Trần Lập ngẩn ra khi nghe Hoắc Tư Danh nói, trên khuôn mặt lạnh nhạt ít biểu tình thường ngày giờ đây hiện lên chút ít đỏ hồng tên má
Hoắc Tư Danh nhìn nhìn không khỏi nhẹ giọng cười, nhưng vì sợ Hứa Doãn Hạ tỉnh nên nhanh chóng im lặng Trên đường lái xe về, Hứa Doãn Hạ ngủ tới không biết trời trăng gì luôn, mãi đến sắp tới nhà, hai mắt cô mới lim dim mở ra nhìn trái nhìn phải một lúc lại nhắm tiếp
Hoắc Tư Danh thu hết hành động của Hứa Doãn Hạ không khỏi cười một cái, vuốt ve khuông mặt cô lại hôn hôn trán cô nói
" Cục cưng của anh " " chụt chụt " dứt câu cũng không quên hôn xuống
Hoắc Tư Danh không hiểu sao, anh lại thật muốn hung hăng cắn Hứa Doãn Hạ, nói chính xác là Hoắc Tư Danh thật muốn cùng cô một chỗ như vậy hoài, cứ ôm nhau hoài lại hôn hôn nhau hoài
Hứa Doãn Hạ hai mắt mở ra nhìn, ánh mắt còn yếu xìu buồn ngủ, nhưng môi cô khẽ câu lên tươi cười Cô thích Hoắc Tư Danh, không phải nói là cô yêu Hoắc Tư Danh
Trần Lập ngồi phía trước lái xe, trong lòng kêu gào dữ dội, nếu biết trước hai người thích show ân ái như này, anh sẽ không lái xe anh đâu mà phải lấy xe của Hoắc Tư Danh mới đúng, nghe Đàm Vĩnh Long nói, xe Hoắc Tư Danh có màn chắn còn cách âm nữa, tốt biết mấy Chứ đâu như hiện tại, ngược anh đến thảm thương, anh FA anh Fa có được không? Có cần ngồi phía sau hết hôn lại nói chuyện ngọt sến như vậy không chứ? Bây giờ cái gì nên thấy anh cũng đã thấy, cái gì không nên thấy anh cũng đã thấy hết rồi còn chi nữa có trách, là trách chính anh chưa có người yêu
•••••
Tới khu W
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ xuống xe, chính anh và cô cùng nhau đi bộ về biệt thự Hoắc Tư Danh lúc đâu còn muốn ôm Hứa Doãn Hạ, nhưng Hứa Doãn Hạ không cho dù sao cô cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, cô không muốn Hoắc Tư Danh ôm nữa, mà bản thân tự đi về
Hoắc Tư Danh theo sau, tay khẽ đan xen với cô đi dọc theo đường đi, môi không khỏi câu lên vui sướng Nói gì thì nói, Hứa Doãn Hạ cũng vui sướng giống như Hoắc Tư Danh vậy, chính là cô không muốn nói ra thôi Đôi khi hạnh phúc không cần phải khoe khoang, tình yêu không cần phải nói vạch tẹt ra chỉ cần họ nhìn nhau thôi cũng biết đối phương yêu nhau nhiều ra sao rồi
Hứa Doãn Hạ biết, bản thân cô còn thiếu sót rất nhiều cô sẽ cố gắng làm mọi thứ có thể, để khi cô hồi phục trí nhớ sẽ không để lại Hoắc Tư Danh tổn thương ở lúc hiện tại này
Bàn tay nhỏ bé cũng khẽ siết chặt lấy bàn tay to lớn của Hoắc Tư Danh, không nhanh không chậm nói
" Anh có bằng lòng đi cùng em đến suốt cuộc đời này không? " đây là câu nói vốn rất bình thường, nhưng thật ra, nó như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa kí ức của Hứa Doãn Hạ ra Cô thật sự yêu Hoắc Tư Danh, chứ không phải vì đã có quan hệ từ trước nên ở chung
( Quan hệ ở đây chỉ quan hệ vợ chồng hợp pháp trên giấy tờ được công nhận đấy)
Hoắc Tư Danh hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ, cái gì cũng không nói thành lời! Hứa Doãn Hạ thấy Hoắc Tư Danh cứ trợn to mắt nhìn cô, cô lại khẽ hỏi tiếp
" Rất khó trả lời sao? "
Hoắc Tư Danh lúc này mới giữ được bình tĩnh, môi khẽ câu lên vui sướng, ôm chặt lấy Hứa Doãn Hạ, lại vùi đầu vào vai cô, cố hít lấy mùi hương trên cơ thể cô khẽ nói
" Bằng lòng đương nhiên là bằng lòng " giọng điệu không che giấu được sự kích động pha lẫn vui sướng trong đó, môi Hứa Doãn Hạ khẽ câu lên hôn nhẹ lên má Hoắc Tư Danh
Hoắc Tư Danh làm sao không bằng lòng, anh thật muốn cô yêu anh dù dad quên đi anh rốt cuộc cũng có thể rồi không phải sao Hoắc Tư Danh cười trong nụ cười hạnh phúc vui sướng tột cùng, một nụ cười mà vĩnh viễn chỉ một mình Hứa Doãn Hạ mới thấy được
Hai người đứng đó, ôm nhau một lúc lâu, Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ lại tay trong tay đi vào biệt thự
Thứ tình yêu nho nhoi của anh và cô, ngày càng chớm nở, trái tim vốn không hề có hình bóng ai của Hứa Doãn Hạ ( mất trí nhớ, nên lúc cô tỉnh dậy, hoàn toàn không yêu ai!) giờ đây đang không ngừng tràn ngập mật ngọt của tình yêu, nói sao nhĩ cô thật sự yêu anh yêu anh nhiều lắm rồi
•••••
Cùng lúc đó, nước El
Cố Hoài Thiên sau thời gian bận bịu công ty, rốt cuộc anh cũng có thể bay sang nước B thăm bé cưng của anh, tronh lòng không khỏi vui sướng
Cố Minh Dương và Hà Doãn Hoa vẫn còn bận, nên đợt này không đi chung với Cố Hoài Thiên được Cố Hoài Thiên trước khi đi, Hà Doãn Hoa lại không ngừng nhắc nhỡ
" Con tới đó nhớ nói, ba mẹ nhớ nó ra sao nha, rồi còn ông nội nó nữa "
" Dạ con biết rồi "
" " và hơn trăm câu nhắc nhở khác
Cố Hoài Thiên cứ đứng đó nghe Hà Doãn Hoa nói không ngừng, mãi đến khi sắp trễ giờ bay, quản gia đến báo Hà Doãn Hoa mới lưu luyến để Cố Hoài Thiên đi
••••••••••••••••••••
Mấy tình yêu nhớ Hứa Doãn Hạ sống lại phải vượt qua bao nhiêu thử thách khó khăn không? Vậy tại sao hiện tại cái thử thách cuối cùng, cô cũng đã vượt qua, " Yêu sâu đậm một người cô không quen biết " nhưng tại sao Hứa Doãn Hạ vẫn chưa nhớ? Đoán xem? Liệu là lí do gì khiến trí nhớ của Hứa Doãn Hạ vẫn chưa khôi phục?