.
Thụy Sâm là người cuối cùng khởi động động cơ xuyên siêu không gian, sau lưng anh là thiếu úy Sunderland đáng thương chỉ còn biết khoanh tay chờ bị kẻ địch đến bắt sống.
Thụy Sâm, mày là cái loại trung đội trưởng gì chứ, sao lại để mặc đồng đội lại cho kẻ thù? Trong lòng Thụy Sâm như có một giọng nói tức giận gầm thét, anh mệt mỏi lắc đầu, tuy có thể nói đó là chuyện bất khả kháng, bản thân anh cũng không có trách nhiệm gì nhưng Thụy Sâm không nén được sự ân hận đối với thiếu úy.
Có điều, khi anh vừa đặt chân xuống sàn hangar trên thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích, đột nhiên phát hiện ra rằng mình vừa rơi vào giữa một đám đông huyên náo, các thành viên trung đội, các nhân viên kỹ thuật hậu cần cùng các phi công khác đang vây lấy anh, khắp nơi là không khí ăn mừng lễ hội.
“Có chuyện gì thế?” Thụy Sâm cảm thấy kinh ngạc, nhìn không khí này người ta có thể tưởng rằng Đồng Minh vừa mới dành được thêm một thắng lợi quan trong nào đó chứ không phải vừa rồi bị hạm đội Đế Quốc truy đuổi đến vắt chân lên cổ mà chạy, phải liều mạng đánh một trận yểm hộ mới thoát thân.
“Chúc mừng đội trưởng, thành tích vượt qua con số …” Cứ như làm ảo thuật, hai đội viên của trung đội Hoa Tuy-lip đột nhiên mở ra một tấm băng rôn với dòng chữ viết bằng bút đỏ chạy dài.
“Thượng úy, xin hãy nhận lấy mời chúc mừng của các anh em nhân viên kỹ thuật mặt đất chúng tôi, tuy không thể trở thành một phi công để bay lên chiến đấu với quân thù nhưng chúng tôi rất vinh dự khi được phục vụ chiến đấu cho Tuy-lip .”
“Đội trưởng, đây là quà của anh…. Cám ơn đội trưởng đã lo cho đến anh em trong trung đội từ đầu đến nay.” Jessica vẫn còn mặc bộ quần áo phi hành xuất hiện trước mặt anh, dưới sự xô đẩy của mọi người, cô gái đỏ mặt đặt vào tay Thụy Sâm một đóa tuy-lip màu đen óng ánh.
Thì ra là như thế, Thụy Sâm bây giờ mới chợt hiểu. Thành thật mà nói anh không để ý đến chuyện đó, trong mấy trận đánh trước, mặc dù Thụy Sâm chỉ tập trung vào chỉ huy biên đội, không chú ý lắm đến chuyện nâng cao thành tích, nhưng số chiến đấu cơ bị anh bắn hạ nhanh chóng đạt tới con số , theo cái nhìn của anh, bắn hạ hơn chiếc cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, bản thân anh cũng không thấy điều đó có ý nghĩa gì quan trọng, hai bên cũng chỉ chênh lệnh có một chiếc, không ngờ…
Đóa tuy-lip đen óng ánh trong ánh đèn của hangar ẩn hiện một cảm giác thần bí, cao quý, Thụy Sâm không khỏi thấy lòng rung động, màu sắc quen thuộc, giống như màu của chiếc lắc trên cổ tay anh. Thụy Sâm không khỏi nhớ đến cô gái, khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười xuất phát từ trong lòng, cần thận đón lấy đóa hoa, đưa lên mũi hít sâu một hơi, hương thơm tươi mới của hoa cỏ khiến anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều, cảm giác mệt mỏi, chán chường lúc trước cũng tạm thời bị gạt sau não.
Ngẩng đầu lên, Thụy Sâm cảm kích nói. “Cám ơn, cám ơn mọi người, nhưng sao lại không nói trước với tôi một tiếng, để tôi có chuẩn bị trước! Đúng rồi, Jessica, có thể nói cho tôi biết đóa hoa này từ đâu ra không, hạm đội liên tục tác chiến trong vũ trụ, có dừng lại chỗ nào đâu?”
“Không nói trước là để đội trưởng bất ngờ, còn việc làm thế nào để có đóa hoa này thì… bí mật!” Cô gái cười ranh mãnh, khuôn mặt xán lạn lại có thêm nét ửng hồng trông như một quả đào vừa chín, rất đáng yêu.
“Ai! Jessica, nói thật nhé, cô làm số cho đội trưởng lâu rồi, chiến công cũng đạt đến chiếc, sắp thành Ace rồi đấy. Nhưng xem này, tôi mới có hai vẻn vẹn có hai chiếc đáng thương, nếu không anh em mình đổi di, để tôi làm số cho đội trưởng, cái vị trí phân đội trưởng của tôi những cho cô.”
“Còn lâu ý! Cho tôi làm tiểu đội trưởng của không đổi…” Cô gái làm bộ vênh mặt lên đắc ý.
“Ha… ha… ha…. Xem ra mị lực của mày không đủ….”
“Mục tiêu tiếp theo là tròn trăm, đội trưởng, đừng để bọn em chờ lâu quá!”
“Một trăm! Một trăm! Một trăm!” Đám người vây lấy Thụy Sâm, nâng bổng anh lên vừa diễu quanh hangar vừa hô lên cái con số dương như không thể ấy, Thụy Sâm bị đám người hưng phấn ấy tung lên hết lần này đến lần khác.
Điều kỳ quái là trong không khí kích động ấy, điều duy nhất mà Thụy Sâm nghĩ trong đầu là đám chết toi này đừng có trượt tay đấy, sàn hangar bằng kim loại cứng lắm, ngã xuống thì đau chết đi được!!!
-------------------------------------------------------
“Bạn hiền, cũng là mày cao tay, tao thấy mình cũng đã cực kỳ nỗ lực rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa đạt được phân nửa của mày, mày làm cái kiểu quái gì mà hay thế? Đơn giản nhẹ nhàng bắn hạ ngần ấy chiến đấu cơ, tao nghĩ nếu mày không phí một năm ở trung tâm huấn luyện, bây giờ bọn họ đã gào con số rồi.” Khi Thụy Sâm rời khỏi hangar, quay về phòng nghỉ, Robert Parnell hỏi, đối với thành tích của bạn anh ta cảm thấy vừa hưng phấn vừa hâm mộ.
“Cái này… tao cũng chẳng biết nữa, chỉ biết đang yên đang lành chiến đấu cơ của Đế Quốc cứ bò đến trước mũi Tia Chớp của tao, mặc dù tao cũng rất muốn bỏ qua cho chúng nó nhưng với tất cả sự ân cần và chào mời đến thế tao cảm thấy nếu không nổ súng thì thật có lỗi.” Thụy Sâm đùa đùa nói.
“Cút! Đồ vô liêm sỉ! Mày nói nghe ngon như ăn kẹo ấy nhỉ, thế làm sao đám chiến đấu cơ Đế Quốc lại không bò đến trước mặt tao ngoan ngoãn chịu đòn?” Robert Parnell bất mãn lườm bạn một cái.
“Cái này…” Thụy Sâm giả vờ ngẫm nghĩ mấy giây rồi mới nói. “Theo tao đánh giá thì có thể là vấn đề về nhân phẩm! Ha… ha… ha…”
“Đồ khốn, nhân phẩm của mày tốt hả? Nhân phẩm tốt sao vừa rồi bị đối phương đuổi vắt chân lên cổ, nhân phẩm tốt sao lại để cho bọn Đế Quốc dùng lazers với lại tên lửa tiễn chân qua cổng siêu không gian?”
Thiếu úy Sunderland, Thụy Sâm cảm thấy lòng nhói lên, câu nói của Robert Parnell lại một lần nữa chạm đến nỗi đau trong lòng anh.
“Mày làm sao thế? Bạn hiền, xem mặt mày kìa, tao nói sao chỗ nào à?” Bạn anh lập tức cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của bạn.
“Không có gì! Không liên quan đến mày, Robert, tao chỉ thấy buồn thôi, cộng thêm cả hôm nay tổn thất một chiếc, tính đến giờ trung đội tao đã có bốn chiếc không trở lại rồi, giảm / quân số, hai người hy sinh, một người bị thương, một người bị bắt, đáng cười là tao vẫn còn nghĩ mình may mắn.” Thụy Sâm thở dài một hơi.
“Xin lỗi mày, Thụy Sâm! Nhưng cũng đừng có tự trách, trong hạm đội này trung đội của mày có thể nói là khá lắm rồi, trung đội tao cũng sắp mất đến / quân số, các trung đội khác còn tệ hơn, số chiến đấu cơ còn có thể tác chiến cũng chỉ còn nửa so với lúc xuất phát, Đế Quốc tìm chúng ta cũng phải huy động đến hàng đống hạm đội, ha ha ha.” Robert Parnell cười đắc ý. “Xem ra chúng ta khiến hậu phương của chúng rối như canh hẹ rồi.”
Thụy Sâm gật đầu, tình hình của hạm đội anh cũng hiểu chẳng kém gì Robert Parnell, từ khi hạm đội triển khai một loạt các trận đánh trong hậu phương Đế Quốc đến nay, cả Đế Quốc bị chấn động, tuy vậy, so với lúc khởi đầu chiến thắng như chẻ tre, hiện nay tình thế ngày càng khó khắn, bọn họ gặp phải ngày càng nhiều hạm đội truy quét, tuy lần nào cũng dựa vào ngư lôi xung động năng lượng thoát khỏi sự truy kích của chúng, nhưng cùng với những trận đánh liên tục cũng khiến cho số lượng chiến đấu cơ của hạm đội ngày càng ít đi, số lượng phi công hy sinh hoặc bị bắt ngày càng nhiều, thậm chí có những người cứu được về nhưng do bị thương nặng nên tạm thời không thể tiếp tục chiến đấu, thêm vào đó là số chiến đấu cơ bị thương ngày càng nhiều khiến cho số linh kiện mang theo nhanh chóng cạn kiệt, các nhân viên kỹ thuật buộc phải lấy linh kiện từ những chiếc hỏng nặng sang thay cho những chiếc hỏng nhẹ, điều này lại càng khiến cho số lượng Tia Chớp giảm đi. Kết quả của việc đó là trong hai ngày trước, thái không mẫu hạm Kẻ Đột Kích cũng đã lần đầu tiên trúng hai quả ngư lôi lượng tử từ Đoản Kiếm của Đế Quốc, cũng may là không bị trúng cùng một lúc, màn chắn năng lượng của tàu chịu đừng được, nhưng nếu tình huống lại phát sinh như thế một lần nữa, không chắc vận may còn mỉm cười với mọi người lần nữa.
“Cùng với những trận đánh liên tục, số lượng chiến đấu cơ của ta ngày càng ít, hạm đội có lẽ sắp tiền hành biên chế lại các trung đội.” Robert Parnell thu lại nụ cười, nét mặt nghiêm nghị lại. “Ông bạn, sau này nhiệm vụ bảo vệ hạm đội đặt lên vai ông rồi đấy.”
“Chúng ta cùng gánh!” Thụy Sâm đưa tay ra.
“Đúng, chúng ta cùng gánh!” Robert Parnell kiên định nắm lấy tay bạn.
“Khẩn cấp thông báo, khẩn cấp thông báo, các chỉ huy từ trung đội trưởng trở lên lập tức đến ngay phòng hợp, các chỉ huy từ trung đội trưởng trở lên lập tức đến ngay phòng họp số trên tàu Kẻ Đột Kích.” Đúng lúc đó trên hệ thống loa vang lên thông báo.
“Có chuyện gì nữa đây?” Thụy Sâm thở dài, liên tục chiến đấu khiến người làm bằng sắt cũng phải mệt, anh vừa mới xuất kích xong, không lẽ lại làm nhiệm vụ nữa.
“Không biết nữa, nhưng tốt nhất bọn mình đi thôi, tao không nghĩ thử thách sự kiên nhẫn của các sếp là ý hay.”
“Nói cũng đúng, đi thôi, chỉ hy vọng không phải tin quá xấu!”