Edit + Beta: Nhiên Nhi, Hua, Ngôn Ngôn
Hiểu lầm được hóa giải, tất cả mọi người đều cần có thời gian để tiêu hóa tin tức này thật tốt. Hoàng Lão Hùng nghĩ, lần đầu tiên Hoàng Điểm Điểm thực nghiệm thuần dưỡng nhân loại cuối cùng là thành công hay là thất bại đây, biểu hiện này hình như là không đúng lắm, rõ ràng bên trong phải là quan hệ chủ nhân và người được nuôi dưỡng, vậy mà Lạc Ấn còn to gan lớn mật muốn Hoàng Điểm Điểm làm người yêu! Nhưng bản chất vẫn là thuần dưỡng nhân loại thôi, nhìn bộ dạng vì Hoàng Điểm Điểm của anh mà phát bực ~ tộc trưởng híp híp mắt, lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán.
Nửa ngày mà Lạc Ấn vẫn nói không ra lời, “Người mình yêu là một con gấu trúc đỏ nhỏ thành tinh” ” Đột nhiên phạm một tội danh ngu xuẩn bị bố mình coi như phá gia chi tử đi nuôi dưỡng tình nhân” ” Làm trưởng bối đáng kính phía trước mất hết thể diện” vài chuyện thế này, hoàn toàn không biết cái nào làm cho anh chấn động hơn, Lạc Ấn duy trì tư thế ngồi một chỗ không nhúc nhích, cái đầu thông minh rất thích tìm tòi học hỏi của anh cuối cùng cũng bắt kịp rồi.
Là một trưởng bối từng va chạm xã hội, chịu nhiều sóng gió, bố Lạc Ấn phất phất tay với anh, “Con trai, con qua đây.”
Sau khi ông cụ hiểu rõ sự việc, ngược lại còn có vài phần tán thưởng đối với con trai của mình. Người trẻ tuổi vì yêu mà có dũng khí khiến ông dâng lên rất nhiều cảm xúc, mặc dù đây là một chuyện nhầm lẫn đáng hổ thẹn, nhưng thấy con trai chính trực và biết chịu trách nhiệm như vậy, biểu hiện của người làm bố đây: Xứng đáng là con trai của tôi. Hỏi anh: ” Ấn Ấn à, con đối với cái, cái… Gấu trúc tinh nhỏ kia là nghiêm túc sao?”
Lạc Ấn nói không ra lời, anh vẫn còn đang kinh hoàng vì người trong lòng mình lại là một con gấu trúc tinh nhỏ. Biết được chân tướng hồi ức quay trở lại, cũng dễ liên kết được, gấu trúc đỏ nhỏ có một nhúm trắng trên đỉnh đầu kia, có lẽ là Hoàng Điểm Điểm rồi. Vừa nghĩ tới chuyện bản thân mình như vậy mà không hề e dè gì từng sờ gấu trúc đỏ nhỏ kia, Lạc Ấn liền… Lúc ấy, Hoàng Điểm Điểm đang nghĩ gì? Khuôn mặt Lạc Ấn liền bắt đầu nóng lên.
Anh uống thêm một ly nước đá, vẻ mặt cũng từ từ bình tĩnh lại, nói với bố ruột mình: ” Bố, con, nói thật với người, lúc vừa mới biết chân tướng, điều đầu tiên con nghĩ không phải là con quá ngu xuẩn…” Bố Lạc Ấn nở nụ cười hừ một tiếng, còn nhịn không được mà cười nhạo anh một cái, “Cái này vốn không cần do con nghĩ, dĩ nhiên rồi.”
Lạc Ấn cúi đầu nhìn tay mình, trong mắt từ từ nhuộm một chút ôn nhu cùng ý cười, “Con rất vui, bố.”
“Cái gì?”
Lạc Ấn rất chân thành:” Con vui vì cậu ấy đơn thuần, hiền lành, lương thiện đều là sự thật, vì cậu ấy khỏe mạnh mà lớn lên, không bị người xấu lừa gạt, cũng chưa từng bị đối xử tàn nhẫn.”
Bố Lạc Ấn rơi vào trầm tư, ” Nhưng…” Ông cụ vẫn là không nhịn được mà tạt cho anh một gáo nước lạnh, “Con có nhớ không, theo lời tộc trưởng kia nói, thật ra thì gấu trúc nhỏ tinh bọn họ không có tình cảm với con người. Nếu hôm nay con thật muốn cùng bé trai hàng thật giá thật kia lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu nhau), khi trở về bố và mẹ con sẽ suy nghĩ, nói không chừng có thể nghĩ thông suốt. Nhưng con thích người kia, cái gấu trúc nhỏ tinh đây, nhưng người ta ngay cả chút tình cảm mới lạ cũng không hiểu, con nói chuyện này, muốn bố và mẹ con nghĩ thông suốt như thế nào đây?”
Lạc Ấn lắc đầu, “Ban đầu con thích cậu ấy, cũng không phải là kỳ vọng cậu ấy cùng với kiểu đó thích con.”