Tinh Ngự

chương 247: diệu dụng của cương khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Băng Thần Tử hoảng sợ thầm nghĩ: trước kia hắn cho rằng Lăng Phong muốn dùng chân lực trợ giúp chữa thương cho mình, như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều chân lực, có khả năng gây bất lợi cho cuộc đại chiến đang tới gần, không ngờ rằng Lăng Phong sẽ sử dụng loại lực lượng cổ quái như thế.

Điều này khiến cho nội tâm hắn dâng lên từng cơn sóng lớn, bởi vì với kiến thức của hắn mà cũng không thể nào nhận ra được cỗ lực lượng này là gì.

Xích Luyện cương khí không ngừng lan rộng, đây cũng là lần đầu tiên Lăng Phong dùng nó để chữa thương cứu người. Cương khí không chỉ có thể rèn luyện thân thể của mình, nếu như truyền vào trong cơ thể người khác cũng có thể giúp cho thể trạng của họ cường tráng hơn.

Trong công pháp Thích Thiên Ách tặng cho hắn thậm chí còn ghi chép cả pháp môn lợi dụng cương khí để cường kiện thân thể của thai nhi khi còn ở trong cơ thể mẫu thân, đến khi vừa ra đời liền lập tức có được lực lượng chín trâu!

Cương khí mà Lăng Phong tu luyện ra hôm nay vẫn còn cực kỳ yếu ớt, nếu như người tiếp nhận chỉ cần có một chút kháng cứ liền không thể nào tiến hành chữa thương được. May là Băng Thần Tử phối hợp vô cùng tốt nên lúc này mới không xuất hiện chút khó khăn nào. Băng Thần Tử cũng biết rõ Lăng Phong hoàn toàn không cần phải dùng loại thủ đoạn này để gia hại mình, cho nên cũng vô cùng bình tĩnh, thản nhiên tiếp nhận sự trị liệu của hắn.

Theo cương khí không ngừng chạy quanh, Băng Thần Tử kinh hỉ phát hiện ra khí huyết ngưng trệ trong cơ thể mình dường như phá vỡ được tầng đóng băng, bắt đầu xuất hiện một tia khí tức linh hoạt, theo sự lôi kéo của lực lượng từ bên ngoài truyền vào bắt đầu rục rịch lưu chuyển. Biến hóa tuy nhỏ nhưng lại khiến hắn vô cùng mừng rỡ, bởi vì nó đại biểu cho thương thế ứ đọng rốt cục cũng xuất hiện một chút khôi phục. Mấy ngày nay bởi vì bị hai gã cao thủ đồng cấp đánh trọng thương, hắn hầu như đã trở thành phế nhân, bây giờ xuất hiện dấu hiệu bình phục sao có thể không vui cho được?

Hắn không hề biết, so với hắn thì Lăng Phong lại càng kinh hỉ hơn nhiều, nương theo khoảng cách cương khí dũng mãnh tiến vào cơ thể đối phương càng ngày càng dài, Lăng Phong dần dần cảm thấy có phần khó thể tiếp tục được. Tựa hồ cảm ứng được loại tình huống này, một chút chân lực bên trong khí ban của cơ thể thuận thế theo đó mà chuyển hóa thành Xích Luyện cương khí, tốc độ chuyển hoán Xích Luyện cương khí so với ngày thường toàn tâm toàn ý tu luyện thậm chí còn nhanh hơn một chút.

Lăng Phong cực kỳ kinh ngạc, loại biến hóa này cũng không hề thấy ghi chép ở trên công quyết, trầm tư suy nghĩ một phen, Lăng Phong cuối cùng đành đem nó quy kết vào tác dụng của Tinh Diễn quyết. Chắc hẳn loại chân võ quyết thần kỳ Sang Sư truyền thụ này còn có những biến hóa mà mình không biết.

Dần dần, Xích Luyện cương khí chuyển quanh thân thể Băng Thần Tử một vòng, chân lực cũng đình chỉ chuyển hóa biến ảo, lúc này Lăng Phong mới từ từ thu tay lại.

Trên mặt Băng Thần Tử đã hiện một chút huyết sắc, hắn kinh ngạc nhìn Lăng Phong, mãi cho đến khi trên mặt Lăng Phong hiện lên biểu tình khó hiểu, hắn mới đột nhiên đứng lên khom lưng thật sâu, thở dài nói:

- Lần này ta thực sự chịu phục rồi!

Lăng Phong cả kinh, cuống quít đưa tay nâng hắn dậy.

Băng Thần Tử cũng là hạng người lòng dạ cao ngạo, thậm chí ngay cả Thánh Vực cường giả như Kiều Sâm Đặc cũng không được hắn để vào mắt, bây giờ làm ra cử động như vậy, có thể nghĩ hắn nể phục Lăng Phong đến thế nào. Lúc này vừa vặn Băng Mặc Viễn mang theo thức ăn lên lầu, Lăng Phong vẫn còn có chút xấu hổ, Úc Vi thấy vậy bèn thừa cơ nói:

- Giờ đã không còn sớm, mọi người trước tiên hãy dùng cơm đi đã!

- Úc giáo quan, ngươi cũng ngồi xuống luôn đi!

- Thế này...

Úc Vi hơi do dự, nhưng nhìn thấy ánh mắt cười cười như khen ngợi của Băng Thần Tử, nàng hoàn toàn hiểu rằng bởi vì có Lăng Phong ở đây nên mình mới có cơ hội như vậy, vì thế cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng ngồi xuống nói:

- Đa tạ đại trưởng lão!

Đường đường là thành chủ Băng Phong thành vậy mà lúc này dường như đã biết thành một gã sai vặt trong tửu lâu, ở một bên hầu hạ bày biện đồ ăn, nhưng nhìn vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn tràn trề tươi cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, không hề có nửa phần gượng ép. Chỉ cần có thể khiến Băng gia giải trừ nguy cơ trước mắt, đừng nói là bưng cơm rót nước, cho dù là làm cu li mấy năm hắn cũng chịu!

Thức ăn trên bàn đầy đủ các loại, mặc dù không quá xa xỉ, nhưng có cả phi cầm tẩu thú, du ngư sơn trân, cực kỳ phong phú. Cho dù phải ở trong Cung Phụng Các, Băng Thần Tử thân là cột trụ tinh thần của Băng gia vẫn được hưởng đãi ngộ vượt xa người thường, đây chính là chỗ tốt do thực lực mang đến. Text được lấy tại Truyện FULL

- Tới nào, đây là Ô Cốt Sồ Thang nấu bằng Tử Linh Thảo được vận chuyển từ Thú Thần bình nguyên tới, Lăng tiên sinh, ngươi nếm thử đi.

Băng Mặc Viễn vô cùng ân cần đem một chén đầy Ô Cốt Sồ Thang tràn ngập hương vị nồng nàn bưng trước mặt Lăng Phong. Chóp mũi Lăng Phong khẽ ngửi ngửi, sắc mặt đột nhiên biến đổi:

- Đây là canh gì?

Băng Mặc Viễn sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:

- Ô Cốt Sồ Thang, sao vậy?

Lăng Phong hết sức cẩn thận nếm thử một ngụm, chợt đem cả ngụm canh nhổ ra rồi nói:

- Bên trong canh này có độc!

Băng Mặc Viễn giật mình, nói:

- Không có khả năng! Tử Linh Thảo này có công hiệu tăng cường khí lực, tẩm bổ khí huyết. Mấy ngày nay phong tỏa cửa thành, lượng dự trữ trong Cung Phụng Các cũng không còn nhiều lắm, chỉ khi nào nấu canh cho đại trưởng lão bồi dưỡng mới có thể lấy ra một ít, sao lại có độc được chứ?

Hắn vội vàng phân bua, nếu như canh có độc, vậy chẳng phải nói thứ mấy ngày nay đại trưởng lão uống đều là độc dược sao?

- Mặc Viễn, không cần phải gấp, Lăng tiên sinh nói như thế tất nhiên là có đạo lý của mình.

Phản ứng của Băng Thần Tử bình tĩnh hơn nhiều, nhẹ nhàng xua tay về phía Băng Mặc Viễn, sau đó chăm chú nhìn Lăng Phong.

Lăng Phong cẩn thận dùng đũa gắp ra một cây dược thảo đen thui bên trong chén canh, nói:

- Đây không phải là Tử Linh Thảo, mà là một loại dược thảo vô cùng giống, lớn lên cùng Tử Linh Thảo, tên là Tử Minh Thảo. Hai loại dược thảo này khi chế biến sẽ có cùng một loại mùi vị giống nhau, thế nhưng hiệu dụng lại không như vậy. Tử Minh Thảo nghiêm ngặt mà nói cũng không thể coi là độc dược, nếu dùng nó thoa ở vết thương ngoài da sẽ có công hiệu cầm máu rất tốt, là thánh phẩm chữa thương nhất đẳng, nhưng nếu dùng để uống mà nói...

Thân là Thuật Luyện Sư, Lăng Phong có sự lý giải rất sâu đối với những nguyên liệu trong thiên hạ, hơn nữa dọc theo đường đi ở chung một chỗ với Bối Nạp Thông hắn cũng tích lũy được không ít tri thức về dược lý. Cho nên lúc này hắn cứ chậm rãi mà nói, không cho người khác có nửa phần hoài nghi.

Lời Lăng Phong còn chưa nói hết, Băng Mặc Viễn đã hít một hơi lãnh khí, thảo nào mấy ngày này vết thương của đại trưởng lão chẳng những không thấy khá lên, mà ngược lại càng có xu hướng nghiêm trọng hơn, cho dù không hiểu gì về dược lý, hắn cũng biết đến khi khí huyết ngừng lưu động thì sẽ có chuyện gì xảy ra.

- Mặc Xa, là ai phụ trách đồ ăn cho ta?

Băng Thần Tử buông đũa trong tay xuống, trầm giọng hỏi.

- Là Thụy Tùng trưởng lão!

- Thụy Tùng?

Trầm tư một lát, Băng Thần Tử lắc lắc đầu nói:

- Không phải là hắn, thời gian hắn tiến vào Cung Phụng Các so với ta cũng không kém bao nhiêu, đối với phẩm tính của hắn, ta vẫn tự tin là vô cùng hiểu rõ, hắn không có khả năng làm ra sự tình gây nguy hại đến Băng gia như thế này được. Thế nhưng hắn trời sinh tính tình có phần tùy tiện, lộ ra sơ hở để kẻ khác thừa cơ cũng khó tránh.

Băng Mặc Viễn lập tức đứng lên, vội vàng nói:

- Ta liền đi phân phó người tăng cường phòng bị với đồ ăn!

- Thành chủ!

Lăng Phong lên tiếng ngăn cản hắn, khẽ cười nói:

- Nếu như chúng ta đã biết về Tử Minh Thảo, chỉ cần ngừng không dùng nó nữa là sẽ không có tác dụng gì, ngược lại chúng ta còn có một cơ hội để vạch trần và bắt giữ nội quỷ.

Nhãn tình Băng Thần Tử sáng lên, nói:

- Ý của ngươi là?

- Tương kế tựu kế!

...

Tầng dưới cùng của Tu Luyện Các, Lăng Phong ngồi ở giữa, bên người là Khải Ân cùng với ba người Hạ Á đứng đó. Phía dưới một mảnh đông nghịt, chính là cung phụng trưởng lão cùng với các đệ tử trọng yếu, trận chiến ngày đó giữa Băng Thần Tử cùng với Lăng Phong, trong số bọn họ có không ít người đã từng tận mắt chứng kiến, bây giờ khi thấy Lăng Phong đột ngột chiếm lấy ghế chủ vị thì không khỏi cảm thấy thất kinh.

Nếu không phải có Băng Mặc Viễn đứng ngay bên, bọn họ hầu như đã muốn dâng lên sóng to gió lớn. Thế nhưng dù vậy, vẫn có người nhịn không được nhảy ra hét lên:

- Phụ thân, kẻ phản bội này vì sao lại xuất hiện ở đây?

Nhãn thần Lăng Phong ngưng trọng, trên người tuôn ra sát khí mãnh liệt, kẻ vừa lên tiếng không phải ai khác, chính là Băng Hạo! Cố gắng nhẫn nhịn, Lăng Phong gắt gao khắc chế xung động trong lòng, lúc này nội quỷ còn chưa xuất hiện, tốt nhất vẫn không nên đả thảo kinh xà.

- Hỗn trướng!

Băng Mặc Viễn nổi giận quát lên một tiếng:

- Trong hội nghị, không có cha con, chỉ có tôn ti! Lui ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio