Thời gian rất gấp gáp, mười ngày sau sẽ phải cử hành yến hội, nhưng qua một loạt các qui trình chuẩn bị yến hội, đối với sự nhận biết của Phượng Tĩnh Xu, "quốc yến" này còn kém xa yến tiệc thật sự trong lòng nàng!
Thật ra, không phải yến hội được chuẩn bị theo quy cách thấp kém, mà là ánh mắt Phượng Tĩnh Xu quá bắt bẻ, cái gì cũng lấy ra so sánh với mọi thứ ở thế kỷ hai mươi mốt, những đồ vật cổ đại gì đó tất nhiên phải không dễ nhìn như đồ hiện đại.
Sau buổi tối hôm Phượng Tĩnh Xu biết được quá trình, liền phát ra một phong thơ, trong một buổi tối, tất cả thế lực dưới tay của Phượng Tĩnh Xu đều được điều động! Lại tới một buổi tối, Hắc Linh Lung xuất ra bản thiết kế mà Phượng Tĩnh Xu muốn, chính là một kiểu hội trường kết hợp được nét cổ đại đặc sắc cổ điển.
Phượng Tĩnh Xu cần những vật liệu gì đều nói điện thoại giao phó cho Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh, đám thợ thủ công của Xảo Tượng lâu lập tức hành động, chẳng phân biệt ngày đêm nhanh chóng chế tạo những thứ đồ vật khiến người ta xem cảm thấy ngạc nhiên kia. Những đồ vật mà thời đại này không thể làm được đều là do toàn bộ Hắc Linh Lung của Phượng Tĩnh Xu nhận thầu. Phượng Tĩnh Xu tính toán qua rồi, chỉ cần làm xong trước bữa tiệc bốn ngày, là có thể kịp thời trang trí.
Việc trang trí hội trường xong xuôi, biểu diễn ca múa trên bữa tiệc lại trở thành một cửa ải lớn, những tiết mục ca múa cổ đại, đơn giản chỉ là đánh đàn nhảy múa, đổi tới đổi lui đều là mấy thứ này, nếu như muốn đột phá, hầu như không có khả năng. Nhớ năm đó lập ra Mỹ Nhân hương, theo tin tức Phượng Duy Tĩnh truyền đến nói, Phong Thanh và các cô nương của Mỹ Nhân hương đều bị những phương thức to gan, dieendaanleequuydonn những bộ y phục lộ liễu kia của Phượng Tĩnh Xu làm cho sợ hết hồn, chết sống không đồng ý, xấu hổ giống như những hoàng hoa khuê nữ, mà mấy khúc ca mới mẻ độc đáo cũng đều dọa các nàng sững sờ. Sau lại Phượng Duy Tĩnh và Phượng Tĩnh Xu nói, mấy ngày thành lập Mỹ Nhân hương kia là đoạn thời gian hắn hao tổn tinh thần nhất. Từ đó có thể biết được trình độ bảo thủ của cổ nhân rồi.
Phượng Tĩnh Xu vắt óc suy tính, vò đầu nghĩ nên sắp xếp tiết mục gì, nên tạo vũ đài thế nào, bối cảnh? Ánh đèn? Âm nhạc? Phục sức?
Từ lớn tới nhỏ, ngay cả màu sắc lông mi của diễn viên cũng không bỏ qua, cực kỳ tỉ mỉ.
Khó khăn nhất còn không phải những thứ này, mà là bố trí và diễn luyện tiết mục, mấy nhóm vũ nương kia, mặc dù ở trên phương diện vũ đạo đều là người nổi bật, nhưng vẫn không nhớ được những động tác và trận hình biến hóa của Phượng Tĩnh Xu. Trước kia điệu múa họ nhảy đều là uyển chuyển hàm xúc thanh nhã vung tay áo, điệu múa hôm nay, vừa phải đi cà nhắc, vừa phải rung ngực, họ không nhận nổi những thứ này, hai ngày trước bắt đầu huấn luyện, mà vẫn làm không xong, Phượng Tĩnh Xu tức giận, trực tiếp để mấy hồng bài từ Mỹ Nhân hương của thành Sở Ương đến làm mẫu cho họ. Vừa bắt đầu, những vũ nương kia còn ỷ vào thân phận của mình, khinh thường học những vũ khúc phong trần này, kết quả từng người một đều bị Phượng Tĩnh Xu mắng xối xả, da.nlze.qu;ydo/nn lại cùng với mấy vị hồng bài nhảy một khúc, khiến mấy nữ nhân có chút tự cao tự đại thẹn đến muốn chui xuống đất, sau cũng ngoan ngoãn nghe Phượng Tĩnh Xu điều khiển, Phượng Tĩnh Xu nói giơ chân tuyệt đối sẽ không che mặt xấu hổ, ngay cả mấy hồng bài ở Mỹ Nhân hương tạm thời ở lại trong cung cũng nhận được trọng đãi của các vũ nương, khiến mấy hồng bài trực tiếp hô quá đã, sau khi trở về mấy cô nương Mỹ Nhân hương tới trước khách nhân cổ động tán dương Phượng Tĩnh Xu, mỹ danh của Phượng Tĩnh Xu càng thêm lưu truyền rộng rãi, thiên hạ ai không biết công chúa hái cỏ ngoại trừ có chút háo sắc ra thì bản tính vừa lại thông tuệ, đối đãi người khác đều ngang hàng, rất là hiền hoà!
Phần vũ đạo đã xong, Phượng Tĩnh Xu lại không ngừng kiểm tra phần âm nhạc, nhạc khí thời cổ vẫn rất có hạn, hơn nữa tiếng khảy đàn rất nhỏ, suy tính đến diện tích của hội trường, Phượng Tĩnh Xu lại vội vàng làm ra rất nhiều các biện pháp khiến âm thanh có thể lớn hơn chút.
Về phần nhạc khí, Phượng Tĩnh Xu cũng không lo lắng nhiều, chỉ là giao các khúc nhạc dùng lúc biểu diễn cho người phụ trách, muốn các nhạc sư dưới tay của hắn phải luyện tập tốt, những bản nhạc phổ này nhất định phải được đàn ra một cách hoàn mỹ, coi như ăn cơm ngủ nghỉ, cũng phải mang theo luyện cho tốt!
Phần lớn các nhạc sư đều là nam nhân, những nam nhân này dễ xử lý hơn nhiều so với đám nữ nhân kia, từng người một đều rất thích bản nhạc phổ hiếm có này, vì vậy vừa nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu đưa nhạc phổ, tất cả đều sáng mắt lên ôm không rời, trong lòng bọn hắn rất rõ ràng, những bản nhạc phổ này mới nghe thấy lần đầu, chỉ cần học xong, coi như về sau không làm người hầu trong hoàng cung nữa, đến dân gian, tùy tiện làm gì cũng có thể sống tốt, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đỡ lo nhất chính là đám nhạc sư này. Sau tới phần luận công ban thưởng, một đám nhạc sĩ cũng bởi vì được Phượng Tĩnh Xu khen ngợi mà khiến hoàng đế phong thưởng, từng người một đều cảm tạ ân đức của Phượng Tĩnh Xu, đây là nói sau, không đề cập tới.
Mười ngày này, Phượng Tĩnh Xu đều luôn khẩn trương bận rộn, ngay cả ăn cơm cũng thoái thác lời mời của thái hậu chỉ dùng bữa với một đám cung nhân, hôm nay ở Vũ ti, ngày mai ở Cầm uyển, hôm sau lại chạy tới Ngự Thiện phòng, mười ngày như vậy, cả người đều gầy đi trông thấy, khiến thái hậu đau lòng trực tiếp mắng mấy người thái thượng hoàng và hoàng đế, dinendian.lơqid]on trách bọn họ đã giao việc phiền phức như vậy cho Phượng Tĩnh Xu làm, hoàn toàn quên ban đầu chính bà cũng vỗ tay bảo hay, khiến Phượng Tĩnh Xu trực tiếp ở lại trong cung!
Vốn là, dựa theo tính tình của Phượng Tĩnh Xu, những chuyện này nàng không cần tự mình làm vất vả như thế, nhưng mà, đây là tiệc sinh nhật của phụ thân nàng, Phượng Tĩnh Xu lại rất coi trọng người thân, vì vậy toàn tâm vùi đầu vào chuẩn bị, khiến những người xung quanh nhìn đau lòng không thôi, duy nhất có thể làm chính là dùng toàn lực của mình đến giúp đỡ nàng.
Mười ngày trôi qua rất nhanh, người của ba nước lần lượt đến Lộng Phong quốc, Phượng Nhâm Ngạo đón tiếp, rồi an bài bọn họ tiến vào ở trong trạm dịch, chờ đợi yến hội tới.
Mặc dù Phượng Tĩnh Xu rất bận rộn chuẩn bị bữa tiệc, nhưng vẫn luôn luôn chú ý tới tin tức bên ngoài, tỷ như Hí Triều quốc phái ai tới? Khách của Xuyên Vân quốc ra sao? Người của Việt Sa quốc thì như thế nào? Tất cả đều không trốn thoát khỏi tầm mắt của nàng, vấn đề an toàn của yến hội, từ khi các đội ngũ bước vào thành Sở Ương, liền bị Phượng Tĩnh Xu phái người âm thầm bảo vệ. Dĩ nhiên, nói là bảo vệ, thật ra thì cũng có thành phần giám thị ở trong đó, để ngừa trong đó có người sinh sự, khơi lên chiến tranh ba nước.
Theo báo cáo của những ám vệ kia, Phượng Tĩnh Xu biết được đại khái những người tới lần này, Hí Triều quốc phái tới hoàng tử đương triều Tử Nguyệt Hi, hoàng đế Hí Triều quốc Tử Diệp có thể nói là hoàng đế si tình nhất bốn nước, nghe nói năm đó hoàng đế và hoàng hậu Lục Tình La vô cùng ân ái, hai người có một vị công chúa, sau lại vì kéo dài huyết mạch hoàng thất, mới để Tử Diệp phong bằng hữu tốt của nàng là Mộ Dung Huyền làm Huyền phi, Lục Tình La và Mộ Dung Huyền trước sau có thai, bất ngờ lúc chuyển dạ thì hai vị hoàng phi lên núi thắp hương, gặp phải cướp, trước thời gian sinh hạ hai hoàng tử, mà Lục Tình La và đứa bé của Mộ Dung Huyền bị cướp hãm hại tới chết, Mộ Dung Huyền ôm đứa bé của Lục Tình La liều chết mới trốn thoát được, Tử Diệp đau đớn, từ này về sau không nạp phi nữa, hoàng thất Hí Triều quốc cũng chỉ có một vị hoàng tử, chỉ đợi sau khi Tử Diệp qua đời thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Hộ tống Tử Nguyệt Hi tới, là quốc cữu của Hí Triều quốc, huynh trưởng của Mộ Dung Huyền Mộ Dung Vũ, còn có hai người mà Phượng Tĩnh Xu không thể tưởng tượng được —— Hoa Ngọc Dung và Kim Bích Đạc!
Hoa Ngọc Dung thân là đệ nhất tài tử, ở Hí Triều quốc cũng có chức quan văn nhàn tản, chỉ là hắn vẫn không coi trọng chức quan đó, lần này đi theo, có chút ngoài dự đoán của mọi người, chỉ là, hai người cũng quen biết đã lâu, đối với việc Hoa Ngọc Dung đến, Dieenndkdan/leeequhydonnn Phượng Tĩnh Xu cũng cảm thấy vui mừng. Có điều, nàng không biết, Hoa Ngọc Dung tới không chỉ muốn chúc thọ đơn giản như vậy, vị tài tử phong lưu này là hoàn toàn vì Phượng Tĩnh Xu mà đến!
Kim Bích Đạc hình như là làm quý tộc mà tới, trên danh nghĩa còn là vì trao đổi buôn bán giữa hai nước, phía sau hắn còn đi theo một cái đuôi xinh đẹp —— vị biểu tiểu thư Kim gia chưa từng che mặt ở trên đại hội võ lâm Tịch Thấm Nhụy, Phượng Tĩnh Xu thầm nghĩ, sẽ không phải là tới để làm thân chứ?
Người từ Xuyên Vân quốc tới là một vị vương gia, vị vương gia này là hoàng đệ của quốc vương Xuyên Vân quốc, bên ngoài truyền ra hoàng đế Đông Phương Tĩnh Húc và vương gia Đông Phương Bân của Xuyên Vân quốc tình như thủ túc, không thể kém hơn hoàng đế và hai vương gia của Lộng Phong quốc, Phượng Tĩnh Xu lại khó hiểu, sao cái thế giới này tình nghĩa hoàng thất lại ấm áp như vậy, một chút sát khí ám toán cũng không có, chẳng lẽ thế giới thay đổi? Tính người cũng tốt đẹp hơn?
Khách từ Việt Sa quốc là nhị hoàng tử đương triều Long Ứng Tình, đi cùng còn có Việt Sa quốc văn thần Sa Y Hãn và võ tướng Viêm Vũ Thụy, mới nhìn tên này, Phượng Tĩnh Xu còn thầm hô người của Việt Sa quốc tới có khí thế lớn, sau lại hỏi thuộc hạ, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) mới biết ba người này ngoài việc tham gia tiệc mời của Lộng Phong quốc ra còn phải đi tới Hí Triều quốc tham gia một bữa tiệc khác, về phần là bữa tiệc gì, hai ngày nay Phượng Tĩnh Xu luôn hồ đồ, cũng không còn thời gian đi quản, dù sao cũng không liên quan, nên bỏ quên luôn.
Trong lúc Phượng Tĩnh Xu chuẩn bị, còn gặp được một người, đó chính là Phượng Hàm Tiếu lên đường chậm hơn Phượng Tĩnh Xu hai ngày. Lúc Phượng Hàm Tiếu ở đại hội võ lâm bị Phượng Tĩnh Xu dùng Định Thân thuật suốt cả hai ngày, lúc Phượng Tĩnh Xu đi cũng chỉ giải Định Thân thuật cho mấy chưởng môn các phái, Phượng Hàm Tiếu bị nàng hoa lệ lệ quên lãng, vì vậy làm người gỗ suốt cả hai ngày, sau lại nghe nói Phượng Tĩnh Xu về Lộng Phong quốc rồi, hắn mới không ngừng vó ngựa chạy về.
Khi Phượng Hàm Tiếu trở về gặp Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt kỳ quái này, khiến Phượng Tĩnh Xu rất không thoải mái, có loại cảm giác quái dị, nhưng Phượng Tĩnh Xu cũng không nghĩ nhiều, mặc hắn nhìn, cứ như vậy Phượng Hàm Tiếu vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Phượng Tĩnh Xu, cho đến cuối cùng, chuyện đã xảy ra không thể ngăn cản, khi đó Phượng Tĩnh Xu hối hận cũng đã chậm.
Ở hoàng cung hai ngày nay, Phượng Tĩnh Xu còn gặp được không ít người, trong đó khiến Phượng Tĩnh Xu chú ý nhất, chính là thừa tướng Vu Lam, đám người bọn họ, ở biên thành giết cháu ngoại trai của Vu Lam, hôm đó ở thành Tô Thanh, nàng cũng đã nghe rõ, người của Vu gia đã tìm tới thành Sở Ương, đoán chừng vào lúc này đã gặpVu Lam rồi? dfienddn lieqiudoon Chỉ là, Phượng Tĩnh Xu rất tò mò sắc mặt của Vu Lam ra sao, cái dáng vẻ kia, không giống như là cháu ngoại trai của mình bị giết, không có một chút bi thương và tức giận, ngược lại cả ngày mặt đầy buồn rầu, giống như là mỗi ngày ra cửa đều giẫm phải phân vậy!
Lại không nói vì sao Vu Lam lại có loại phản ứng này, chỉ là nhìn sắc mặt của hắn, đã đủ Phượng Tĩnh Xu cười trộm cả ngày rồi. Vu Lam ở trong triều rất có nhân duyên, diện mạo của hắn cũng trợ giúp rất lớn cho hắn, gương mặt tuấn tú hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các thiên kim khuê tú, coi như hắn đã thành gia cũng có một nhi nữ, tuổi cũng hơn bốn mươi rồi, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều thiên kim tiểu thư viết thư tình cho hắn, thậm chí còn có nữ tử thanh lâu lớn mật tìm leo lên giường của hắn, chỉ là cũng không được như ý, ngược lại làm đổ bình dấm chua của thừa tướng phu nhân, ngày ngày bận rộn đuổi những đóa hoa dại kia, như vậy có thể thấy được tướng mạo của Vu Lam được ưa thích thế nào. Nhưng hai ngày nay Vu Lam vừa hạ triều liền mặt đen lại, khiến rất nhiều quan viên cũng không dám đến gần hắn, tình cảnh kia, thật đúng là thú vị!
Mỗi ngày lúc Phượng Tĩnh Xu đi Ngự Thiện phòng, sẽ đặc biệt chạy tới xem một chút, vì vậy cũng tương đối để ý đến Vu Lam này, ít nhất hắn có thể là cảnh tượng giải trí mà trong lúc Phượng Tĩnh Xu khẩn trương chuẩn bị, để cho nàng có thể thả lỏng cả người, theo lời Phượng Tĩnh Xu mà nói, không thể không có công đó!
Đám người Phượng Nhâm Ngạo tùy thời đều chú ý sự chuẩn bị của Phượng Tĩnh Xu, cũng toàn lực hỗ trợ, nhưng mà điều bọn họ ủng hộ nhất, chính là chuyện Ngự Thiện phòng nghiên cứu món ăn mới. Phượng Tĩnh Xu điều mấy vị đầu bếp xuất sắc từ Bách Tính phường tới thảo luận trao đổi với người của Ngự Thiện phòng, người của Bách Tính phường đều giống như mấy cô nương Mỹ Nhân hương, cũng lấy ra bản lĩnh xuất chúng khiến những vị ngự trù kia tâm phục khẩu phục, cuối cùng mấy đầu bếp biểu hiện xuất sắc còn được khen thưởng và phong hào, khiến những vị đầu bếp dân gian kia được nở mặt một lần.
Mười ngày này, có thể nói là mười ngày khai vị của đám người Phượng Nhâm Ngạo, Ngự Thiện phòng ngày ngày bưng tới những món ăn khác nhau, vừa đẹp lại ngon miệng, làm cho người ta ăn no thỏa mãn, lại càng thêm mong đợi đối với bữa tiệc này.
Bốn ngày cuối cùng, Phượng Tĩnh Xu đã dựng xong hội trường và còn phái trọng binh canh giữ, Phượng Tĩnh Xu còn phái ra ba trăm Lam Linh Lung thủ vệ, chỉ sợ có người lọt khe hở lẻn vào hội trường quấy rối, đặc biệt nhất, d,0dylq.d Phượng Tĩnh Xu còn sai một trăm Hắc Linh Lung đi tìm thuốc nổ, vì để phòng ngừa trận nổ kinh thiên trên đại hội võ lâm lại xuất hiện trên bữa tiệc, yến hội này không thể so với đại hội võ lâm, một chút không may cũng không thể có.
Rốt cuộc, đếm ngược thời gian một ngày cuối cùng, tất cả mọi người hoàn thành công việc trong tay, vì muốn thưởng cho nhóm công nhân này, Phượng Tĩnh Xu đặc biệt ngoại lệ, lúc chuẩn bị một ngày cuối cùng này, để cho mọi người tiến vào hội trường chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể vào, những dân chúng bình thường, có thể được tiến vào nơi long trọng như vậy, từng người đều vô cùng kích động, phải biết rằng, bốn ngày cuối cùng hội trường này mới được bắt đầu bố trí và diễn tập, cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào, ngay cả hoàng đế cũng bị Phượng Tĩnh Xu ngăn cản ở bên ngoài, mà những dân chúng bình thường như bọn họ lại có thể được tới xem, có thể thấy có bao nhiêu vinh hạnh!
Lúc ấy, ngoài việc trang trí hội trường ra, vẫn còn đang tiến hành tập tiết mục, tất cả mọi người đều bị này cảnh tượng lộng lẫy làm cho sợ ngây người, dưới sự yêu cầu của Phượng Tĩnh Xu, mọi người thề giữ bí mật, không tiết lộ một chút xíu nội dung nào ra bên ngoài, cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Sau một ca khúc kinh điển khác lạ, toàn bộ diễn xuất đều kết thúc, năm nghìn quần chúng tham dự đồng thời phát ra tiếng hoan hô rung trời, giống như đang ủng hộ vì bữa tiệc ngày mai.
Hù dọa một đám chim bay trên trời, mọi người ở ngoài hội trường tò mò nhìn về phía nơi phát ra tiếng hoan hô, chỉ đang mong đợi yến tiệc ngày mai, một yến tiệc sắp được lưu truyền lưu danh thiên cổ!