Tình Phi Đắc Dĩ

chương 50: bộ mặt khác của malfoy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Harry mất ngủ, suốt đêm lăn tới lăn lui không thể nào ngủ được, tiếng khóc xen lẫn trong cơn mưa của đối thủ một mất một còn cứ quanh quẩn bên tai, còn có gương mặt cứng nhắc của Allen cứ xuất hiện trong đầu, bên trong tựa hồ có có chút bất lực.

Harry không hiểu Slytherin, Allen là ngoại lệ duy nhất mà cậu biết, nhưng hiện tại có lẽ Malfoy cũng không phải như ngày thường cậu thường thấy, nhìn thấy một màn kia, Malfoy lại khóc? Hoặc đúng hơn là Slytherin lại khóc? Giới quý tộc khoe khoang Slytherin trong mắt Harry chỉ là một đám băng đá chanh chua vênh váo tự đắc, trừ bỏ gương mặt lạnh lùng thì không còn bộ mặt khác.

Bi thương và khóc là tình cảm của người thường, trong nhận thức của Harry, đây không phải những điều Slytherin sở hữu.

Harry rất dễ bị tình tự biến đổi của người khác ảnh hưởng, cậu nghĩ tới những lời Draco nói với Allen, trong lòng bắt đầu sinh ra một dự cảm bất an, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Sáng sớm, Harry ăn xong bữa sáng bà Molly lưu lại, khéo léo từ chối lời mời tới nhà Weasley, sau đó vội vàng chạy tới Đường Bàn Xoay, nhân tiện còn ghé qua siêu thị mua lạp xưởng đông lạnh cùng trứng gà.

Thực trùng hợp chính là Harry vừa vào cửa liền bắt gặp thiếu niên bạch kim đang quay lưng với cậu chuẩn bị chế mì ăn liền.

“………buổi sáng tốt lành.” Harry không được tự nhiên chào hỏi, giống như người lúc trước cùng đối phương đánh nhau tới bầm dập mặt mũi không phải cậu.

Động tác Draco ngừng lại, sau đó chậm rãi xoay người, dấu vết trên mặt đã được che dấu, duy trì tư thái như cũ, cậu nâng cằm sau đó chậm rãi di động xuống một góc, tỏ vẻ nghe được.

Chết tiệt, Harry kêu càu nhàu trong lòng, bất luận thế nào thì Malfoy vẫn làm người ta chán ghét.

Harry bước nhanh qua đi vào phòng bếp, thuận miệng nói với bạn trai đang ngồi trong phòng khách: “Tôi có mua đồ ăn.”

Draco đồng bộ hướng tầm mắt mình về phía cha đỡ đầu, một buổi tối, cậu đã có thể bình tĩnh tự suy nghĩ, cậu không thể trách bất cứ ai đã giấu diếm, bọn họ đều suy nghĩ cho cậu, còn mẹ, cậu không thể phụ khổ tâm của bà, hối hận không thể giải quyết được vấn đề gì.

Snape yên lặng đặt mỳ ăn liền qua một bên, Draco ngồi xuống bàn ăn, làm ra động tác tương tự, phòng bếp truyền ra âm thanh lạch cạch, rất nhanh có hương vị lạp xưởng bay ra.

Bưng dĩa lạp xưởng không có mùi gì quái lại, Draco cắn một miếng nhỏ cho ra kết luận, hôm qua người ngày có ở đó sao? Trí nhớ Draco có chút mơ hồ, quên đi, nếu đối phương không chủ động nói tới cậu không không muốn nhắc tới hành động luống cuống của mình, duy trì tư thế tao nhã, Draco chậm rãi điều chỉnh công tác cắt lạp xưởng.

Tác phong quý tộc đã khắc vào xương tủy hoàn toàn phát huy tác dụng, với gương mặt hiện tại của Draco hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc tiêu cực nào.

Nếu nói việc này làm Harry thoáng ngạc nhiên, như vậy sau đó, Malfoy cầm lấy chén dĩa thanh thật đi vào nhà bếp rửa thực sự làm cậu rung động, không thể không nói, lúc trước trong lời đề nghị của cậu ít nhiều cũng có phần trào phúng, một thiếu gia sống an nhàn sung sướng đi rửa chén? Cậu mới không tin, Harry biết trong nhà Malfoy không thiếu gia tinh.

Tiếng nước ào ào không ngừng, Harry vễnh tai lên.

Không làm bể chén dĩa, Meilin, Malfoy còn lợi hại hơn Ron, Harry biết rõ, đừng nhìn gia đình Weasley nghèo túng như vậy, nhưng đám con cái trong gia đình Weasley không thể thoát ly khỏi pháp thuật làm việc nhà.

Thực sự phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Lúc thiếu niên bạch kim đi ra khỏi phòng bếp miễn cưỡng nhìn Harry, cậu mới hoàn hồn, đây có tính là tư thái của đối phương đã hạ xuống không? Hay là Allen đã nói gì đó?

“Phòng bếp không còn gì dư thừa.” Draco thản nhiên nói.

A? Harry không nắm được trọng điểm.

“Daniel, tôi nghĩ cậu cần đi ra ngoài mua thêm.” Vẫn là âm điệu lạnh nhạt như trước.

A? Harry lập tức bực bội, cậu đâu phải tới đây hầu hạ Malfoy.

“Tôi đi cùng.” Câu thứ ba giống như một cây gậy gõ lên đầu Harry, cậu ngẩn người, tình huống gì đây?

Quý tộc bạch kim quý giá của giới pháp thuật định hạ mình đi trên đường cái của giới Muggle? Thuận tiện còn tới nơi Muggle tụ tập mua bán mua đồ?

Snape xoay người đùa nghịch ngồi quặng của mình, xác minh mình không muốn bị quầy rầy.

Harry hoàn toàn ngơ ngác cùng đối thủ một mất một còn ra khỏi cửa.

Draco ẩn nhẫn chán ghét đối với Muggle, cẩn thận đánh giá hết thảy xung quanh, quan sát, cẩn thận quan sát, cậu dùng phương thức học tập của Slytherin, cha mẹ không cần biết trong tương lai cậu sinh tồn ở đâu, bọn họ chỉ quan tâm cậu có được tự do cùng vui vẻ, như vậy cậu cũng không thể tùy hứng nữa, nếu bất đắc dĩ không còn đường lui, Draco không hi vọng mình không có năng lực thích ứng.

Draco im lặng ghi nhớ từ ngữ Daniel dùng để nói chuyện với Muggle, nhóc con này cư xử với người xa lạ đặc biệt rất ôn hòa, làm cái gì cũng không quên nói tiếng cám ơn, so với lúc đối mặt với mình có thể nói là giương cung bạt kiếm.

Harry cảm thấy sợ, người nào đó cứ ở sau lưng nhìn mình chằm chằm, so với vẻ kênh kiệu còn làm người ta nổi da gà hơn, xung quanh toàn là Muggle vậy mà Malfoy không bùng nổ.

“Bên kia, đẹp trai ghê……”

“Đúng vậy…….”

Harry rùng mình, cậu thấy bên kệ hàng bên cạnh, hai cô gái đang bàn luận về người phía sau cậu, các cô nàng đang bàn về Malfoy.

Harry nghiêng người nhìn lại, Malfoy hiển nhiên cũng nghe thấy lời bình luận, nhưng chỉ hơi nhíu mày một chút, không nói gì.

Hai cô gái còn đặc biệt đi một vòng như vô tình nhìn bọn họ, sau đó mới rời đi.

Harry nhịn không được mà phỉ nhổ trong lòng, các ngươi trong mắt Malfoy là nhân loại thấp kém, còn ở đây mà mê trai nói Malfoy đẹp? Thật sự là hai đứa ngu ngốc.

Malfoy đúng là có thể chất gây họa, đi dạo một vòng siêu thị, Harry cảm nhận sâu sắc chân lý này chính xác cỡ nào, khổng tước gây rối, nhất định là khổng tước có tiềm chất gây náo loạn! Harry rầu rĩ thầm hi vọng Malfoy nổi bão cho đám nữ sinh ngu ngốc này biết trên thực tế cậu hung ác cỡ nào, nhưng mà từ đầu đến cuối Malfoy không nói một tiếng.

Nghiêm khắc nói, biểu tình Malfoy rất ít dao động, cậu biểu hiện như một Muggle, một Muggle không thích nói chuyện.

Harry hút hút khí, chép chép miệng, không nói được chỉ đành đặc hết tinh lực vào việc chọn lựa thức ăn, cứ như vậy, rau cải cùng trái cây, thức ăn nhanh, đồ ăn vặt, đến cuối cùng tính tiền tới hai túi plastic.

Không đợi Harry lên tiếng Draco đã xách lấy một trong hai.

Harry chớp chớp mắt, Malfoy như vậy thực sự quỷ dị tới cực điểm! !

Hai người một trước một sau trở về Đường Bàn Xoay.

Draco phát hiện trong không khí lan tràn có gì đó rất thoải mái, nhìn nhận khách quan thì Daniel rất đơn thuần, tuy rằng không biết lai lịch nhưng tính tình thực tế đặc biệt bình dị gần gũi, một câu khái quát chính là đứa nhỏ được lớn lên dưới ánh mặt trời.

Khó trách cha đỡ đầu thích cậu ta.

Cũng khó trách cha đỡ đầu cái gì cũng không nói ra.

Bởi vì thích nên muốn âm thầm bảo vệ, để cậu ta rời khỏi hắc ám này, rời khỏi hết thảy phân tranh.

“Bảng anh với Galleons đổi thế nào?” Draco thình lình đặt câu hỏi.

“A?” Harry trừng to mắt, vẫn quay đầu lại trả lời: “Một Galleons bằng bảng Anh, đổi ở Gringotts.”

“Ừm.”

Harry gào trong lòng, con chồn này hoàn hoàn biến dị.

Harry nằm mơ cũng không nghĩ tới việc có thể hòa bình ở chung với Malfoy, cho dù là gương mặt giả cậu cũng không nghĩ tới. Nhưng từ hôm nay, Malfoy trở nên kỳ lạ thật sự ở chung rất tốt, tương đối….. hiền hòa, hơn nữa thỉnh thoảng còn hỏi một chút vấn đề về giới Muggle.

“Tôi nghĩ cậu không thích những thứ này.” Rốt cuộc, Harry cũng không ngăn được miệng mình, trong buổi chiều Allen có việc rời đi, cậu hỏi Malfoy: “Giống như cậu xem thường tôi vậy.” Nếu xem thường cậu, xem thường Muggle thì cần gì hỏi nhiều như vậy? Bình yên ở chung cũng không thể làm Harry có quá nhiều hảo cảm với Malfoy, trên người Malfoy có loại ngạo khí thủy chung không thay đổi, đây chính là vấn đề gây ra ngăn cách.

Draco nheo mắt, ánh mắt sắc bén.

Harry không thề lùi bước trừng qua, âm thầm siết chặt tay.

Không khí đóng băng, cơ hồ có thể ngửi được mùi thuốc súng.

Hơn mười giây sau, người dời tầm mắt trước là Draco: “Tôi chán ghét Muggle là không thể nghi ngờ.” Cậu không hề che dấu việc mình xem trọng huyết thống.

Harry siết tay càng chặt.

“Cậu cũng chán ghét tôi.” Draco cười lạnh: “Bất quá nếu chúng ta có thể vì cùng một người mà chịu đựng lẫn nhau, thì cậu cần gì cứ phải miệt mài theo đuổi vấn đề này? Về nghi vấn thứ nhất, đáp án cũng rất đơn giản, không thích không có nghĩa là tôi không cần hiểu biết.”

Harry nghẹn hơi ở ngực, sau một lúc lâu mới hổn hển phun ra được.

Đúng vậy, nếu không phải vì Allen, cậu mới lười bận tâm tới Malfoy, cứ bỏ mặt như không thấy.

“Tôi phải đi rồi!” Lấy màn phơi bỏ vào giỏ, Harry đứng thẳng người nói: “Giúp tôi chuyển lời, nói tháng sau tôi lại tới.” Học kì mới sắp bắt đầu, chú Sirius nói cậu phải tới trang trại Hang Sóc ở vài ngày, sau đó cùng bọn Ron đi mua sách, cứ vậy tới tận khai giảng, cậu sợ mình không có cơ hội tới đây.

Draco cắn môi, nhìn tên nhóc hầm hầm bước nhanh ra cửa.

Kì nghỉ hè này, điều duy nhất Draco không giải thích được chính là thái độ của cha đỡ đầu đối với người này, có lẽ cha đỡ đầu không đành lòng cự tuyệt?

Draco bước qua: “Này…….” Cậu gọi lại đứa nhỏ đã muốn đi ra khỏi cửa.

Harry u ám quay đầu lại.

“Cậu thực sự thích anh ta?” Draco cố gắng làm âm thanh mình nhu hòa hết cỡ.

Harry sửng sốt, sau đó nói trong lòng, không liên quan tới chuyện của mày.

Một phù thủy Muggle, cha đỡ đầu nên hiểu được điều này phiền toái cỡ nào, Draco bình tĩnh nhìn Daniel, cậu cùng đứa trẻ này không có cái gọi là thù hận, giương cung bạt kiếm cũng chỉ vì những nhận thức vô lý của cậu ta: “Không cần tới nữa.”

“Cái gì?” Harry trợn to mắt.

“Nếu cậu thực sự thích anh ta thì mau rời khỏi đi…….” Không cần trở thành gánh nặng của cha, Draco chậm rãi nói hết lời: “Sau đó…… phải cố gắng sống sót.”

Draco đóng cửa, nhắm mắt lại. Hiện tại điều Slytherin không thể nói tới chính là tình cảm.

Hai ngày sau, Draco rời khỏi Đường Bàn Xoay quay về nhà.

Nhìn thấy mẹ, cái mũi vẫn nhịn không được cay xè: “Mẹ.”

Narcissa đáp lại đứa con vẫn là nụ cười ôn nhu như trước, tiếp đó là một cái ôm: “Hết thảy không có việc gì cả chứ?”

Darco buồn bực gật đầu, cậu sẽ cố gắng.

“Đúng rồi, còn có…..” Người phụ nữ tóc vàng dẫn đứa con đi vào phòng trong: “Mẹ tặng cho con một sủng vật, lúc khai giảng phải nhớ mang theo.”

Sủng vật? Draco cảm thấy kỳ quái, trong nhà ngoại trừ khổng tước không hề nuôi con gì khác, hơn nữa khổng tước chỉ dùng để thưởng thức.

“A?” Draco nhìn thấy một con vật lớn nằm trên tấm thảm trải sàn liền luống cuống kêu thành tiếng: “Nó? !”

Đây không phải con đại cẩu màu đen ở sau lâu đài sao? !

Hoàn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio