Thời gian giống như ngưng đọng.
Snape không muốn động đậy, khẽ xoa dấu hiệu trên cánh tay, hơi thở tràn ngập bực bội, bởi vì đeo cái này nên y hiểu rất rõ nó có ý nghĩa gì, hắc ám, máu tươi, tuyệt vọng, tương lai mờ mịt, bây giờ rõ ràng đang là tháng nhưng Snape lại cảm thấy lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu, cửa lớn phát ra tiếng động Snape lập tức tỉnh ngủ.
“Mưa lớn quá!” Âm thanh khe khẽ, bước chân cũng lẹ làng, lẹp xẹp chạy vào trong: “Tôi lau mặt đã.” Vừa nói bóng dáng thiếu niên vừa vọt vào phòng tắm.
Là Harry Potter.
Không thể không nói, Potter luôn biết lựa chọn cơ hội thích hợp nhất để xuất hiện, hơn nữa vừa có mặt không khí căn phòng lập tức thay đổi trong nháy mắt.
Con cẩu đần kia lại chạy đi đâu rồi. Snape thầm mắng trong lòng, nếu không phải như vậy sao Harry rảnh rỗi mà chạy tới đây.
Harry vội vàng trang điểm lại vết sẹo trên trán, cuối cùng nhà cũ cũng có lúc vắng lặng, Sirius vội vã chạy đi làm việc riêng, cậu mặc kệ trời đang mưa to chạy ào tới đây, trời mới biết mấy hôm nay cậu lo lắng cỡ nào.
Hóa trang xong, Harry nhìn mặt gương kiểm tra thêm một lần mới đi ra: “Tôi đem tới này…. có cả phần cho cậu ta.” Lời nói có chút không tình nguyện, Harry ngồi xuống bên người bạn trai, cầm lấy hộp giấy mình đem theo đặt lên bàn trà.
Cắt miếng bánh gato thành hình tam giác.
Oh, tháng , là sinh nhật Harry. Lúc này Snape mới nhớ tới chuyện vài ngày trước.
“Ưm, gần đây có sinh nhật bằng hữu nên tôi có chừa lại một chút.” Harry ẫm ờ giải thích: “Có bỏ thần chú giữ tươi, ăn ngon lắm.”
Harry nhìn lên phía lầu.
“Nó không ở nhà.” Snape thản nhiên nói.
Ánh mắt Harry rõ ràng vui sướng hơn hẳn: “Vậy anh nếm thử trước đi?”
Snape không có cảm giác thèm ăn nhưng vẫn miễn cưỡng cắn một ngụm.
“Có chuyện gì sao?” Harry cẩn thận hỏi.
“Không có gì.” Snape lắc đầu, y thiếu chút nữa đã quên mất Harry rất giỏi quan sát sắc mặt.
“Thật sao?” Thiếu niên nhích tới gần, mang theo hơi thở ấm áp vây xung quanh.
Quan tâm cùng ấm áp, trong nhất thời Snape cơ hồ không thể cự tuyệt được rốt cuộc chính là bản thân Harry, hay chỉ là ánh sáng mà y luôn hướng tới.
“Vậy để lại ăn sau đi.” Harry biết bạn trai mình không thích đồ ngọt, nhưng dù sao bánh mừng sinh nhật mình cũng phải để đối phương nếm thử một chút, cậu đặt bánh vào hộp, đem vào nhà bếp đặt trong kệ chén, thuận tiện đánh giá một phen, trừ bỏ góc tường có vài hộp mì ăn liền thì không còn nguyên liệu nấu ăn gì.
Người này thực sự làm cậu lo lắng, tuy rằng nhìn qua khí sắc vẫn rất tốt.
Cầm lấy bàn chải, Harry bắt đầu chà rửa cái chảo lớn bám đầy bụi, không được, mặc kệ mưa to thế nào nhất định phải lôi Allen ra ngoài mua chút rau quả tươi, sau đó còn phải đưa Allen tới mấy cửa hàng phục vụ tiệc đứng, cho dù cậu không tới được cũng phải đảm bảo vấn đề dinh dưỡng cho Allen, bất quá nói đi nói lại thì Allen ăn như vậy nhưng sao vẫn cao hơn mình nửa cái đầu a?
Đối với Malfoy, Harry không hề có chút hứng thú, con chồn đó không ở đây là tốt nhất.
Snape nâng tách trà lên uống một ngụm để tẩy đi hương vị ngọt lịm trong khoang miệng, tiếng mưa rơi có vẻ lớn hơn, y quay đầu lại phát hiện cửa không đóng, Potter là đồ hồ đồ, Snape vừa bước vài bước liền ngừng lại.
Con đỡ đầu của y đã trở lại.
Người ướt đẫm, tóc rũ xuống không thể thấy mặt. Những giọt mưa tý tách nhiễu xuống từ những đầu ngón tay, Snape đương nhiên không hi vọng Draco sẽ nhớ chuyện mang dù về.
Bước đi nặng nề, xung quanh cơ thể vô cùng chật vật tràn ngập hơi thở thống khổ.
Từng bước từng bước, thiếu niên bạch kim đi tới, Snape có thể nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn của đối phương, lúc này Draco ngừng lại.
Snape không động đậy, cũng không nói chuyện.
“Rõ ràng cái gì anh cũng biết…….” Âm thanh to hơn, Draco vẫn không nâng đầu lên, cánh tay run rẩy của cậu bắt lấy tay Snape, chính xác hơn là tay áo đối phương: “Gạt tôi…… anh có biết bà đã làm gì không, đúng không, anh đã biết ngay từ đầu đúng không!”
Nói đến cuối cùng, âm thanh biến thành gầm khàn khàn, tựa như Draco đã dùng hết toàn bộ khí lực cả đời của mình.
Snape che dấu chuyện Chúa tể Hắc ám yêu cầu Draco là sự thật, về mặt khác, được rồi, có lẽ y cũng đoán được một phần, chỉ là chính y không muốn nghĩ nhiều mà thôi.
“Anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không……” Lúc đối mặt với mẹ, Draco cố gắng nhẫn nhịn không để mình khóc, nhưng hiện tại cậu thực sự không chống đỡ nỗi, mẹ , người mẹ hiền lành ôn nhu đã thay cậu gánh vác hết tất cả, mà hiện giờ lại bảo với cậu tất cả chỉ vì hi vọng cậu không phải sống cuộc đời của một người đầy tớ.
Nhưng mà, mẹ phải làm sao bây giờ? Lừa gạt Chúa tể Hắc ám, còn mang dấu hiệu như vậy, nếu mẹ gặp phải chuyện bất trắc, Draco đời này tuyệt đối không thể tha thứ cho mình.
Draco quỳ rạp xuống mặt đất bật khóc, tiếng nức nở dần dần trở thành nghẹn ngào khóc rống.
Lấn át cả tiếng mưa.
Harry đi tới, cậu không phải kẻ điếc. Cậu ngẩn người, chưa bao giờ gặp qua Malfoy trong bộ dáng này, cứ như đang thương tâm cùng cực, cậu có chút không biết làm sao, tựa như mình đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn.
Thiếu niên vẫn không hề phát giác trong phòng khách có thêm một người, cứ như trước chìm trong thống khổ của mình.
Snape đặt ngón trỏ lên môi, làm dấu với Harry.
Harry sửng sốt lui từng bước trở về nhà bếp, Malfoy làm sao vậy?
Mãi đến khi tiếng khóc vì kiệt sức mà trở nên yếu ớt, Snape mới đỡ con đỡ đầu đứng dậy, cuộc sống chính là như vậy, đứa nhỏ này phải tự mình trưởng thành.
Thiếu niên không hề cảm kích, cậu gạt bỏ cánh tay y, gian nan đứng dậy lảo đảo lên lầu, cuối cùng biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Draco cần thời gian, Snape có thể hiểu được.
“Cái kia…..” Harry tìm được âm thanh của mình: “Cậu ta……”
Harry có một bụng nghi vấn, thậm chí còn có chút lo lắng, cho dù cậu và Malfoy bất hòa cỡ nào, nhưng Malfoy làm cậu xuất hiện sự cảm thông không thể giải thích được, Harry cũng không phải người thích bỏ đá xuống giếng.
“Cứ coi như không biết.” Snape thản nhiên nói.
“Nhưng mà…..” Harry liếm môi, ý đồ muốn tiếp tục đề tài này.
“Nó không có vấn đề gì, nếu mắt của ngươi không có vấn đề, ta nghĩ ngươi tự mình nhìn được.” Snape tiến lên trước, ánh mắt đen sâu sắc nhìn cậu bé đang lúng túng.
Harry giật mình.
Bề ngoài của Slytherin luôn chói lọi, nhưng thật sự không có mấy ai chân chính sống khá giả, đối diện với đứa nhỏ đang đờ ra như một đứa ngốc, Snape cười khổ trong lòng, đến tột cùng là Slytherin dấu diếm quá sâu, hay Gryffindor không chịu nhìn sâu hơn, bất quá, nói thế nào thì Slytherin cũng chán ghét sự thấu hiểu từ Gryffindor.
Harry ở đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, duy nhất.
“………còn anh?”
Snape mở to mắt, nhóc con chết tiệt tự nhiên nhào tới ôm lấy, cằm gác trên vai y.
Trong lòng Harry luống cuống, vì Malfoy, cũng là vì Allen cũng là Slytherin, cậu không phải xem tất cả mọi chuyện quá đơn giản, chiến tranh không dễ dàng như vậy. Harry thực bất an, lúc đám người Sirius nghị luận thời cuộc, khi bọn họ mắng tử thần thực tử hay đề cập tới Slytherin cậu đều cảm thấy không yên lòng.
Quan hệ của Allen và Malfoy rất chặt chẽ làm bất an của cậu cứ không ngừng thăng cấp, nhưng khi mình thân thiết với Allen lại làm những bất an đó hoàn toàn tan biến: “……tôi có làm anh thêm phiền phức không?” Harry mơ hồ cảm nhận, lúc trước Allen muốn xóa trí nhớ của cậu có lẽ vì không muốn chính mình phải lâm vào cục diện phức tạp.
Lúc Harry là Daniel, tựa hồ có thể đánh trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng Snape.
“Không có.” Snape cứng nhắc trả lời, y đã sớm quen với thể chất phiền phức của Potter.
Hôm nay, Harry ngây ngốc không bao lâu thì trở về, không khí ngột ngạt nói cho cậu biết, Allen muốn yên tĩnh một mình, như Malfoy, cũng như chính cậu.
Tương lai của bọn họ ở đâu? Harry đột nhiên cảm thấy hoang mang, dù sao ngay cả tên của mình cậu cũng không dám nói ra.
……..
Snape không biết cách an ủi người khác, chuyện này đối với y mà nói thực sự là một kỹ năng với độ khó cực cao, chính là, y biết mình nên kéo Draco đứng dậy, đây cũng coi như là trách nhiệm của cha đỡ đầu.
giờ tối, Draco tự nhốt mình trong phòng suốt mười mấy tiếng, Snape mở khóa tiến vào.
Thiếu niên bạch kim rúc mình trong một góc giường, hai tay bó chặt gối, đầu chôn giữa hai chân, mái tóc xinh đẹp không còn thần thái như xưa, sàng đan ẩm ướt, quần áo vẫn còn ướt bó sát vào cơ thể thiếu niên, độ ẩm trong phòng quá lớn, quần áo tự nhiên không thể khô nỗi.
Snape nhẹ nhàng làm một thần chú khô ráo.
Thiếu niên vẫn không nhúc nhích như trước.
Việc này quả thực đả kích quá lớn với đứa nhỏ này.
“Mẹ ngươi làm ra quyết định như vậy bởi vì cô ta biết mình có thể xử lý được những rắc rối tiếp đó.” Snape ngồi xuống chiếc ghế trong phòng: “Cô ta không phải một người làm việc lỗ mãng.”
Thiếu niên rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu hơi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy ánh mắt xám mang theo thống khổ: “Xử lý cái gì? Cha nói cho tôi biết mẹ có thể đối phó người kia sao? Hoàn mỹ không chút dấu vết?”
“Tất cả đều vì tôi.” Draco khàn khàn thì thầm, mẹ chỉ vì mình mà tiến vào nguy hiểm như vậy, tất cả đều vì cậu.
“Cũng là vì chính cô ta, cô ta không thể chịu đựng việc ngươi phải làm quân cờ cho người kia.” Snape biết vấn đề mấu chốt làm Draco không yên tâm nhất chính là an nguy của Narcissa, ngừng một chút, Snape tiếp tục: “Gia tộc Malfoy lựa chọn nữ chủ nhân theo tiêu chuẩn gì?”
A? Đề tài chuyển đổi nhanh chóng làm Draco nhất thời sửng sốt.
Snape nhìn thẳng vào con đỡ đầu.
Draco nhớ lại giáo dục gia tộc, không chỉ từ cha, còn từ những tổ tiên trên bức họa. Gia tộc Malfoy trước nay đều là hôn nhân chính trị, quy tắc lựa chọn nữ chủ nhân đã là cố định: dịu ngoan, hiền lành, phục tòng an bài của chồng, thông minh dĩ nhiên rất tốt nhưng không cần có nhiều chủ kiến.
“Ngươi không hiểu mẹ của mình, Draco.” Snape thông qua ánh mắt có thể suy đoán được suy nghĩ của đối phương: “Cô ta tuyệt đối không nhu nhược, nhiều thời điểm cô ta so với cha ngươi còn kiên nghị hơn.”
Draco không tự chủ ngồi thẳng sống lưng, trong trí nhớ mẹ vĩnh viễn luôn ôn nhu mỉm cười dịu dàng, bất luận cha nói gì sẽ phụ họa, trước mắt người ngoài trừ bỏ vẻ lạnh lùng vốn có của quý tộc thì không hề vênh váo hung hăng, nói đơn giản, trong giới quý tộc mẹ không thể nghi ngờ được xem là dịu ngoan nhất.
“Thời còn đi học, Narcissa đứng ở vị trí chủ tịch học sinh không phải vì thân phận Black, mà vì thực lực, tất cả môn học của cô ta đều đạt điểm O.” Snape nhớ lại, y thực sự rất khâm phục vị học tỉ này, thậm chí còn có phần hơn Lucius: “Trước lúc đính hôn, Lucius đánh giá cô ta rất cao, thậm chí còn có chút yêu thích, đối với một Malfoy mà nói, trình độ tình cảm như vậy đã có thể xem là xa xỉ, bọn họ ngầm lui tới với nhau, ta cũng không rõ lắm, bất quá sau khi Lucius tốt nghiệp, mời ta tới dự lễ đính hôn của hắn, vị hôn thê khi đó không phải Narcissa.”
“Cái gì?” Draco lần đầu tiên nghe được chuyện cũ của cha mẹ, cậu cảm thấy thật khó tin.
“Người kia chỉ thuận miệng nói Lucius nên chọn một Black để kết hôn, hiển nhiên lúc đó gia tộc Black cho rằng người Lucius nên cưới là trưởng nữ, cũng bởi vì so ra thì người kia thưởng thức Bellatrix hơn.” Đó là hôn nhân chính trị trong giới quý tộc, huống chi Chúa tể Hắc ám đã mở miệng, ai cũng không dám đề xuất vấn đề gì.
Vì thế lúc đó Lucius đồng ý, cứ việc Bella không phù hợp với tiêu chuẩn nữ chủ nhân của gia tộc Malfoy, cứ việc Snape nhìn ra được bạn tốt của mình có tình cảm với Narcissa.
Malfoy vì lợi ích gia tộc mà sinh, như vậy nam nhân tuyệt đối sẽ không vì một cô gái thông minh mà xung đột đến người khác, chung quy cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi.
“Sau đó thế nào?” Draco cảm thấy phía sau mới là mấu chốt.
“Trong tiệc đính hôn, Narcissa mặc lễ phục hoa lệ đánh gãy nghi thức.” Đó là lần đầu tiên Snape biết được cô gái này chính là Black, một Black thuần chất kiên nghị, một Black sẽ vì tình yêu của mình mà đấu tranh tới cùng: “Cô ta nói với Lucius, nếu hắn thực sự buông tha cô, như vậy đừng mong có cơ hội thứ hai, cũng đừng mơ tưởng cô ta sẽ làm tình nhân ngầm của hắn.”
Lễ đính hôn ngày đó trở thành một trò hề, điều may mắn duy nhất chính là người tham dự rất ít, càng may mắn hơn là không hề có tay chân của Chúa tể Hắc ám, Bella cay độc giơ đũa phép lên công kích em gái ruột mình, lại bị Narcissa bình tĩnh đánh ngã xuống đất, ba chị em nhà Black quả thực không có ai chịu quấn mình bởi quy luật gia tộc, thời điểm đó Andromeda cũng vì tình yêu mà bị trục xuất khỏi gia tộc.
Cô gái tóc vàng dưới sự chỉ trích của cha mẹ vẫn không chút lùi bước, chỉ nhìn chằm chằm vào quý tộc bạch kim đang sợ ngây người, trong mắt không hề còn vẻ ôn nhu thường ngày mà tràn đầy kiên định, cô biết hôn sự này do ai định ra, cũng biết tình yêu này có bao nhiêu gian nan, nhưng cô không muốn từ bỏ, nếu cuối cùng nam nhân trước mặt này vẫn chọn lựa buông tha thì cô sẽ bỏ đi không chút nuối tiếc, bởi vì hắn không xứng đáng với cô.
Có những lợi ích khi bỏ lỡ có thể tìm lại, nhưng có những người, bỏ lỡ sẽ vĩnh viễn biến mất.
Nếu từ đầu Lucius đối với Narcissa là thích, như vậy Snape hiểu được, từ ngày đó bắt đầu, tình cảm của bạn tốt đã biến thành yêu, đây là nữ nhân cho dù hắn mất tất cả trở thành hai bàn tay trắng cũng phải theo đuổi, kết quả hai người kiên trì đảo qua đảo lại suốt nhiều năm mới kết hôn, khoảng thời gian đó đã nháo loạn không ít, nhưng lúc này, đó không phải trọng điểm.”
“Narcissa nhìn có vẻ không thích tranh đoạt, chính là cô ta có chính kiến của mình, tình yêu của mình, đứa con của mình, bất luận là ai chạm vào những thứ này, cô ta sẽ phản kích, hơn nữa còn vô cùng kiên quyết.” Snape nhìn thấy con đỡ đầu ngây ra, chậm rãi nói: “Đây mới là mẹ của ngươi, Draco, cô ta là một phù thủy cường đại.”
Nói xong, Snape rời đi.
Hoàn