Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng bây giờ cô ta ngày càng mất lòng tin.
Cô ta không ngờ Nam Bá sẽ trở thành cấp trên của Ngữ Vận Uyển, càng không ngờ Ngũ Vận Uyển sẽ trở thành thím của Nam Bá.
Từ khi biết Ngũ Vận Uyển là cấp dưới của Nam Bá, cô ta
luôn lo lắng Ngũ Vận Uyển sẽ giải thích rõ chuyện năm đó.
Nhưng không biết tại sao Ngũ Vận Uyển vẫn không hề giải thích, cô ta vừa ngờ vực vừa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ta vẫn không yên tâm.
Nhìn thái độ gần đây của Nam Bá dành cho Ngũ Vận Uyển, cô ta luôn cảm thấy, có phải cô ta đã đánh giá thấp tình cảm giữa hai người họ? Cô ta thật sự rất sợ, nếu Nam Bá biết sự thật năm đó, liệu anh có gương vỡ lại lành với Ngũ Vận Uyển không?
Nam Bá không ngờ Lâm Tiểu Như sẽ nói vậy, anh ta sửng sốt nhưng nhanh chóng lạnh giọng, nói: “Ảnh cũng có rồi, có thể hiểu lầm gì nữa”
Lâm Tiểu Như nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh ta, không dám lên tiếng.
Nam Bá nhìn người phụ nữ đáng thương trong lòng, bỗng nhớ ra gì đó, cau mày nói: “Phải rồi, sao em có mấy bức ảnh đó?”
Mấy bức ảnh đó là mail nặc danh gửi cho mình, ngoài Nam Ngự và Ngũ Vận Uyển ra, anh ta không hề cho bất cứ ai xem cả, tại sao Lâm Tiểu Như lại có?
Quả thực, cho dù là hai năm trước hay lần gần đây nhất thì mấy bức ảnh trong tay Nam Bá đều do cô ta gửi cho anh ta.
Vì cái bẫy năm đó là do cô ta đặt, camera lỗ kim trong khách sạn cũng do cô ta sắp xếp.
Những điều này tuyệt đối không thể để Nam Bá biết.
.