Ngũ Vận Uyển sững sờ.
Xem ra Nam Ngự cũng không biết phải đối mặt với cô như thế nào.
Về chuyện tối qua, Ngũ Vận Uyển không đoán ra được thái độ của Nam Ngự.
Tất nhiên cô sẽ không tự đa tình cho rằng Nam Ngự có ý gì với mình, theo cô nghĩ, đó chỉ là một cách tuyên bố chủ quyền của đàn ông mà thôi.
Bởi vì cô và Nam Bá dây dưa mờ ám cho nên Nam Ngự tức giận, muốn chứng minh cô là của anh.
Có điều chân của Nam Ngự...!
Ngũ Vận Uyển thở dài, không nghĩ nhiều nữa, lẳng lặng ăn xong cơm rồi đến công ty làm việc.
Vừa đến công ty, Ngũ Vận Uyển đã thấy tòa soạn loạn hết cả lên, cô vội túm một người hỏi mới biết, hóa ra tòa soạn thành phố Q vốn hợp tác với họ bị đóng cửa, khiến vụ hợp tác mà công ty họ vốn chuẩn bị hơn nửa năm đi tong.
Tòa soạn thành phố Q?
Đó chẳng phải là tòa soạn lần trước của tổng biên tập Hoàng sao?
Ngũ Vận Uyển vội lên mạng tra, không khỏi kinh ngạc.
Tòa soạn thành phố Q rất lớn, nghe nói đằng sau có ô dù, nhưng không ngời lần này lại bị vô số người kiện ra tòa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.
Nhất là tổng biên tập Hoàng cợt nhả cô ở thành phố Q thậm chí còn bị kết tội, táng gia bại sản và báo cáo sai sự thật và vu cáo hãm hại người khác.
Tình tiết như trong phim này khiến Ngũ Vận Uyển không nén được bắt đầu hoài nghi, liệu có phải ai đó đã làm gì sau lưng không?
Chẳng lẽ là Nam Ngự?
Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, cô liền vội vàng lắc đầu xua đi.
Ngũ Vận Uyển, cơm có thể ăn bậy, nhưng nhất định không được mơ mộng linh tinh.
Tuy mày là vợ của Nam Ngự, nhưng cả hai còn không được tính là bạn, anh ấy cứu mày đã là tốt lắm rồi, sao mày lại còn trông cậy anh ấy trút giận cho mày?
Nghĩ như vậy, Ngũ Vận Uyển cũng chỉ cho là ông trời có mắt, ác giả ác báo.
Bởi vì chuyện của tòa soạn thành phố Q nên trang bìa tạp chí vốn đã xác định cho kỳ sau của tòa soạn phải sửa lại, Ngũ Vận Uyển là người phụ trách sửa đổi của tổ cô, sau khi sửa xong, Tưởng Lệ Lệ bảo cô đưa qua cho Nam Bá.
Ngũ Vận Uyển vốn định từ chối, dù sao sau khi xảy ra chuyện ở thành phố Q, cô thật sự không muốn gặp lại Nam Bá nữa.
Mặc dù trước kia Nam Bá đã sỉ nhục cô hết lần này đến lần khác, nhưng lần này anh ta đã làm trái tim cô nguội lạnh hoàn toàn.
Trong lòng anh ta, rốt cuộc cô dơ bẩn và kinh khủng cỡ nào mà anh ta có thể đưa cô cho gã đàn ông như tổng biên tập Hoàng.
Nếu như trước kia cô còn giữ lại một chút tốt đẹp và chờ mong năm ấy dành cho Nam Bá thì nay coi như hoàn toàn tiêu tan.
Cô không muốn gặp Nam Bá một chút nào hết.
Nhưng cô biết, trốn tránh
cũng vô ích..