Tinh Ngự

chương 248: kiếm khí kinh người (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Vâng!

Băng Hạo nao núng một chút, biểu tình lướt qua một tia phẫn nộ mờ mịt, hắn chậm rãi khom người lui xuống:

- Thành chủ đại nhân, nô tài kia ngày xưa chạy khỏi Băng Phong thành chúng ta, hiện tại lại dám nghênh ngang trở về, lẽ nào hắn thực sự coi thường Băng gia chúng ta đã xuống dốc đến mức mèo chó cũng có thể tùy tiện tới cửa khi nhục hay sao? Hừ hừ, việc này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười Băng gia chúng ta quá mức nhu nhược?

Thanh âm của hắn sắc bén, tràn ngập ý nghĩ khiêu khích chia rẽ, quả nhiên, không ít người ở đây lộ ra thần sắc tức giận. Bọn họ không giống nhóm người Bách Thanh, đối với trận chiến ba chiêu kinh thế hãi tục kia của Lăng Phong, nhóm người Bách Thanh hoàn toàn cảm thấy hưng phấm, thậm chí còn có cảm giác vinh dự lây. Nhưng đối với những cung phụng đệ tử cùng với trưởng lão này, Lăng Phong chẳng khác nào hung hăng giẫm lên đầu bọn họ một cước, đem tôn nghiêm mà Cung Phụng Các vô cùng vất vả mới tạo dựng được giẫm đạp dưới chân.

Sau khi trải qua sự kiện kia, nội bộ Băng gia thậm chí còn truyền ra lời đồn đại, đường đường cao thủ của Cung Phụng Các lên hết cũng không ngăn được một mình Lăng Phong! Đây chẳng khác nào không chút lưu tình nhổ thẳng một bãi nước bọt lên mặt bọn họ, như thế họ sao có thể nhịn nổi?

Lúc này, mặc dù thủ pháp gây xích mích của Băng Hạo rất thấp kém, nhưng nhất thời vẫn khơi dậy được cảm xúc của quần chúng.

- Đúng vậy, bắt kẻ phản bội này lại!

- Bắt lại! Xử theo gia quy!

- Băng gia chúng ta chẳng lẽ ngay cả thằng nhóc miệng còn hôi sữa cũng có thể khi nhục sao? Liệt tổ liệt tông Băng gia ở trên, hãy mở mắt ra mà xem đi!

Sắc mặt Băng Mặc Viễn dần dần trầm xuống. Mắt thấy âm thanh náo loạn càng lúc càng ầm ĩ, hắn bèn gầm lên một tiếng:

- Tất cả câm miệng cho ta!

Băng gia phép tắc sâm nghiêm, cho dù là Băng Thần Tử thì cũng không can thiệp vào những quản lý hằng ngày tại Băng Phong thành của Băng Mặc Viễn, uy nghiêm của hắn ở đây rất lớn, một tiếng gầm này liền trực tiếp khiến đại sảnh trở nên yên tĩnh.

Nhãn thần băng lãnh đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Băng Hạo, trong biểu tình của Băng Mặc Viễn để lộ ra thất vọng cùng thống hận không gì sánh được: Nghiệt tử này! Nếu không phải vì nghiệt tử này, Lăng Phong cũng đâu có bỏ đi, hiện tại Băng gia đã có được một thiên tài đến mức nào? Vừa nghĩ tới tu vi hôm nay của Lăng Phong, hắn liền nhịn không được đau đớn như cắt da cắt thịt, một cường giả có thể chống lại Thánh Vực, cũng bởi vì nghiệt tử này mà bỏ đi khỏi Băng Phong thành!

Nhất là sau đó, Băng Mặc Viễn phái người điều tra những sự tích của Băng Hạo ở trong Băng Phong thành, lại càng tức đến chân tay run rẩy, ức hiếp lương dân, hoành hành vô đạo, bất cứ một tội lỗi nào nếu như dựa theo gia quy của Băng gia cũng đủ để đem hắn đánh chết!

Mạnh mẽ nén lửa giận đã bốc lên đến tận đầu xuống, Băng Mặc Viễn đột nhiên xoay người, trước hàng trăm cặp mắt như dại ra bên dưới, hướng về phía Lăng Phong bái thật sâu:

- Phụng lệnh đại trưởng lão Băng Thần Tử, mời Lăng tiên sinh tiếp nhận chức vụ đại trưởng lão!

Yên tĩnh!

Yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi!

Băng Hạo càng trừng trừng hai mắt như thấy ngày tận thế, hầu như cho rằng mình còn đang ở trong mơ!

Một lát sau, bầu không khí áp lực tới cực điểm bất chợt nổ tung, trong phòng truyền ra một rừng âm thanh kháng nghị như tiếng sấm:

- Thành chủ đại nhân, không phải ngài đã bị kẻ khác bịt mắt đấy chứ, kẻ phản bội này tuyệt không thể trở thành đại trưởng lão kế nhiệm được!

- Đúng vậy, tuyệt không thể! Bất kỳ ai cũng có thể, nhưng hắn thì không thể!

- Chúng ta muốn gặp đại trưởng lão, xin đại trưởng lão tự mình nói rõ!

Băng Hạo lộ ra một tia thần sắc vui mừng quỷ bí, hắn ngửa mặt lên trời bi thương rống lên:

- Xin đại trưởng lão ra đây nói cho minh bạch! Lẽ nào trăm năm cơ nghiệp Băng gia ta lại rơi vào tay một kẻ nô tài phản bội hay sao?

Thanh âm oán giận náo loạn vang vọng khắp bốn phương. Cho dù ngay cả Băng Mặc Viễn cũng không thể trấn áp nổi.

- Hừ!

Một tiếng hừ trầm thấp từ trên cánh cửa nối thông lên cầu thang tầng hai truyền xuống, Băng Thần Tử dưới sự nâng đỡ của Úc Vi run rẩy đi xuống, mỗi khi hắn tiến lên một bước thân thể đều run lên bần bật, sau đó lại hung hăng thở dốc một hồi rồi mới tiếp tục đi được, bộ dáng như đèn sắp hết dầu, lúc nào cũng có thể ngã xuống được.

Mắt thấy hắn xuất hiện với dáng dấp này, thanh âm huyên náo hỗn loạn thoáng cái trở nên yên tĩnh, đám đệ tử cung phụng vẫn bảo trì tư thế hơi cúi đầu khi đứng trước mặt hắn, nhưng dư quang ở khóe mắt bọn họ vẫn không nhịn được len lén nhìn trộm Băng Thần Tử.

Chu Cương Liệt vẫn lười biếng ở một bên ngắm nhìn phản ứng của đám người Băng gia lúc này mới mới lấy lại vài phần tinh thần, hắn âm thầm mắng trong lòng: lão già này thật là một diễn viên trời sinh, so với hành động của Chu đại gia nhà ngươi còn muốn cao hơn một bậc.

Trải qua trị liệu của Lăng Phong, tuy rằng thương thế Băng Thần Tử chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tuyệt không thể có biểu hiện bất kham như vậy được, cách thức xuất hiện trên sân khấu thế này chính là do bọn họ đã bàn bạc với nhau từ trước. Ngay cả đám người Lăng Phong biết rõ mọi chuyện sau khi nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy giật mình, thiếu chút nữa tưởng rằng thương thế của hắn đột nhiên chuyển xấu.

- Đại trưởng lão, thương thế của ngài?

Có một vị trưởng lão nhịn không được khiếp sợ hỏi.

Nhẹ nhàng phất phất tay, Băng Thần Tử mệt mỏi liếc mắt quét qua mọi người, hắn chậm rãi nói:

- Sau trận chiến ấy bản thân ta bị trọng thương, vốn tưởng bằng vào chân lực tinh tu nhiều năm có thể khôi phục lại được, từ đó tiếp tục che chở cho Băng gia chúng ta thoát khỏi khốn cảnh lần này, thế nhưng hiện tại xem ra tình huống không ổn rồi!

Thanh âm của hắn trầm thấp:

- Lăng Phong thiên phú tuyệt giai, trận chiến ngày ấy trong các ngươi cũng đã có rất nhiều người tận mắt chứng kiến. Khó có được hắn khẳng khái quên đi hiềm khích lúc trước, bất kể những thương tổn mà Băng gia ta đã gây cho hắn. Quyết định để hắn kế nhiệm là do ta cân nhắc rất lâu mới đưa ra, nếu như không ngoài dự liệu của ta, tin rằng hắn nhất định có thể mang theo Băng gia quật khởi một lần nữa!

- Trong các ngươi có ai còn dị nghị gì không?

Nếu như nói Băng Mặc Viễn là người đứng đầu một thành, thì Băng Thần Tử chính là hạch tâm tinh thần của toàn bộ Băng gia! Mỗi một câu của hắn đều được người Băng gia coi như thần ý chí cao mà thi hành. Lúc này mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, thế nhưng nhất thời vẫn không có người nào can đảm đứng ra phản đối.

Trong một mảnh im lặng, Thụy Tùng trưởng lão đứng ra, không cam lòng nói:

- Đại trưởng lão, dù sao cũng chính là hắn rời bỏ Băng gia, quyết định như vậy có phải... Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Băng Thần Tử quét mắt liếc nhìn hắn, phất tay nói:

- Ý ta đã quyết! Lăng Phong tuy rằng thoát ly khỏi Băng Phong thành chúng ta, thế nhưng từ nhỏ hắn lớn lên ở huấn luyện doanh, cảm tình đối với Băng Phong thành không thể nghi ngờ, việc này cứ quyết định như vậy đi!

Ngữ khí kiên định, không thừa chỗ cho một chút hoài nghi nào.

Thụy Tùng ngây ra, hung hăng giậm chân rồi lui về chỗ cũ, hắn biết một khi Băng Thần Tử dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện tức là đại biểu không cho kẻ nào được phép dị nghị, dù cho quan hệ giữa mình và hắn tốt đẹp nhưng cũng không có khả năng lay động quyết định của hắn. Thấy Thụy Tùng trưởng lão luôn được tôn kính từ trước tới nay cũng phải chật vật quay về, đám người còn lại dù có ý định cũng không dám đứng ra nhiều lời.

- Được rồi!

Băng Thần Tử mệt mỏi nói:

- Mặc Viễn, dâng ngọc bài đại trưởng lão lên!

- Vâng!

Băng Mặc Viễn hơi khom người hai tay nâng quá đỉnh đầu, dâng lên một ngọc bài màu đen có điêu khắc lược đồ thu nhỏ của Băng Phong thành. Lăng Phong đứng dậy đưa hai tay tiếp lấy. Đám người phía dưới thấy trên mặt hắn vẫn giữ biểu tình bình tĩnh như cũ thì đều âm thầm tức giận, cho dù thực sự là thiên tài tu luyện, trước khi trở thành cường giả chân chính cũng không nên cao ngạo như vậy chứ, đại trưởng lão thực sự có chọn đúng người không?

- Được rồi, đang ở thời khắc phi thường, tất cảc các nghi thức đều bỏ đi!

Băng Thần Tử tựa hồ như nói liên tục mấy câu đã là cố hết sức, bèn ra hiệu cho Úc Vi dìu hắn quay về.

Lúc này Băng Mặc Viễn để cho mọi người tán đi, đám đông đứng yên một lúc mới lục tục giải tán, nếu như nhìn kỹ có thể thấy được trong mắt họ đều toát lên sự ngạc nhiên, bàng hoàng cùng thất vọng.

- Lăng trưởng lão, có nhìn ra được ai đáng nghi trong đó không?

Đợi sau khi toàn bộ mọi người rời khỏi, Băng Mặc Viễn nhỏ giọng hỏi.

- Thành chủ không cần khách khí như vậy, ta đảm nhiệm chức vụ đại trưởng lão bất quá chỉ là kế tạm thời, lừa gạt tai mắt mọi người mà thôi.

Lăng Phong khoát khoát tay, nói:

- Nhân tâm khó dò, chỉ thoáng qua như vậy rất khó nhận ra kẻ nào hiềm nghi. Bất quá, khi thời gian vừa tới, kẻ đó là ai tự nhiên sẽ hiện hình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio