Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tiểu Như đặc biệt mặc một bộ đồ ngủ ren bằng lụa, dưới ánh sáng mờ tối, trông cô ta càng quyến rũ hơn, ngực không ngừng cọ lên cánh tay Nam Bá.
Người đẹp trong lòng nhưng Nam Bá không hề nhúc nhích, chỉ liếc nhìn Lâm Tiểu Như với vẻ mặt u ám: “Lâm Tiểu Như, cô có gì muốn giải thích với tôi không?”
Lâm Tiểu Như hơi sợ hãi với thái độ của anh ta: “Giải thích gì? Nam Bá, anh sao thế?”
“Tấm ảnh hôm nay” Thấy Lâm Tiểu Như vẫn giả ngốc, giọng điệu Nam Bá không khỏi mất kiên nhẫn: “Ai cho phép cô tung ảnh của Ngũ Vận Uyển ra?”.
Sắc mặt Lâm Tiểu Như trắng bệch.
Nam Bá biết là mình tung ảnh ra?
“Nam Bá...!Anh...!có phải anh hiểu lầm gì không?” Cô ta hoảng sợ, “Em không biết những bức ảnh khiếm nhã đó của chị sao đột nhiên lại bị tung ra, nhưng anh tin..”
“Lâm Tiểu Như, lúc này mà cô còn giả vờ cái gì!” Nam Bá chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt rất đáng ghét,
anh ta đẩy cô ta ra: “Ông cụ đã điều tra ra rồi, cố làm vậy thì ông cụ sẽ nghĩ về tôi thế nào!”
Cái gì?
“Ngốc, hai năm trước Ngũ Vận Uyển làm ra chuyện dơ bẩn như thế, sao anh có thể có quan hệ gì với cô ta nữa chứ?” Anh ta thấp giọng nói.
Cũng không biết có phải vì hôm nay có nhiều chuyện không vừa ý hay không mà lúc này, Lâm Tiểu Như nghe lời hứa của Nam Bá cũng không hề cảm thấy thoải mái mà còn hơi bồn chồn.
“Nam Bá, vậy nếu anh biết hai năm trước...!thực ra chị không làm chuyện đó thì có phải anh sẽ quay về bên cạnh chị ấy không?” Cô ta nép vào lòng Nam Bá, nhẹ giọng hỏi.
Thực ra điều này luôn là tâm ma trong của Lâm Tiểu Nhu.
.