Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa từ đầu tới cuối cô chẳng làm gì sai, việc gì cô phải chạy trốn?
Nghĩ vậy, cô khẽ cắn môi, cầm bản thảo đã sửa xong đi đến văn phòng của Nam Bá.
"Tổng biên tập" Sau khi vào phòng, Ngũ Vận Uyển không thèm liếc nhìn Nam Bá lấy một cái, chỉ mở miệng nói bằng giọng cứng nhắc, "Đây là bản sửa của tổ tôi, phiền anh xem qua, tôi xin phép ra ngoài."
Nói xong cô liền xoay người bỏ đi.
"Đứng lại."
Không ngờ Nam Bá sau lưng bỗng dưng mở miệng, giọng nói của anh ta lạnh lùng không có một chút độ ấm.
Cơ thể Ngũ Vận Uyển cứng đờ, cô không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Sao vậy tổng biên tập?"
"Chẳng lẽ cô không có chuyện gì muốn giải thích với tôi sao?" Giọng nói của Nam Bá trở nên rõ ràng hơn, hình như anh ta đã đứng lên đi về phía Ngũ Vận Uyển.
"Giải thích gì?"
"Nhiều lắm.
Ví dụ như, vì sao lúc ở thành phố Q cô ra đi mà không từ biệt." Lúc này giọng nói của Nam Bá đã ở ngay sau lưng cô, lạnh lùng đáng sợ, "Ví dụ như, rốt cuộc cô có quan hệ gì với chú tôi?"
Cuối cùng Ngũ Vận Uyển cũng hiểu ra.
Nam Bá không biết cô và Nam Ngự đã kết hôn.
Trái lại, hình như anh ta chỉ biết hai người họ có qua lại, cho nên hiểu lầm Nam Ngự là ông chủ mà cô đu bám?
Ngũ Vận Uyển đột nhiên cảm thấy trái tim vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
.