Edit+ Beta: Hua, Ngôn Ngôn, Nhiên Nhi
Không ai biết trong vài giờ ngắn ngủi kia, nội tâm Lạc Ấn đã trải qua sóng gió lớn như thế nào. Anh chân thành xin lỗi tộc trưởng gấu trúc đỏ vì hiểu lầm mà bản thân mình mang tới, rồi tiễn bố và Hùng bá bá về. Trên đường về Lạc Ấn mua vài món rau xào mà Điểm Điểm thích ăn, còn đi vòng quanh sạp bày trái cây mua mấy cân dâu tây tươi.
Cái chăn ở ký túc xá của Lạc Ấn rất mềm mại, gió đầu hè ngượng ngùng thổi vào, giúp Hoàng Điểm Điểm có một giấc mơ đẹp. Trong giấc mơ cậu biến về nguyên hình, nằm lên một đống dâu tây tươi mới còn đọng nước, như đã trở thành một Quốc vương thật sự, mấy con mèo con từng bắt nạt cậu mặc trang phục hầu gái, cần cù chăm chỉ ngắt lá dâu tây đi cho nó. Còn có một đôi chân nhân loại rất to, vừa khô ráo lại rất mềm mại ấm áp, liên tục giúp nó vuốt lông. “Điểm Điểm, như vậy có thoải mái không?” Cả âm thanh của nhân loại kia cũng rất là êm tai.
“Hm hm, rất thoải mái…” Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm lười biếng nói, nhân loại nhận được khen ngợi của cậu thế là càng ra sức xoa bóp cho cậu.
Cái người kia là ai, đúng rồi, là Lạc Ấn.
Ấn Ấn gảy gảy lông cho cậu, rồi còn nhẹ nhàng vuốt ve phần gáy của cậu, để cho cậu thật thoải mái nha.
“A…, tiếp tục, tiếp tục nha Ấn Ấn…”
Hả? Sao lại không cử động nữa, Hoàng Điểm Điểm luống cuống tỉnh lại. Nhìn thấy Lạc Ấn đang lẳng lặng mà ngồi ở bên giường nhìn cậu, dù cậu không hiểu khiếu thẩm mỹ của nhân loại, cũng cảm thấy Lạc Ấn là cực kỳ đẹp, cậu chọn người vô cùng tốt này, từ trên xuống dưới đều lộ ra khí chất khiến cho gấu muốn gần gũi. “Ngủ xong chưa?” Lạc Ấn cười với cậu, Hoàng Điểm Điểm dụi dụi mắt, bình tĩnh lại nhìn thấy bàn đồ ăn phía sau anh, bỗng chốc vui vẻ. “Ngủ ngon, em mơ thấy đồ ăn ngon đó!”
Sự chú ý của cậu cứ như thế mà bị thức ăn lôi đi, Lạc Ấn hơi chút phức tạp mà liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười dịu dàng. Anh thích chính là Hoàng Điểm Điểm như vậy, còn Hoàng Điểm Điểm có hiểu tình cảm này hay không, có thể đáp lại tình cảm của anh hay không cũng có liên quan gì đâu. Nhìn cậu lòng không còn khúc mắc cầm dâu tây ăn, bé trai xinh đẹp gọn gàng trước mắt Lạc Ấn này dường như cùng với gấu trúc đỏ nhỏ có nhúm lông trắng trên đầu kia hợp lại làm một, anh đưa tay muốn chạm vào đối phương, rồi ý thức được Hoàng Điểm Điểm hôm nay là hình người, liền thu tay của mình về.
Hoàng Điểm Điểm ăn một lúc năm quả dâu tây, hai má phồng lên, “Đợi ăn cơm xong rồi ăn tiếp, ăn thế này không ăn cơm được đâu.” Lạc Ấn nói.
Hoàng Điểm Điểm một bên luống cuống nuốt dâu tây đang nhai xuống, một bên vô tội nhìn Lạc Ấn. Lạc Ấn bỗng nhiên quên mất mình nên nói cái gì, mắt to mắt nhỏ cứ thế nhìn nhau, nhìn một lúc, bình tĩnh nói, “Điểm Điểm, em thuần dưỡng anh đi.”
Hở?
Thành công đến quá nhanh, Hoàng Điểm Điểm không kịp phản ứng. Thuận lợi như vậy, có phải có chỗ nào không đúng hay không…Nhưng mà cái này cũng không phải là chuyện xấu đây, Hoàng Điểm Điểm nước dâu tây bên mép còn chưa kịp liếm sạch, bán ngây thơ gật gật đầu.
Lạc Ấn đưa tay thay cậu lau thứ bên miệng, cười cười, “Nhưng mà, anh muốn nói rõ ràng với em, anh là bởi vì rất thích em nên mới muốn được em thuần dưỡng đấy nhé.”
” A….” Gấu nhà không biết khác nhau ở chỗ nào nha.
Lạc Ấn đánh bạo đem tay của cậu áp vào vị trí lồng ngực của mình, “Anh nói thích là thích của nhân loại này đối với nhân loại kia, em có thể hiểu được không? Điểm Điểm, anh là nhân loại, nơi này là trái tim của anh. Nó mỗi ngày đều đập, vì máu của anh thúc đẩy cung cấp vận chuyển. Nó là một bộ phận rất quan trọng, anh chính là dùng nơi này thích em.”
Hoàng Điểm Điểm cách lớp áo sơ mi của anh, cảm nhận được cơ thịt mềm dẻo dưới bàn tay và nhịp đập của trái tim trong lồng ngực, cậu không hiểu, Ấn Ấn đang nói gì vậy,nhưng cậu cũng rất nghiêm túc cảm nhận độ nóng truyền đến lưu lại bàn tay của mình. Hóa ra nhịp tim của nhân loại mạnh mẽ như vậy hoàn toàn khiến người ta cảm thấy an tâm. Thình thịch, thình thịch.