Hoàng cung vẫn huy hoàng như cũ vậy, sừng sững ở trung tâm thành Sở Ương, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống các con dân của nó.
Tiếng vó ngựa ở trên con đường rộng lớn có cực kỳ rõ to, một tiếng tiếp một tiếng, tiếng vang chồng lên tiếng vang, làm cho người ta hoảng hốt như đang ở trong ảo giác xa xưa, đối với tường đỏ ngói xanh, ngoài nghiêm trang tôn kính, trong lòng cũng không cầm được dâng lên lòng yêu nước.
Phượng Tĩnh Xu ngồi ở trong xe phượng, trở về chỗ hoàng cung xa cách đã lâu. Khi còn bé, ngoài phủ Hiền vương, hoàng cung là nơi nàng quen thuộc nhất, bày đủ thứ trò, con đường này dẫn đến đâu, cung đó có một lỗ chó, nàng đều nhớ, nơi này chính là khu vui chơi tuổi thơ của nàng.
Dĩ nhiên, khó quên nhất, còn là người trong hoàng cung này. Đều nói nhà đế vương vô cùng vô tình, nhưng mà, Phượng Tĩnh Xu ở cảm nhận được phần ấm áp thứ hai ở cái thế giới này, chính là do nhà đế vương cao cao tại thượng này dành cho, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy, ngoài phụ mẫu của nàng ra, người trong hoàng cung này, là người thứ hai mà nàng thề muốn bảo vệ.
Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước một cửa cung, tiểu thái giám lái xe chạy tới đặt một bục gỗ bên cạnh xe ngựa phủ Hiền vương, lão thái giám trước đó đã tuyên chỉ mang vẻ mặt tươi cười đỡ Phượng Tĩnh Xu xuống, dưới sự ra hiệu của Phượng Tĩnh Xu đi theo phía sau nàng, đi vào cung điện trước mắt —— Phượng Tường cung!
Dọc theo đường đi thái giám gặp được Phượng Tĩnh Xu, đều khéo léo quỳ xuống thỉnh an, mấy thái giám nhỏ tuổi nhỏ chưa từng thấy qua Phượng Tĩnh Xu, vì vậy đối với nàng rất tò mò, thỉnh thoảng len lén liếc một cái, rồi lại bị dung nhan xinh đẹp của Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn, không ngừng than thở; mấy thái giám lớn tuổi, lúc Phượng Tĩnh Xu còn nhỏ đã từng thấy nàng, giờ phút này nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, mỗi một người đều kích động đỏ mắt, không thể kiềm chế được.
Bước lên bậc thang Phượng Tường cung, lão thái giám sau lưng cất cao giọng báo: "Phượng Trạch công chúa kiến giá ——!"
Thái giám canh giữ ở cửa vội vàng đi theo báo: "Phượng Trạch công chúa kiến giá ——"
Tiếng nói vừa dứt, thái giám này chỉ cảm thấy hoa mắt, một trận gió thổi qua, đợi khi định thần nhìn lại, mắt cũng trừng ra ngoài! Dieendaanleequuydonn Thái hậu bình thường duyên dáng sang trọng, thế nhưng giờ lại như cô nương mười bảy mười tám tuổi nhấc phượng bào chạy trong cung! Tổ tông ơi! Hắn là không phải đang nằm mơ chứ!?
Phượng Tĩnh Xu nhìn thái hậu chạy về phía nàng, nở một nụ cười, cũng chạy, nhào vào trong lòng thái hậu!
"Xu nhi? Ta không có nằm mơ chứ? Thật đúng là tiểu Xu nhi của ta?" Thái hậu vuốt ve tóc Phượng Tĩnh Xu, không dám tin hỏi.
Phượng Tĩnh Xu ngẩng mặt lên, cười nói: "Nãi nãi, là Xu nhi, tiểu Xu nhi trở lại!"
Thái hậu vui mừng cười, "Là Xu nhi, là tiểu Xu nhi của ta! Chỉ có tiểu Xu nhi mới có thể gọi ta là nãi nãi! Còn có lông mày này, mắt này, hỏa phượng trên trán này (vì lúc đầu mình edit là phượng hoàng lửa, nhưng để hỏa phượng mình thấy hay hơn), còn có một thân mùi thơm lạ lùng này, ngoại trừ tiểu Xu nhi của ta ra, thiên hạ ngày nay còn có ai có thể có đây?" Nói xong, xoay người kéo Phượng Tĩnh Xu đi vào Phượng Tường cung, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Mau cho nãi nãi xem một chút, mười năm không gặp, tiểu Xu nhi lớn lên thành hình dáng ra sao rồi!"
Hai người mới vừa vào phòng, bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng thông báo, thái thượng hoàng tới, hoàng hậu tới, ngay cả hoàng đế và Đức vương gia đang xử lý chính sự ở Ngự Thư phòng cũng chạy đến!
Người có thể khiến hoàng gia nhớ thương như thế, trừ Phượng Tĩnh Xu, thì không còn ai nữa.
Mọi người gặp nhau, lại không thiếu được một phen bộc trực hàn huyên, đợi sau khi tâm tình mọi người bình phục lại, mọi người lại hỏi kỹ cuộc sống trong mười năm này của Phượng Tĩnh Xu, thời gian dường như chưa từng xoay chuyển, da.nlze.qu;ydo/nn mọi người đều vẫn thương yêu Phượng Tĩnh Xu mười năm như một ngày, căn bản không có cách trở, nói chuyện cũng thân mật hòa hợp, tựa như gia đình bình thường nói việc nhà vậy.
Phượng Tĩnh Xu kể cho mọi người nói mình ở Tuyệt Lăng sơn học nghệ nhiều năm, từ chỗ Lục Miểu học được chút công phu và y học..., sau đó lại trong sự tò mò của thái hậu và hoàng hậu, giữ chức người kể chuyện một lần, kể những việc nàng từng trải khi tham gia đại hội võ lâm. Cái miệng nhỏ thường ngày lừa gạt nói ra khiến hai nữ nhân thân ở trong thâm cung nghe được liền có vẻ mặt hào hứng, giống như mình đang ở hiện trường vậy, nói đến Duy nhi anh dũng đấu với Hoán Kiếm Huy, tư thế oai hùng đơn độc đấu với Phong Bất Điên, khiến hai nữ nhân cộng số tuổi lại cũng vượt qua một trăm hai mươi hưng phấn thét lên, còn lúc nói đến Khanh Ngọc Tranh và Khanh Dĩ Yên vu oan Phượng Tĩnh Xu bị nàng ném đi một cánh tay, hai nữ nhân lại lớn tiếng kêu sảng khoái, còn nói tiện nghi cho hai cha con này.
Ba nam nhân bên cạnh, vốn đối với những chuyện này không có hứng thú, nhưng do Phượng Tĩnh Xu kể ra kinh nghiệm, trong đó xen lẫn rất nhiều phân tích và tự thuật mạch lạc rõ ràng, dinendian.lơqid]on còn giảng giải sâu sắc trên phương diện võ học đối với trên các môn phái đại hội võ lâm, võ công đối với nam nhân mà nói, cũng rất có lực hấp dẫn, vì vậy ba người cũng đi nghe theo đến say sưa.
Cũng bở vì đoạn giảng giải này của Phượng Tĩnh Xu, được thái giám lúc ấy phục vụ ở bên ghi chép cặn kẽ, rồi sau đó lưu truyền ra cung đình, dân gian cũng dần dần tạo thành hình thức kể chuyện cổ tích giải trí, các người kể chuyện, đều đưa đoạn tự thuật này của Phượng Tĩnh Xu trở thành kinh điển, lưu truyền rộng rãi. Đây là nói sau, không đề cập tới.
Chờ sau khi Phượng Tĩnh Xu nói xong, uống một hớp nước lớn, thở ra một hơi, vì vậy, nàng không chú ý tới ba nam nhân đang ngồi trao đổi ánh mắt lẫn nhau.
Nói hồi lâu, thái hậu rốt cuộc nhớ tới hỏi: “Xu nhi, sao không thấy phụ thân và nương con đâu?"
Thái hậu vừa nhắc tới hai người, Phượng Tĩnh Xu ngượng ngùng nói: "Phụ thân và nương còn đang hôn mê nằm trong nhà!"
"Cái gì? Hôn mê? Chuyện gì xảy ra? Có nặng lắm không? Người đâu! Mau truyền thái y!" Vừa nghe thấy hai người té bất tỉnh, thái thượng hoàng và thái hậu lập tức nóng nảy!
Phượng Tĩnh Xu thấy thế, mau gọi hai người, miệng nhỏ cong lên, nói ra ngọn nguồn.
Phủ Hiền vương
Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi hôn mê đã lâu rốt cuộc tỉnh lại, thấy Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh bảo vệ, hai người vội vàng nói: "Duy nhi! Ta mới vừa nằm mơ thấy tỷ tỷ của con trở lại!"
Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu miệng đồng thanh nói: "Nàng/ chàng cũng nằm mơ thấy!?"
Dừng lại, lại đồng thời hỏi: “Nàng/ chàng nằm mơ thấy cái gì?"
Phượng Duy Tĩnh vốn lo lắng, sau khi chứng kiến phụ mẫu làm người ta bật cười, rốt cuộc cũng hơi thoải mái chút, dfienddn lieqiudoon nụ cười cũng hiện lên ở trong mắt của hắn.
"Phụ thân! Nương! Các người tỉnh rồi!" Một bóng dáng màu đỏ mở cửa, vừa nhìn thấy hai người ngồi trên giường, lập tức vui vẻ vọt vào.
"Phụ thân!?"
"Nương!?"
Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, lại liếc mắt nhìn đối phương, đồng thời hỏi: “Nàng/ chàng lúc nào lại có một nhi tử thế!?"
Cuối cùng, Phượng Duy Tĩnh nhịn không được, "xì" một tiếng nở nụ cười. Trời ạ! Hắn lại không biết phụ thân và mẫu thân lại đáng yêu như thế! Ha ha ha......
Tuân Thư vừa nhìn hai người trước mang vẻ mặt mặt quái dị, uất ức vuốt đầu ngón tay, ấp úng nói: "Tỷ tỷ nói, về sau Thư nhi gả tới đây, các người chính là phụ thân và nương của Thư nhi!"
Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: “Hắn vừa mới nói gì? Ta nghe nhầm phải không?"
"Hắn muốn thú Xu nhi nhà ta sao?"
Tuân Thư thấy hai người lại không để ý tới mình, vội vàng tiến lên nửa quỳ xuống nói: "Phụ thân, nương, là gả, gả á!" Trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng, "Thư nhi muốn gả cho tỷ tỷ!"
Hai người vừa nghe, đồng thời hét lớn: "Ta không có nghe lầm!!!"
Phượng Duy Tĩnh thấy thế vội vàng kéo Tuân Thư ra, tránh cho hắn càng nói càng làm cho người ta hồ đồ, vừa đúng lúc Tĩnh Ảnh cũng đi vào, vì vậy Phượng Duy Tĩnh vội vàng giao Tuân Thư cho Tĩnh Ảnh, hít sâu một hơi, xoay người đối mặt với hai người.
"Phật " một tiếng, Phượng Duy Tĩnh quỳ xuống.
"Duy nhi, con làm cái gì thế!?" Phu thê Phượng Vu Dực giật mình nhìn nhi tử, không biết hắn đang làm gì?
"Phụ thân, nương! Đây tất cả đều là thật!" Phượng Duy Tĩnh trầm giọng nói, "Tĩnh nhi đã quay trở về, giờ phút này được tuyên vào cung, Tĩnh nhi nói cũng là thật, nàng quyết tâm muốn thú phu. Hài nhi, hài nhi và Tĩnh Ảnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn còn có vị công tử vừa rồi kia, đều đã nhận định Tĩnh nhi, cuộc đời này không phải là Tĩnh nhi không cưới, chỉ cần gả cho Tĩnh nhi! Xin phụ mẫu thứ tội, không nên trách Tĩnh nhi, muốn trách thì trách chúng con đi!" Nói xong, Phượng Duy Tĩnh nặng nề dập đầu một cái.
Bên trong phòng lập tức trầm mặc, không khí vô cùng ngột ngạt. Lúc này, Tuân Thư bị Tĩnh Ảnh kéo tới một bên dường như cũng đã nhận ra khác thường, lôi kéo tay Tĩnh Ảnh đi theo khéo léo quỳ gối bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, không nói một câu.
Hồi lâu, Phượng Vu Dực phát ra một tiếng thở dài, hắn và Giang Sở Nhi nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt của đối phương thấy được bất đắc dĩ.
"Duy nhi, thời đại này, chắc sẽ không cho phép nữ tử tam phu tứ thị, đừng nói ba người các con gả cho Xu nhi, chính là Xu nhi thú một người trong các con, đã đủ kinh thế hãi tục, việc này, không thể so với ở rể!" Phượng Vu Dực từ từ nói.
"Nam nhi các con, chí ở bốn phương, nếu như hôm nay các con bởi vì Xu nhi, ngày sau ảnh hưởng tiền đồ của các con, đó chính là tội của Xu nhi đó!" Giang Sở Nhi lo lắng nói.
"Chúng con tự nguyện!" Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh đồng thời nói.
"Phụ thân, năm đó nếu không phải là Tĩnh nhi, căn bản sẽ không có con ngày hôm nay. Tất cả của con đều do Tĩnh nhi cho, đừng nói vì nàng đền tiền đồ của mình, coi như mất mạng, con cũng không oán không hối!" Vẻ mặt Phượng Duy Tĩnh tràn đầy nhu tình nói, "Từ nhỏ Tĩnh nhi đã nói cho con biết, con là đồng dưỡng tế của nàng, ta cũng vẫn lấy danh xưng vị hôn phu tương lại của Tĩnh nhi, chưa bao giờ cảm thấy mình là tiểu vương gia của vương phủ, vì vậy, muốn gả cho Tĩnh nhi, con cầu còn không được, coi như cùng nam nhân khác chia sẻ nàng, con cũng cam nguyện!"
Phu thê Phượng Vu Dực khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, người mà bọn họ vẫn coi là nhi tử, cho tới nay, hắn đều tận tâm tận lực chăm sóc bọn họ, trong mấy năm Xu nhi không ở đây, đều phí hết tâm tư để cho bọn họ vui mừng, chỉ là ở phương diện nam nữ, vẫn không chạm nữ sắc, bọn họ còn tưởng rằng hắn còn trẻ nên xấu hổ, hoặc có tật xấu gì khó nói, cho nên ở trong quan trường lúc mấy thiên kim tiểu thư đến viếng thăm bọn họ cũng tận lực tạo cơ hội cho các nàng, trong đó, thiên kim thừa tướng thiên kim Vu Phó Oánh chấp nhất nhất, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) bọn họ vẫn rất xem trọng nàng, lòng dạt dào cho là nàng có thể làm nhi tử động lòng. Nhưng kết quả vốn không phải chuyện như vậy! Duy nhi của bọn họ, không phải xấu hổ, không phải không động lòng, càng không phải có tật xấu gì, mà là đã sớm mất lòng, mà người lấy mất tim của hắn, lại là nữ nhi ngoan của bọn họ! Này, sự thật này, quá làm cho bọn họ kinh hãi, vì vậy nhất thời cũng không thể nói rõ được. Nhưng thật ra từ đáy lòng của bọn họ, là cảm động với nhi tử si tình này.
Hai người lại nhìn Tĩnh Ảnh, vẻ mặt Tĩnh Ảnh nghiêm nghị, chăm chú nhìn hai người, thâm tình nói: "Cả đời Tĩnh Ảnh là của nàng!"
Hai người vừa chấn động, bọn họ chưa bao giờ biết, vị hộ vệ trầm ổn ít nói này, lại cũng thâm tình như vậy. Xu nhi à, con có biết con may mắn thế nào không? Có thể được một phần tình cảm sâu đậm như thế!
Hai người lại hướng nhìn Tuân Thư một thân đỏ rực, Tuân Thư chớp mắt ngây thơ, không biết tại sao hai người nhìn mình.
Phượng Duy Tĩnh thấy thế, đơn giản kể lại tình huống của Tuân Thư một phen.
Phượng Vu Dực vừa nghe, chân mày cau lại.
"Đứa nhỏ này, tâm tính đơn thuần, chỉ sợ ngay cả mình thích cái gì cũng không biết! Chỉ sợ......" Giang Sở Nhi lo lắng nhìn Phượng Vu Dực.
"Thư nhi thích tỷ tỷ! Thư nhi biết!" Vừa nghe đến lời Giang Sở Nhi nói, Tuân Thư lập tức lớn tiếng phản bác.
"Đứa bé, con còn nhỏ, con ngay cả thích là gì cũng không biết!" Phượng Vu Dực dịu dàng khuyên nhủ.
Mắt Tuân Thư đột nhiên xẹt qua một tia sáng, trầm giọng nói: "Ta vì nàng, cái gì cũng không muốn, nếu nói ta không hiểu ái tình, thế gian này, chỉ sợ sẽ không người nào hiểu!"
Bốn người tại chỗ bị Tuân Thư đột nhiên thay đổi nói làm sợ hết hồn, vừa muốn cẩn thận tra xét, Tuân Thư lại nháy mắt, khiếp sợ nhìn mọi người, hỏi: “Các người sao thế? Tại sao nhìn người ta như vậy?"
Mọi người vừa thấy bộ dáng ngây thơ kia của Tuân Thư, cũng có chút kinh nghi, không biết câu nói vừa rồi kia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng ghi tạc một phen khác thường này của Tuân Thư vào trong lòng.
Phượng Duy Tĩnh thấy hai người có dấu hiệu dao động, vội vàng cúi đầu, thỉnh cầu nói: "Xin phụ mẫu thành toàn!"
Tĩnh Ảnh cũng yên lặng cúi xuống.
Tuân Thư vừa thấy, cũng học hai người dập đầu.
Hai người một hồi do dự, không biết nên làm cái gì.
Đang lúc ấy, một người làm lên trước gõ cửa nói: "Lão gia, phu nhân, người trong cung tới!"
Khi Phượng Vu Dực và Giang Sở đến Phượng Tường cung, đám người đã sớm nghe xong lời Phượng Tĩnh Xu kể, trong lòng cũng rõ ngọn nguồn.
Mặc dù chuyện Phượng Tĩnh Xu muốn làm kinh thế hãi tục chút, nhưng là......
Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường thừa dịp Phượng Tĩnh Xu không chú ý, kéo Phượng Vu Dực kéo đến Thiên điện, huynh đệ ba người nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
"Vu Dực, ta đã nghe Xu nhi kể." Phượng Nhâm Ngạo vỗ vỗ vai Phượng Vu Dực, d,0dylq.d nhỏ giọng nói: "Ban đầu ta và mẫu hậu đã đồng ý yêu cầu của nàng, hôm nay, quân vô hí ngôn....!"
"Nhưng, nàng làm như vậy chỉ sợ không hợp lí...... Sau này sẽ phải chịu dân chúng phỉ nhổ!" Phượng Vu Dực lo lắng nói.
"Nhị ca! Có chúng ta ở đây, không người nào dám nói gì!" Phượng Vu Tường khuyên nhủ, "Huống chi, một câu nói ban đầu của Xu nhi, hiện nay đã sớm truyền khắp bốn nước, người nào không biết Lộng Phong quốc ta có công chúa hái cỏ chứ! Nàng không có việc gì đâu!"
"Nhưng......" Phượng Vu Dực vẫn có chút không yên lòng.
"Vu Dực!" Phượng Nhâm Ngạo nhắc nhở: "Chẳng lẽ đệ quên ban đầu năm người chúng ta mơ giấc mộng kia rồi!? Kiếp này của Xu nhi nhất định sẽ không bình thường!"
Phượng Nhâm Ngạo nói một câu, đưa Phượng Vu Dực về giấc mộng thần kỳ mười mấy năm trước, tâm tình nhất thời sáng tỏ thông suốt. Đúng vậy! dienndnle,qu.y don Xu nhi của hắn là thần nữ hạ phàm, tất nhiên có thiên định, nếu giờ phút này Xu nhi cố chấp như thế, nói không chừng chính là ý trời!?
Nghĩ như vậy, tâm tình Phượng Vu Dực cũng thoải mái hơn, mỉm cười nhìn hai vị huynh đệ, đồng ý gật đầu.
Từ đó, Phượng Tĩnh Xu hoàn toàn nắm giữ quyền tự chủ hôn nhân của mình, sau này bất luận nàng nói muốn thú người nào, sau lưng đều có hoàng gia kiên định ủng hộ.
"Nói xong chuyện này, Vu Dực, sau đó phải tiến hành hai đại sự, ta cũng đã tìm được người thích hợp." Huynh đệ ba người dời đi đề tài.
"Đại sự? Huynh nói là......" Phượng Vu Dực nghi ngờ nhìn Phượng Nhâm Ngạo.
"Chính là hai việc!" Phượng Nhâm Ngạo thả lỏng cười nói, sau đó vẻ mặt thần bí tới gần Phượng Vu Dực, "Đệ đoán, người ta tìm là ai?"
"Người nào...... Trời! Không phải là Xu nhi chứ!" Phượng Vu Dực nhìn nụ cười của Phượng Nhâm Ngạo và Phượng Vu Tường khiếp sợ kêu lên.
"Ha ha! Không sai, chính là Xu nhi!" Phượng Nhâm Ngạo vui mừng gật đầu.
"Hoàng huynh! Huynh điên ư? Xu nhi mới bao tuổi, nàng sao có thể đảm đương được?" Phượng Vu Dực không thể tin kêu lên.
"Việc đệ cứ yên tâm đi! Xu nhi là do phụ hoàng, ta và Vu Tường đồng thời nhìn trúng, nàng nhất định có thể đảm nhiệm!" Phượng Nhâm Ngạo trái ngược với Phượng Vu Dực tin tưởng Phượng Tĩnh Xu hơn, vẻ mặt tự tin vỗ ngực một cái bảo đảm nói.
"Đúng vậy! Nhị ca, huynh vừa trở về chưa kịp trao đổi với Xu nhi phải không? Vừa rồi nàng kể cho chúng ta tình cảnh nàng tham gia đại hội võ lâm, khi đó phụ hoàng, đại ca và ta cũng quan sát cẩn thận rồi, ta dám khẳng định, Die nd da nl e q uu ydo n Xu nhi tuyệt đối là người được chọn tốt nhất!" Vẻ mặt Phượng Vu Tường cũng khẳng định, tiếp đó, hắn ghen tỵ nhìn Phượng Vu Dực, chua chát nói: "Nhị ca có phúc lớn, có được nữ nhi bảo bối như Xu nhi, ai...... tại sao ta lại không có vận may như huynh chứ!" Vừa nói vừa tỏ vẻ đau lòng.
"Đi!" Phượng Vu Dực vừa nghe có người khen nữ nhi bảo bối, trong lòng cũng vui mừng đến nở hoa, không còn cố kỵ, hả hê nói: “ Xu nhi của ta là độc nhất vô nhị, đệ cứ đố kị đi! Ha ha ha! Ta chỉ vừa nghĩ tới tương lai không lâu, Xu nhi sẽ cưới vào phủ Hiền vương của ta nhiều nam tử muôn hình muôn vẻ, ta liền vui vẻ! Ha ha ha! Ta sinh một nữ nhi, lại mang về mấy nhi tử, giá trị, thật giá trị!"
"Ba người ở trong thiên điện nói thầm cái gì thế? Cũng không nói cho người ta nghe!" Tiếng Phượng Tĩnh Xu đột nhiên truyền từ bên ngoài vào, ba người Phượng Nhâm Ngạo nhìn nhau một cái, thu lại đùa giỡn, rối rít giả trang ra một người cha hiền thúc tốt, xem ra, bản lãnh mở mắt nói mò của Phượng Tĩnh Xu cũng di truyền từ trong hoàng gia này!
"Xu nhi sao rồi?" Phượng Nhâm Ngạo bày ra gương mặt hiền lành nhất, nhìn Phượng Tĩnh Xu từ bên ngoài đi vào hỏi.
"Nãi nãi nói muốn dùng bữa tối, tới gọi các người!" Phượng Tĩnh Xu nghi hoặc nhìn ba người trước mặt, "Các người vừa nói cái gì vậy?"
"Ha ha! Tất nhiên quốc gia chính sự." Phượng Nhâm Ngạo nở một nụ cười bí ẩn.
Phượng Tĩnh Xu nhún nhún vai, không hỏi thêm nữa, dù sao hỏi bọn họ cũng sẽ không nói.
"Đúng rồi, hôm nay Xu nhi trở lại, chúng ta cũng nên ăn mừng một chút đi?" Phượng Vu Tường cao hứng đề nghị.
"Ừ, không tệ! Là nên cho mở tiệc đón tiếp tẩy trần cho Xu nhi!" Phượng Nhâm Ngạo đồng ý nói.
"Đón tiếp? Không cần chứ?" Phượng Tĩnh Xu nháy mắt mấy cái.
"A! Xu nhi, con cũng biết tình hình khi con trở về đó, rất oanh liệt! Làm chấn động nửa thành đô Sở Ương rồi!" Phượng Vu Tường cười to nói.
"Đúng vậy! Xu nhi, con cho rằng tại sao con lại được truyền vào cung nhanh như vậy? Đó là lúc con trở lại gây ra động tĩnh quá lớn, dieendaanleequuydonn lại cũng truyền đến chỗ mẫu hậu, mẫu hậu lại vội vàng phái người để thúc hạ chỉ, bằng không, hẳn là ngày mai chúng ta mới thấy được con đó!" Phượng Nhâm Ngạo hài hước nói.
"Ừ, ừm!" Phượng Vu Dực nghiêm túc gật đầu, "Nói như vậy, hai ngày nay phủ Hiền vương sẽ bị những quan viên kia đạp phá bậc cửa mất!"
Phượng Tĩnh Xu nhìn ba người xướng họa trước mắt, rốt cuộc thỏa hiệp nói: "Đón tiếp! Đón tiếp thì đón tiếp!"
Ba người lập tức lộ ra nụ cười xảo quyệt.
Lập tức sắp xếp tiệc đón tiếp, Phượng Tĩnh Xu liền thấy nghẹn ở cổ họng.
Trước không nói tới mấy phi tần quyến rũ nịnh hót trong hậu cung của hoàng thúc thúc Phượng Nhâm Ngạo, ít nhất mấy vị công chúa mang theo từng đạo tầm mắt như có như không, cũng đủ để bắn thủng Phượng Tĩnh Xu, lại còn chưa nói tới mấy tầm mắt kinh diễm của nhóm hoàng tử.
Trở lại, chính là ba nam nhân bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, Phượng Duy Tĩnh, Tĩnh Ảnh và Tuân Thư.
Ba người được tuyên vào cung, bị mấy người thái hậu bình luận toàn bộ từ đầu tới chân, dáng vẻ kia, không giống như đang nhìn tôn tế (cháu rể), ngược lại có mấy phần giống như chọn thịt heo vậy!
Thức ăn trong hoàng cung, đại khái là tuyệt mỹ nhất trên đời này đi? Nhưng Phượng Tĩnh Xu nhìn thức ăn trên bàn, da.nlze.qu;ydo/nn kiểu cách như vậy, cảm thấy được, nhìn rất quen mắt!
Tuân Thư là người duy nhất không chịu ảnh hưởng, tướng ăn của hắn cũng không đẹp mắt như mọi người, nhìn trúng cái gì liền đưa đũa gắp, gắp không tới còn có tiểu thái giám bên cạnh giúp hắn, cực kì vừa lòng. Ăn được một nửa, Tuân Thư thấy được một đĩa trắng sáng, tay nhỏ bé duỗi ra, gắp tới, nghi ngờ nhìn một chút, đặt ở trong miệng khẽ cắn, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Tỷ tỷ! Đây là ngân ti cuốn (như ở quyển trước, thật sự không biết đây là món gì!)!?"
Cái gì? Ngân ti cuốn? Phượng Tĩnh Xu sững sờ, thứ trăng trắng tròn tròn này là ngân ti cuốn? Không thể nào!?
Lúc này, thái hậu cười híp mắt nhìn Tuân Thư, có lẽ lão nhân gia cũng vô cùng yêu thích đứa bé này, cộng thêm tính tình Tuân Thư đơn thuần, người cũng khéo léo, vì vậy cũng đặc biệt thích hắn.
"Thư nhi à, con thật thông minh! Cái này chính là ngân ti cuốn!"
"Ha ha! Ngân ti cuốn này là món ăn mà gần đây rất thịnh hành trong hoàng thân quốc thích, nghe nói món ăn này được lưu truyền từ trong nhà một thành chủ ở Xuyên Vân quốc tới đây!" Hoàng hậu ngồi ở một bên giới thiệu.
"Ưmh, ưmh......" Tuân Thư vừa nghe vừa cắn hai cái, chờ sau khi hắn ăn xong một ngân ti cuốn, chân mày nho nhỏ nhíu lại.
"Thư nhi, thế nào?" Thái thượng hoàng thấy Tuân Thư dường như không thích lắm, lên tiếng hỏi.
"Ăn không ngon." Tuân Thư lắc đầu một cái.
Nhất thời giữa bàn vang lên một mảnh tiếng hút khí, tất cả mọi người đều ở trong lòng toát mồ hôi vì thiếu niên không biết trời cao đất rộng này! Thiếu niên này thật không biết phân biệt tốt xấu! Có thể ở dùng bữa trong hoàng gia đã là tổ tiên tích đức, dinendian.lơqid]on thức ăn hoàng cung rất ngon đó! Hắn lại còn bới đông móc tây ghét bỏ! Một số người buông đũa xuống, mang theo vẻ mặt hả hê chờ nhìn kết cục của Tuân Thư!
Mấy người thái thượng hoàng mấy người cũng sững sờ, hoàng hậu lo lắng nói: "Thư nhi! Không được nói lung tung! Ngân ti cuốn này là do các ngự trù đặc biệt học làm đấy! Tại sao lại ăn không ngon chứ?"
Phượng Tĩnh Xu không nói, lẳng lặng nhìn Tuân Thư, trong mắt đều là trấn an và khích lệ.
Ánh mắt Tuân Thư quét về phía Phượng Tĩnh Xu, nhìn thấy ánh mắt làm người ta an tâm của Phượng Tĩnh Xu, lấy dũng khí nói: "Cái này quả thật ăn không ngon! Chính con đã ở trong nhà ăn ngân ti cuốn rồi, là tỷ tỷ tự mình làm, so với cái này ăn ngon gấp trăm ngàn lần!" Nói xong, kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên.
"Ồ!?" Thái hậu vừa nghe, chuyển sang Phượng Tĩnh Xu hỏi: “Xu nhi, con còn có thể nấu nướng?"
Phượng Tĩnh Xu cười cười, nói: "Trên núi học nghệ mấy năm, đối với bếp núc có chút nghiên cứu."
"Tỷ tỷ làm ngân ti cuốn rất ngon đấy!" Tuân Thư xen vào nói, hắn để đũa xuống, khoa tay múa chân nói với mọi người: "Tỷ tỷ làm ngân ti cuốn này, đặt dưới ánh mặt trời nhìn xuống, đều là trong suốt! Còn nhìn thấy từng sợi nhỏ bên trong! Dieenndkdan/leeequhydonnn Còn nữa, tỷ tỷ biết làm vịt nướng mật ong, chậc —— vừ thơm vừa ngọt, da giòn thịt mềm, ăn thật ngon!" Nói xong, Tuân Thư nuốt một ngụm nước miếng, nháy mắt nhìn Phượng Tĩnh Xu, "Tỷ tỷ, Thư nhi muốn ăn vịt nướng."
Phượng Tĩnh Xu cười khẽ, đứa nhỏ này, rất thích ăn. Gật đầu, cưng chìu nói: "Được, ngày mai làm cho đệ."
Vừa thấy Phượng Tĩnh Xu đồng ý, Tuân Thư nhân cơ hội đưa ngón tay thêm vào nói: "Còn có cá phỉ thúy, gà ngâm rượu, cua hoàng kim, thịt kho tàu......"
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, thầm nuốt nước miếng, cũng không biết Tuân Thư nói rốt cuộc là cái gì? Nhưng nghe những cái tên kia, cảm giác ăn rất ngon!
Hai người Phượng Nhâm Ngạo và thái thượng hoàng nhìn một cái, một chủ ý đồng thời hiện lên ở trong đầu bọn họ, hai người ăn ý gật đầu.
Phượng Nhâm Ngạo cười nói: "Nghe Tuân Thư nói vậy, Xu nhi đúng là rất biết nấu ăn đó!"
"Ha ha! Hứng thú thôi." Phượng Tĩnh Xu cười hai tiếng.
"Như vậy đi!" Phượng Nhâm Ngạo nói, "Xu nhi cũng biết, mười ngày sau chính là sinh nhật của phụ thân con rồi, sinh nhật năm nay chúng ta cử hành một đại yến, nhân cơ hội mời người ba nước đến, tiến hành giao lưu, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) đến lúc đó chính là một quốc yến! Ta thấy đến lúc đó Ngự Thiện phòng có thể sẽ không giúp được, hơn nữa chỉ sợ bọn họ không làm được thức ăn tốt, Xu nhi, không bằng thức ăn trên bữa tiệc này, để con tự mình an bài, con thấy thế nào?"
Phượng Tĩnh Xu sững sờ, không biết sinh nhật phụ thân còn có những việc này, còn phải làm tiệc mời khách các quốc gia?
Không đợi Phượng Tĩnh Xu phản ứng kịp, thái thượng hoàng nhanh chóng nói: "Chỉ phụ trách Ngự Thiện phòng thì có là gì? Xu nhi, con cứ dứt khoát phụ trách cả bữa tiệc luôn đi!"
Một câu nói, khiến Phượng Tĩnh Xu choáng váng đầu!
"Phụ hoàng nói đúng! Phương pháp này rất hay! Xu nhi, bữa tiệc của Vu Dực liền giao cho con! Còn mười ngày, trên cơ bản bữa tiệc đã được chuẩn bị khá tốt, con nhìn một chút xem có cái gì cần điều chỉnh không là được rồi!" Phượng Nhâm Ngạo thuận tiện nói, hai ba câu liền quyết định xong chuyện này.
"Ha ha! Rất tốt!" Thái hậu vỗ tay mà cười, nói: "Xu nhi, không bằng mấy ngày nay con ở lại trong cung đi! Cũng theo bồi lão nhân gia ta, dfienddn lieqiudoon chuyện yến hội cũng kịp thời an bài tốt, ừ, cứ quyết định như vậy! Người tới, nhanh đi chuẩn bị phòng cho công chúa!"
Cứ như vậy, Phượng Tĩnh Xu ở giữa ba bên, trái một lời, phải một lời, giữa một lời, hoảng hoảng hốt hốt tiếp nhận trọng trách yến hội, ở lại hoàng cung!