Lâm Hựu Tư đứng trước phòng rửa mặt.
Vệt đỏ dính trên kẹt cửa dài khoảng hơn cm, đã được một lúc lâu, đọng lại thành màu nâu sẫm. Không cần nhìn Lâm Hựu Tư cũng đoán được tình hình bên trong thế nào.
Các thí sinh âm thầm trao đổi ánh mắt, Trì Trọng Hành tiến lên một bước, chậm rãi đẩy cửa ra.
Cửa phòng rửa mặt đẩy về hướng bên trong, anh chỉ mới đẩy chưa được / vòng cung đã cảm nhận được lực cản lại.
Nhưng nhiêu đó đã đủ để bọn họ nhìn thấy cảnh tượng ở trong.
Thí sinh mất tích nằm trên mặt đất, trên cổ có một vết thương lớn, khí quản bị cắt ngang, cơ ức đòn chũm hai bên cùng hai động mạch sau xương sườn cổ cũng bị cắt đứt. Xuyên qua miệng vết thương, Doãn Vụ Thi có thể nhìn thấy đốt sống cổ ẩn dưới lớp máu thịt sẫm màu.
Vẻ mặt của người chết kinh hoàng sợ sệt, dựa vào cơ mặt có thể nhìn ra vài phút cuối cùng của cô ấy tràn đầy bất lực và tuyệt vọng.
Cửa chỉ đẩy được /, bị chân người chết chặn lại. Không gian phòng rửa mặt quá hẹp, nhưng bọn họ cần phải đi vào, đây là manh mối duy nhất trước mắt.
Mọi người vây quanh cửa, bắt đầu suy xét làm thế nào để có thể đi vào mà vẫn bảo toàn hiện trường.
Lâm Hựu Tư dùng ngón trỏ gãi cằm: "Hay để tôi chen vào khe cửa, ôm cô ấy ra?"
Đằng sau có thanh âm lạnh nhạt của Lam Tuyết Kiều: "Phiền mọi người nhường đường một chút."
Lâm Hựu Tư quay đầu lại, thấy trong tay anh cầm một cây tua-vít lớn.
Vào thời khắc mấu chốt, kẻ yếu vai không thể gánh tay không nhấc nổi họ Lam kịp thời phát huy vai trò đầu não trong đội, tìm được hộp công cụ dưới tầng .
Dĩ nhiên vai trò đầu não này chỉ giới hạn trong đội người của bọn họ.
Lâm Hựu Tư đảm nhận việc tay chân bắt đầu cầm tua-vít lên, nhanh nhẹn tháo dỡ đinh ốc trên kẹt cửa, tiếng "leng keng" liên tục phát ra.
Doãn Vụ Thi liếc nhìn người bên cạnh, sắc mặt rõ ràng đã trắng bệch mà vẫn tỏ vẻ tiêu sái: "Tính ra cậu cũng có chút hữu dụng."
Lam Tuyết Kiều ngẩng đầu nhìn trần nhà, hừ lạnh: "Là cực kỳ hữu dụng, xin cảm ơn."
Nửa đoạn sau gần như là cắn răng mà nói.
Vị thiếu gia này ra vẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đỉnh đầu, thật ra chỉ vì không muốn nhìn mặt đất.
Lam Tuyết Kiều sợ máu.
Mỗi lần lấy máu khi kiểm tra sức khỏe, Doãn Vụ Thi toàn phải che mắt cho anh.
Nhưng bây giờ làm vậy thì mất mặt quá, huống hồ Lâm Hựu Tư còn đang hùng hục làm việc phía trước.
Doãn Vụ Thi cố ý hỏi: "Muốn gọi Lâm Hựu Tư tới ôm cậu về phòng không?"
Lam Tuyết Kiều: "......"
Không cần đâu, cảm ơn bà nha.
"Bang" một tiếng giòn vang, Lâm Hựu Tư ném tua-vít xuống rồi giơ tay nhấc cửa kính.
Cô tránh mấy cánh tay của thí sinh nam đưa ra giúp đỡ, một mình khiêng cửa lui về sau, cảnh tượng bên trong phòng rửa mặt hoàn toàn hiển lộ.
Không gian bên trong nhỏ hẹp, không có dấu vết di chuyển trên mặt đất, chắc hẳn đây là hiện trường duy nhất. Từ phía sau tập kích người chết, một đòn trí mạng, cô ấy ngã xuống, có lẽ phần đầu va đập vòi nước rồi mới trượt dài xuống.
Nhưng vấn đề là, khi ấy người chết đứng đối diện gương.
Hai trạng thái đặc thù của phòng thi đã nêu rõ, không thể có sinh vật thần kỳ biết đi xuyên tường trong chốn này. Cho nên dù hung thủ là NPC hay thí sinh, nhất định phải đi từ cửa phòng rửa mặt vào, bóng dáng cũng phản chiếu trên gương.
Vì sao người chết không phát hiện ra?
Hay là, kẻ này khiến cô ấy không cảnh giác?
Doãn Vụ Thi vô thức nhớ tới gián điệp ẩn núp bên trong các thí sinh.
Lần này lại xuất hiện? Sẽ là bọn chúng thật sao?
Vết cắt quá mức tàn nhẫn, một đường dứt khoát, lực đạo và góc độ tấn công vượt qua khả năng của người thường. Cho dù ra tay trong trạng thái tinh thần thế nào, kẻ đã chém một đòn này tuyệt nhiên không phải người bình thường. Nếu không là NPC, người này phải cực kỳ nguy hiểm.
Thí sinh đã chết không biết vì sao lại xuất hiện tại đây, không biết vì sao có thể biến mất trong không gian kín trước mắt bao nhiêu người, cô không nghĩ ra được.
Điều này khiến Doãn Vụ Thi đột nhiên nôn nóng chưa từng có.
Mặt ngoài, cô vẫn bình tĩnh gió êm sóng lặng, nhìn không ra manh mối gì, nhưng những chuyện về Trình Phóng và Trần Lập Dã chưa lúc nào ngưng khuấy động tâm trí cô.
Cô chẳng thèm quan tâm tới kỳ thi, giả thiết chó má này nữa.
Bây giờ cô chỉ muốn lập tức tốt nghiệp, kéo đầu bóp cổ hệ thống xoay độ, ép hỏi quan hệ giữa nó và Trần Lập Dã.
Doãn Vụ Thi nhìn thoáng qua Trì Trọng Hành.
Anh cũng đang nhìn cô, sắc mặt không nhìn ra chút lo lắng nào, vẫn trấn định như cũ.
Dường như anh cũng không lo cô sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mà làm ra quyết định điên rồ.
Doãn Vụ Thi nhìn anh chằm chằm vài giây, đón nhận cặp mắt không chút gợn sóng, tựa như hồ nước u lãnh kia, nội tâm cô đột nhiên dần bình tĩnh trở lại.
Cô đè nén cơn điên cuồng về lại trong xương cốt, biến nó thành một loại hưng phấn muốn thử thách.
Doãn Vụ Thi ghé sát vào tai Trì Trọng Hành, cô nói nhỏ: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi định hôm nay sẽ giết bá tước phu nhân."
Đề nghị này cũng không hoàn toàn xuất phát do cảm xúc sai khiến.
Trước khi kịp hiểu rõ về bối cảnh phòng thi, nếu may mắn tìm được đường tắt, hiển nhiên phải nhanh chóng nộp bài bỏ chạy mới là thượng sách.
Rốt cuộc, loại địa điểm như phòng thi lành ít dữ nhiều, ở càng lâu càng nguy hiểm, hơn nữa bọn họ cũng không cần lấy điểm tối đa, là đủ rồi.
Nhờ vào khả năng hiểu biết của Doãn Vụ Thi đối với Trình Phóng, giả thiết trung tâm của phòng thi xem như đã được phá giải, cũng chính là việc "Gloria" giả danh thành bá tước.
Mặc kệ người trước mặt chết vì lý do gì, đề thi chỉ yêu cầu bọn họ git chết bá tước phu nhân, còn những câu đố khác, có giải hay không cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Đề trắc nghiệm không ghi quá trình giải thì có sao, đằng nào ra điểm cũng giống nhau.
Nhưng hiện tại Doãn Vụ Thi phải đối mặt với một vấn đề khác.
- - Cô không thể hành động một mình, trực tiếp cầm đao đi chém boss.
Không phải chỉ có mình cô đi thi, lỡ như có biến số gì, các thí sinh khác cũng phải chịu liên lụy. Bọn họ cần phải chuẩn bị trước, tránh bị động với tình cảnh phát sinh.
Nhưng với các thí sinh còn lại, bọn họ không biết bá tước chính là mục tiêu của nhiệm vụ, các manh mối hiện có cũng không đủ để dẫn ra kết luận này. Đột nhiên nghe nói "Bá tước thật ra là bá tước phu nhân", ai mà tin cho nổi, đừng nói tới việc mạo hiểm đi theo cô.
Muốn thuyết phục các thí sinh động thủ không phải chuyện khó, nhưng cô cần một lý do thích đáng.
Dĩ nhiên Doãn Vụ Thi không thể nói thẳng ra là "Boss này thật ra từng là người quen của tôi".
Bọn họ sẽ cho rằng cô bị khùng.
- - Vậy nên cô chỉ có thể dùng đáp án suy ngược lại điều kiện, tìm một vài bằng chứng bất lợi để vạch mặt bá tước.
Sau khi tính toán nhanh trong lòng, Doãn Vụ Thi xoay người rời đi.
Thi thể của thí sinh bị sát hại không có cách nào để thu dọn, không gian quá mức nhỏ hẹp, mọi người đều không muốn giẫm vào vũng máu, chỉ có thể để cô ấy tạm thời ở đó. Lâm Hựu Tư đặt lại cửa kính về chỗ cũ, mọi người đi ra theo hàng.
Lúc sắp bước ra khỏi phòng, Doãn Vụ Thi đột nhiên dừng chân.
Ánh mắt cô rơi xuống vị trí ổ khóa.
Các phòng cho khách trên tầng hai đều dùng ổ khóa bằng đồng thau. Lỗ khóa bên ngoài, bên trong có nút khóa, vặn qua phải rồi xuống một chút sẽ khóa trái cửa. Một khi đã khóa trái, dù có chìa khóa cũng không thể mở từ phía ngoài được.
Ổ khóa phía bên ngoài có mấy vết xước mới, rõ ràng là do bị cạy.
Nam thí sinh cùng phòng với người chết cũng nhìn thấy, căn phòng này vốn là phòng quản gia phân cho hai người bọn họ.
Anh ta gãi đầu: "Chuyện gì đây? Ngày hôm qua lúc chúng tôi tới lấy chăn còn chưa thấy dấu vết này."
Buổi tối các thí sinh ở cùng nhau, phòng này căn bản không có người, càng không thể bị khóa trái từ bên trong.
Nhưng chốt khóa trái bật ra, chứng minh nó từng bị khóa lại, sau đó có người tới cạy cửa. Tạm thời không bàn tới việc người chết bốc hơi khỏi phòng thế nào, cô ấy tới đây làm gì, sao lại khóa cửa? Kẻ nào đã tới cạy cửa?
Doãn Vụ Thi nhíu mày.
Tuy rằng đã đoán được có lẽ sẽ không thu hoạch được gì, nhưng cô vẫn duỗi tay chọc tấm lưng của Trì Trọng Hành: "Anh có nghe thấy tiếng cạy cửa không?"
Như dự kiến, Trì Trọng Hành lắc đầu.
Không đủ manh mối để kết luận gì, Doãn Vụ Thi chỉ nghĩ ngợi vài giây rồi nhanh chóng từ bỏ.
Không nghĩ ra cũng chẳng sao.
Bây giờ cô phải đi giết boss.
Do bất an, các thí sinh thức dậy rất sớm. Quản gia và bá tước vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, không biết có phải còn chưa rời giường hay không. Doãn Vụ Thi đứng trên lầu hai, tầm mắt hướng xuống quan tài ở sảnh chính.
Lam Tuyết Kiều không nhịn được mà "than thở" mấy tiếng giùm người trong quan tài.
Năm phút sau, Lâm Hựu Tư nhấc nắp quan tài lên, đặt xuống đất.
Các thí sinh vây quanh, cẩn thận tới gần, cũng may không phát sinh tình huống xác chết bật dậy như trong dự đoán.
Lão quản gia không nói dối.
Người nằm trong quan tài, nửa bên mặt chằng chịt sẹo bỏng, phần da dưới cằm bóng loáng như tuyết, đôi môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đây mới là bá tước thật.
Trên người gã không có vết thương ngoài da. Có lẽ gã chết trong lúc ngủ, biểu tình vô cùng an tĩnh.
Doãn Vụ Thi phát hiện có một mảnh màu trắng lộ ra trong túi trước ngực áo vest của gã.
Cô không do dự mà duỗi tay lấy nó ra.
Đó là một phần của di chúc.
Nội dung rất đơn giản, sau khi bá tước chết, toàn bộ tài sản sẽ sang tên cho em gái, di chúc đã công chứng, góc phải bên dưới có chữ ký của bá tước.
Manh mối trực tiếp như cho, vạch ra hết chuyện xưa phiền toái. Bọn họ tìm được một mớ hóa đơn kếch xù của Gloria trong thùng rác tầng .
Bá tước phu nhân gặp khó khăn về tài chính, chồng thì không hề nhắc tới tên mình trong di chúc. Nếu bá tước chết ngoài ý muốn, Gloria thân đầy nợ nần cần phải phong tỏa tin này, âm thầm chuyển tài sản của bá tước về cho mình.
Vợ chồng bá tước sống ẩn dật đã lâu, muốn phong tỏa thông tin không phải chuyện khó. Nhưng Gloria cần giả trang thành bá tước trong một thời gian, hình thể của hai người có chút khác biệt, cho nên chuyện giả dạng này không hề dễ.
Nàng phải xử lý những người thân cận trước, tránh để bị lộ tẩy.
Đây là nguyên nhân "bạn bè của Gloria" được mời đến đây.
Động cơ mục đích rõ ràng, một manh mối tiết lộ hết chuyện xưa, Doãn Vụ Thi không tốn công thuyết phục cũng huy động được quần chúng.
Nhưng Trì Trọng Hành cứ cảm thấy bất an.
Nhìn các thí sinh kích động, xếp hàng vào bếp lấy dao chuẩn bị nộp bài, Trì Trọng Hành âm thầm lắc đầu: Quá thuận lợi.
Manh mối lần lượt nối đuôi nhau xuất hiện, cho dù Doãn Vụ Thi không nhận ra Trình Phóng, bọn họ đi theo tiến trình thông thường cũng sẽ mau chóng tìm ra chân tướng chôn giấu trong quan tài.
Quá mức thuận lợi.
Thậm chí có chút giả dối.
người cầm dao lớn lớn bé bé tiến lên tầng , vừa lúc chạm mặt quản gia đang đi xuống.
Nhìn khí thế hung ác của bọn họ, lão ngạc nhiên hỏi: "Các vị đang làm cái..."
Lời còn chưa dứt, lão đã bị các thí sinh đẩy ngã xuống đất, chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Bà chủ!"
Lâm Hựu Tư nhìn theo ánh mắt của lão ta, thấy một góc áo màu trắng lóe lên sau cửa phòng ngủ chính.
Gloria bị dọa chạy.
Nàng còn chưa kịp rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy nguy hiểm, muốn trốn về phòng.
Nhưng nàng chạy làm sao lại Lâm Hựu Tư.
Biết sắp phải đi đánh nhau, Lâm Hựu Tư đã cắt ngắn bộ váy, hai chân cô bay lên một đường cong vững vàng giữa không trung, đáp chuẩn xác lên tay nắm cửa. Một chiêu này dùng toàn lực, Gloria lập tức bị bật văng ra sàn.
Một tia sáng màu bạc lạnh lẽo lóe lên trong con ngươi nàng.
- - Là con dao trên tay Trì Trọng Hành đang đến gần.
Gần như là cùng lúc, Lâm Hựu Tư trở tay lấy dao, đâm thẳng một đường vào ngực Gloria.
Ngay lập tức, Lâm Hựu Tư mở to hai mắt.
Giống như đâm vào một khối bơ, không có lực cản nào bên dưới mũi dao, cảm giác hoàn toàn rỗng tuếch.
Hai mũi dao chạm vào nhau bên trong ngực boss, phát ra tiếng kim loại đinh tai rợn gáy.
Không có vết thương, cũng không có máu, "bá tước" Gloria hoàn hảo nguyên vẹn, nàng hoang mang hỏi: "Các người đang làm gì vậy?"
Lời tác giả:
Thí sinh: Bọn tôi mới là người phải hỏi câu đó.