Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nam Ngự nhìn ra vẻ mặt của cô khác thường, khẽ lắc vai cô, "Ngũ Vận Uyển, em khó chịu ở đâu à? Là...!mệt quá sao?"
Dương Tá mắt nhìn thẳng vào đuôi xe trước mặt, nhưng lại có ba từ "mệt quá sao" lọt vào tai, lập tức suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu đỏ mặt.
Mệt quá sao?
Ngũ Vận Uyển sững sờ, cô không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến nó, lườm Nam Ngự một cái.
Nam Ngự khẽ họ một tiếng, "Nếu mệt rồi thì cần phải bồi bổ thật tốt mới được."
“Không không không, không phải, em không mệt!” Mặt Ngũ Vận Uyển đột nhiên càng đỏ hơn, vội vàng giải thích chuyện mình thất thần vừa rồi.
Ngũ Vận Uyển vội vàng đưa tay ra bịt cái miệng đang định nói nhảm của Nam Ngự lại.
Tay của cô lại bị anh cầm lấy.
Nam Ngự lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nói đi, vừa rồi em nghĩ gì."
Cái tên Nam Ngự này đúng là có con mắt sắc bén
Ngũ Vận Uyển ngồi lại, quay đầu nhìn xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi nói: "Em nghi ngờ chuyện xảy ra hai năm trước có liên quan đến Lâm Tiểu Như."
"Có cần anh giúp em điều tra không?"
Ngũ Vận Uyển do dự.
Trước đây, cô không có sức mạnh để đối mặt với chuyện đã xảy ra vào hai năm trước, nhưng bây giờ, có Nam Ngự ở bên cô dường như đã có sức mạnh, khiến cô muốn điều tra rõ rốt cuộc năm đó là ai đã hại cô mất đi thứ quý giá nhất!
“Được.” Ngũ Vận Uyển đồng ý.
Nam Ngự nghĩ đến một chuyện, xem ra bây giờ có thể nói với cô rồi.
Anh thăm dò nói: "Thực ra, anh đã bắt đầu điều tra một số chuyện."
Chỉ là...!
Nghĩ đến chiếc khăn lụa đó, ánh mắt Nam Ngự hiện lên vẻ nghiêm nghị, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Anh sẽ điều tra rõ ràng” Anh chỉ thấp giọng hứa.
Ngũ Vận Uyển đột nhiên nhớ tới gì đó liền lo lắng, "Phải rồi, tối hôm qua có ai phát hiện ra chuyện chân của anh không?"
.