"Vẫn không được."
"Bang" một tiếng, Lâm Hựu Tư ném chân cắm nến bằng bạc xuống đất.
Sau đó, cô nhìn khung cảnh hỗn độn mà thở dài.
Trước mặt cô là đủ thứ đồ vật khác nhau, từ các loại dao đủ kích cỡ, kéo làm vườn, đến bình hoa thủy tinh lẫn những thứ nhìn giống vũ khí -- Nhóm thí sinh phát rồ tới cái sào đồ cũng không tha, vơ vét hết vào phòng.
Bên dưới những món đồ, còn có cả tỏi đã bóc vỏ, nếu thêm ít giấm ít sủi cảo nữa thì hết sảy.
Nhưng tất cả những đồ vật hoa hòe lòe loẹt này đều không thể tạo ra bất cứ vết thương nào cho Gloria.
Suốt hai tiếng đồng hồ, hai NPC, mà chủ yếu là Gloria, trải qua bao nhiêu cực hình tra tấn. Nàng bị trói trên ghế, để cho Lâm Hựu Tư thử mấy loại dao, rồi lại thử hết tất cả thứ vũ khí cô tìm được trong lâu đài.
Không có ngoại lệ, mọi đòn đánh thoạt nhìn đều đánh trúng nàng, nhưng cảm giác vẫn rỗng tuếch, thất bại như cũ.
Thậm chí Lâm Hựu Tư còn nghĩ mình đang chém không khí.
Gloria vốn rất tận tâm thực hiện nhiệm vụ làm NPC, vừa mới rời giường liền gặp đại nạn, ban đầu nàng vô cùng căng thẳng.
Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra đám thí sinh toát đầy sát khí này căn bản không làm gì được nàng. Nàng bắt đầu thất thần không chút kiêng nể, hai mắt vô hồn mặc cho Lâm Hựu Tư thử đủ loại vũ khí, thi thoảng nàng còn chân thành đưa ra kiến nghị: "Cô thử cái bánh mì baguette kia đi, biết đâu có tác dụng với tôi."
Lâm Hựu Tư:?
Chắc có tác dụng với dạ dày của cô.
Phải nói rằng, dùng cả tỏi lẫn chân cắm nến bằng bạc liền biết các thí sinh tuyệt vọng tới mức nào -- Gloria không phải vampire, hệ thống cũng đã nói trong phòng thi này không có cái gì phản khoa học.
Doãn Vụ Thi lười nhác dựa vào tủ thấp đối diện, một chân chống, một chân gác lên mép tủ, vẻ mặt còn vô hồn hơn cả Gloria.
Cô không muốn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thuộc về Trình Phóng.
Sau khi phát hiện không giết được boss, người bình tĩnh nhất phòng thi phải kể tới Trì Trọng Hành. Anh đã sớm có dự cảm chuyện này không thể đơn giản như vậy, hệ thống tỉ mỉ bố trí bao nhiêu chi tiết, không thể nào để bọn họ tùy tiện chạy thoát thế được.
Nhưng hòn đá đè trong lòng còn chưa kịp thả xuống lại lần nữa bật lên.
Bây giờ bọn họ hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc.
Manh mối Gloria giả trang bá tước dễ phát hiện như vậy hiển nhiên là do hệ thống cố tình, câu hỏi thật sự trong đề thi là làm thế nào để git chết nàng.
Hệ thống nói trong phòng thi sẽ không xuất hiện chuyện gì trái với định luật vật lý, tức có nghĩa những gì đã xảy ra đều có cách giải thích phù hợp.
Thí sinh đột nhiên biến mất trong phòng kín lúc nửa đêm, căn phòng bị khóa trái khó hiểu, bá tước phu nhân chém thế nào cũng không trầy da, tạm thời không bàn tới những chuyện này, nhưng trước mắt có một chuyện không thể nào giải thích được bằng khoa học.
- - Cái ly vỡ tan tành trong giờ ăn tối.
Doãn Vụ Thi tận mắt nhìn thấy nó rơi xuống, vỡ năm bảy mảnh, tiếng loảng xoảng cũng rõ ràng chân thật, vậy mà cuối cùng nó lại xuất hiện trên bàn, hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Đấy mà là khoa học???
Nếu có chuyện trái lẽ thường, ắt phải có điểm kỳ lạ, hệ thống không thể không nhận ra mâu thuẫn rõ ràng như vậy.
Điểm kỳ lạ đó rất có thể là manh mối mấu chốt để giải đề.
Muốn git chết Gloria, phải tìm ra lý do vì sao không thể giết nàng.
Người nấu cơm đã bị trói, các thí sinh đói meo, đành phải tự mình vào phòng bếp lo cơm no áo ấm. Cũng may trong lâu đài tồn nhiều nguyên liệu, vài ba người biết nấu ăn hợp lại cũng làm ra được một bàn ăn chỉn chu.
Lam Tuyết Kiều - một trong số ít thí sinh nam biết nấu ăn - đang chuẩn bị đập trứng vào nồi, chợt nghe tiếng động rầm vang bên ngoài, anh sợ tới mức trượt tay, suýt nữa cả trứng cả người ngã nhào, đồng thanh la lên.
Lam Tuyết Kiều hỏi theo bản năng: "Bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Trì Trọng Hành đặt cà chua đã rửa sạch lên thớt rồi cầm dao lên lau chùi, nghe vậy anh cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: "Cô ấy đang đập ly."
Lam Tuyết Kiều mất vài giây mới hiểu được "cô ấy" ở đây là ai.
Trì Trọng Hành bắt đầu xắt cà chua.
Kỹ thuật xắt thái của anh không tồi, lưỡi dao va chạm mặt thớt phát ra thanh âm đều đặn.
Nhịp độ như một đoạn nhạc đệm, ngay sau đó bên ngoài lại có tiếng thủy tinh loảng xoảng.
Lam Tuyết Kiều: "......"
Này là ném pháo chứ không phải ném ly nữa.
Trong lúc bọn họ nấu cơm, tiếng nhạc sống động không ngừng vang lên, Doãn Vụ Thi ngồi ngoài sảnh chính, rất nghiêm túc quan sát, cô đã ném vỡ cái ly.
Bao gồm cả cái đã vỡ rồi khôi phục lại tối hôm qua, tất cả đều không kiêng nể mà--
Vỡ tan tành.
Ma thuật thần kỳ biến mất.
Hai NPC trong phòng thi đều là gà mờ, điều này khiến Doãn Vụ Thi vô cùng yên tâm mà đập phá đồ nhà người ta.
Cô ngồi trầm tư giữa đống thủy tinh vỡ.
Vì sao không phục hồi lại như cũ? Do thiếu mất điều kiện nào ư?
Doãn Vụ Thi đứng dậy, quyết định trở lại hiện trường đẫm máu xem thử.
Dân chuyên Cao Thuật không ở đây, rất nhiều chi tiết cô không biết phải hỏi ai, chỉ có thể tự mình suy luận.
Thi thể của thí sinh đã chết vẫn ở đó, Doãn Vụ Thi ngồi xốm xuống nhìn kỹ miệng vết thương be bét máu thịt. Vết cắt bên phải sâu hơn so với bên trái, xét thấy hung thủ ra tay từ phía sau, vậy kẻ này hẳn là người thuận tay phải.
Trình Phóng thật ra thuận tay phải, chỉ là thích dùng tay trái khi ăn cơm.
Doãn Vụ Thi vô thức bài xích khả năng Trình Phóng giết người, mặc dù bá tước phu nhân chỉ là một thân xác nhìn giống cô ấy.
Nhưng cô vẫn không nhịn được mà liên tưởng đến vẻ mặt "Trình Phóng" khi giết người, lúc đó sẽ là biểu cảm thế nào.
Trong bức di ảnh màu trắng đen, Gloria mỉm cười, vì thế hình bóng của nàng dần xa rời khỏi Trình Phóng.
Trình Phóng không như vậy.
Cô ấy rất ít khi cười, khi nào cũng nghiêm túc đến nặng nề, điểm này thật ra rất giống Trần Lập Dã, hai cô trò bọn họ tương liên một mạch. Trình Phóng mỗi ngày đều vùi mình vào công việc, thức đêm tăng ca đến rụng tóc, nhưng trong cốt cách, cô ấy là một người rất kiêu ngạo, nếu biết mình sau khi chết đi biến thành như vậy, có lẽ sẽ tình nguyện tự sát.
Bất kể vì để bản thân sống sót hay để Trình Phóng thoát khỏi nỗi nhục này, Doãn Vụ Thi đều phải vượt qua bài thi..
Nhưng cô không khống chế được suy nghĩ chạy loạn trong đầu, cô không biết phải làm gì tiếp theo, cũng chẳng biết có thể dựa vào ai ngoài chính mình.
Tầm mắt Doãn Vụ Thi rơi xuống mặt sàn, có một bóng dáng mờ mờ.
Rất khó để nói về sau phải đối mặt cái gì, hiện tại cô chỉ có thể xác nhận một chuyện--
Sau lưng cô có người.
Doãn Vụ Thi bất chợt đưa chân về phía sau, quét một vòng.
Cô đang ngồi xổm, trọng tâm thấp, nhân lúc người kia chưa chuẩn bị, nhanh chóng ra đòn, hạ gục đối phương.
Đây là suy nghĩ thông thường, vậy nên không thể nào là suy nghĩ của Doãn Vụ Thi -- cô chỉ làm động tác giả.
Cô muốn nhử người nọ nhảy lên tránh đòn quét chân của cô, sau đó vung một quyền vào chỗ hiểm, tung ra đòn trí mạng xuyên giáp.
Suy nghĩ này vừa nham hiểm vừa không sơ hở, rất phù hợp với phong cách chiến đấu của cô. Nhưng người nọ đã dự đoán được ý đồ của cô, không hề mắc lừa, đối phương nghiêng người tránh đòn công kích của cô, sau đó bắt lấy cổ tay Doãn Vụ Thi trong lúc cô đứng dậy.
Ánh mắt Doãn Vụ Thi đảo qua hình ảnh trong gương treo trên tường, cô thoáng sững người. Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép cô dừng lại suy nghĩ, cô đổi tư thế, thục khuỷu tay ra sau buộc đối phương buông lỏng.
Cô đang định lùi vào người anh, chuẩn bị biểu diễn một chiêu quật ngã, ném qua vai nhớ đời, đột nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc bên tai: "Là tôi."
Doãn Vụ Thi xoay người lại.
Trì Trọng hành đứng cách cô vài bước, sắc mặt rất bình tĩnh, không nhìn ra chút căng thẳng nào của người suýt bị đánh: "Tôi tới gọi em xuống ăn cơm."
Doãn Vụ Thi nhìn tạp dề trên người anh, biểu tình khó coi như nhìn thấy king kong biết thêu thùa.
"Anh nấu?"
Trì Trọng Hành không tỏ ra bất mãn với thành kiến của cô: "Cũng không hẳn."
Anh dừng lại một chút rồi bổ sung: "Canh là Lam Tuyết Kiều nấu."
Ngụ ý, các món còn lại đều do đầu bếp Trì làm.
Doãn Vụ Thi suy nghĩ một lúc, sau đó lễ phép nhắc nhở: "Anh nhìn cái đèn chùm này xem, trông có giống như..."
"Thiếu em một bữa cơm." Trì Trọng Hành nói tiếp: "Tôi không quên, thi xong ra ngoài sẽ đền bù cho em, bây giờ cứ xuống ăn cơm trước đi."
Bữa cơm này nói ra thì rất dài -- sau nửa năm bọn họ chiến nhau trên internet, lúc dự án sắp kết thúc, Trì Trọng Hành bị bắt thừa nhận kỹ năng của Doãn Vụ Thi cao hơn anh một bậc, chờ khi có dịp nghỉ anh sẽ mời cô một bữa để bày tỏ thành ý.
Kết quả, hai người chưa kịp nghỉ đã gặp lại nhau trong căn cứ.
Cũng không biết bữa ăn đó đã trả hay chưa.
Nếu chưa, bây giờ cô bắt anh bù; nếu rồi, xem như cô lấy lãi.
Doãn Vụ Thi âm thầm tính toán: "Không vội ăn cơm, tôi mới phát hiện ra chuyện này."
Đón nhận ánh mắt của Trì Trọng Hành, cô cẩn thận đi vòng qua vũng máu trên mặt sàn, bước tới cầm gương xoay lại một góc.
Góc độ này hẳn phải chiếu ra thân ảnh của hai người họ.
Nhưng trong gương trống rỗng.