Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối hôm qua cô đã cảm thấy mình bị đánh thuốc rồi, cô còn đang nghi hoặc không biết là ai cho mình uống thuốc, nhưng nhìn thái độ này của Lâm Tiểu Như, cô còn có gì mà không hiểu.
Lửa giận trong lòng cô rạo rực, nhưng nghĩ đến chút tình thân, cô chỉ lạnh giọng cảnh cáo: "Lâm Tiểu Như, cô nói rõ đi, rốt cuộc cô đã làm gì."
Lâm Tiểu Như nhìn Ngũ Vận Uyển, trong mắt càng thêm oán hận.
Trước mặt Ngũ Vận Uyển, cô ta luôn cao ngạo và tuyệt đối không thể nhận thua.
"Tôi làm sao chứ? Thật lòng mà nói, hôm qua chị đã làm gì trong lòng chị tự biết, rõ ràng là đã kết hôn mà còn đến khách sạn, còn mập mờ với người đàn ông khác nữa, chị còn mặt mũi nói tôi à?”Lâm Tiểu Như càng mắng càng kích động, buổi sáng chịu ấm ức ở chỗ Nam Bá, bây giờ vừa bực mình liền phát ra.
Nhưng không ngờ lúc này, một giọng nói nặng như búa sắt đập vào Lâm Tiểu Như.
"Lâm Tiểu Như, cô có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Lâm Tiểu Như quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ tuần tú ngồi trên xe lăn đang từ từ tiến đến.
Quả là một người đàn ông nổi bật, vừa xuất hiện trong khách sạn đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Lâm Tiểu Như sững sờ.
Nam Ngự? Tại sao anh ta lại ở đây?
Nhưng khi nhìn thấy Nam Ngự, cô ta không những không sợ hãi mà còn nở nụ cười, nói: "Sếp Nam, anh đến đúng lúc lắm, anh có biết tối qua Ngũ Vận Uyển và.."
Sau khi Lâm Tiểu Như rời đi, Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự lập tức lên xe.
Dọc đường đi, Ngũ Vận Uyển yên lặng ngồi trong xe, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Lâm Tiểu Như chắc chắn là người đã đánh thuốc mê cô tối qua.
Em gái ruột của mình lại nghĩ ra cách đánh thuốc mê để làm nhục sự trong sạch của mình thật khiến người ta thất vọng!
.