Edit+ Beta: Nhiên Nhi, Hua, Ngôn Ngôn
Còn chưa đợi Hoàng Lão Hùng có phản ứng gì, bố của Lạc Ấn đã có xúc động muốn lao ra đánh con trai rồi. Từ nhỏ Lạc Ấn là một đứa con chính trực ưu tú, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của ông, nếu không phải chính tai nghe được, ông tuyệt không tin con mình sẽ làm chuyện như thế này – – vẫn đang là phận học sinh, không những bao nuôi người ta bên ngoài, còn dám dùng tiền vũ nhục người khác, bố Lạc Ấn đã giận như một cái ấm nước sôi rồi. Hùng tiên sinh kéo ông lại, nhỏ giọng nhanh chóng nói: “Đợi một chút, trong lúc này sợ là có hiểu lầm gì đó.”
Ở bên ngoài tộc trưởng hỏi lại Lạc Ấn: “Cậu có ý gì?”
Lạc Ấn đè nén sự phẫn nộ và đau lòng, biểu cảm một bộ ông biết rõ còn cố tình hỏi nhắc nhở: “Hoàng Điểm Điểm.”
Bố của Lạc Ấn hít thở sâu vài lần cũng không hạ tâm trạng xuống được, nghe Lạc Ấn nói với ngữ khí cà lơ phất lơ kia liền muốn nhồi máu cơ tim cấp, như pháo nổ đi ra ngoài, “Mày mày mày … Lạc Ấn! Mày!”
“Bố?!” Lạc Ấn ôm một khoảng đơn độc dũng cảm chạy đến đây, thật không ngờ còn có thể gặp được bố mình, anh nhất thời không biết nên phản ứng làm sao. Nghĩ đến việc mấy lần xin bố và Hùng bá bá giúp đỡ, trong lòng vừa ấm áp, lại cảm thấy không đúng lắm, nét mặt của bọn họ quá nghiêm túc, xem ra cũng không phải đến đây giúp đỡ người thân. Phải nói quái dị ở chỗ Lạc Ấn anh đã lớn như vậy cũng chưa từng thấy bố tức giận với mình đến thế, khiến cho anh giờ phút này vẫn có chút ép bức mơ hồ, nhất thời không thể giành thời gian ra giải thích với bố được.
Rất nhanh tâm tình của bọn họ đều bị sự tức giận của tộc trưởng gấu trúc đỏ lấn át, “Cậu nói ai bao Điểm Điểm? Cậu làm gì với Điểm Điểm rồi? Nó buổi sáng đi ra ngoài đến giờ vẫn chưa về, người đâu?!”
“Tôi…” Lạc Ấn cảm thấy dường như tình huống có chút không đúng, do dự một lúc, bố của Lạc Ấn thấy con mình đột nhiên khinh suất như vậy cảm thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ thiếu xốc cổ áo anh lên ép hỏi, “Mày còn học cách giấu người nữa hả? Đem người đi đâu rồi?”
Lạc Ấn cắn răng chịu đựng trả lời: “Trong ký túc xá của con.”
“Mày…” Đối diện với ba trưởng bối mặt đều biến sắc, bố Lạc Ấn thiếu chút nữa thở không thuận luôn. Bây giờ Lạc Ấn đã xác định rõ là tình huống không đúng rồi, “Không không, bố nghe con giải thích đã.”
Được được, Lạc Ấn và bố anh, thêm một tộc trưởng gấu trúc đỏ, Hùng bá bá, bốn người ngồi vào một bàn, giống như cùng chơi mạt chược.
Hùng bá bá ỷ vào ưu thế hình thể muốn chen ngang vào giữa hai người là Lạc Ấn và cái ông lão đang tìm cách đánh anh, “Tiểu Ấn này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, con lần này cũng đừng có lấy cái gì ra để nói dối nữa đấy, nói hết ra đi.” Lạc Ấn nhìn lỗ mũi đang ra sức phập phồng của hai người, ổn định tâm trạng, đem sự tình từ đầu tới cuối nói một lần, kể cả chuyện anh phát hiện Hoàng Lão Hùng buôn bán da thịt như thế nào, lại xây dựng liên hệ với Hoàng Điểm Điểm như thế nào, Hoàng Điểm Điểm cầu cứu giúp đỡ như thế nào, nói hết tất cả mọi thứ. Lúc này đây, anh cũng không che giấu tình cảm của bản thân đối với Hoàng Điểm Điểm nữa.
Đối diện là ba người cứng đờ biểu tình khác nhau.
Vẫn là bố Lạc Ấn trước hết tìm được thanh âm của mình, “Con thích cái kia, cái kia, người kia?”
Lạc Ấn gật gật đầu, thái độ của anh vô cùng thản nhiên, “Con thật lòng với Điểm Điểm. Bố, bố theo con mẹ chắc chắn biết chuyện, cũng biết chuyện con cháu cũng không phải là nhu cầu của cuộc sống. Con thích Hoàng Điểm Điểm, con muốn ở bên cạnh cậu ấy, về việc không nói trước với mọi người là con không đúng. Nhưng chuyện con làm không sai, cho dù Điểm Điểm không thích con, con cũng vẫn phải cứu cậu ấy ra khỏi đây.”
Bị anh dùng lời nói dõng dạc kích động, tộc trưởng Hoàng Lão Hùng rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, quả thật muốn phun lá cây vào mặt anh, “Tôi làm sao chứ, tôi, quán cafe gấu trúc … chúng tôi! Cần lao trí phú, tự lập tự vươn lên! Cậu dựa vào cái gì mà mở miệng nói linh tinh vu oan cho chúng tôi.”
“Dựa vào ông mà để cho cậu ấy đi làm ăn như vậy à! Lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy, cậu ấy đã nói với tôi để cho khách hàng đến sờ bọn họ!” Lạc Ấn cho dù được dạy dỗ tốt cũng nhịn không nổi. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cái mặt già nua của bố Lạc đã đen như đến không thể đen hơn, Hoàng Lão Hùng cũng đã tức đến cực điểm, vô cùng muốn đánh người. Vẫn là Hùng tiên sinh phản ứng đầu tiên, ổn định cục diện, “Lão Hoàng, Ấn Ấn, trước hết hai người đừng truy cứu trách nhiệm của ai, tôi đã hiểu rõ rồi. Chuyện này, thật là một hiểu lầm lớn …”
Hùng bá bá nhìn tộc trưởng, “Bọn họ đều là người có thể tin, thân phận của các ngươi, cứ việc nói thẳng đi.”
Note: Cần lao trí phú: cần cù làm giàu