Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương :
Lô Ác Ác kỳ thực không đau một chút nào, chẳng qua bị Sở Tịch vừa nhìn như thế, lại khàn giọng hỏi như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy chính mình cả người quả thật giống thế, giống như muốn rời ra từng mảnh, chân mềm đến đứng cũng đứng không được.
"Ui da! Móng vuốt ta đau, cổ đau, mông cũng đau, cái gì cũng đau !"
Ngã trên mặt đất, Lô Ác Ác hướng Sở Tịch run rẩy duỗi một cái cánh, ánh mắt xoay tròn đảo liên tục, trong miệng kêu đau thảm thiết.
Lô Đại vương bị trọng thương rồi, phải có vợ sờ sờ lông mới có thể đứng lên.
"......Ác Ác." Sở Tịch dở khóc dở cười, tràn đầy đau lòng đều biến thành bất đắc dĩ, phối hợp cúi người nắm được cái cánh run rẩy duỗi ra, thuận thế đem cậu từ trên mặt đất khiêng lên, cười nhẹ nói: "Ta đây khiêng em về nhà."
Về phần vì cái gì không phải ôm, Sở Tịch nghĩ ngược lại, có thể lúc nào đó Lô Ác Ác không biến thành hình người, cái đầu so với hắn cao hơn nửa thước, hình thể so với anh to hơn vài vòng, anh cũng phải ôm mới được.
"Ó cục!"
Lô Ác Ác bình thường lúc biến thành hình người luôn bị Sở Tịch xách đến xách đi, vẫn là lần đầu tiên bị khiêng kiểu này nhất thời hưng phấn đắc ý kêu to không ngừng, hai vuốt hướng lên trời một trận loạn giẫm. Kích động một lát, móng vuốt vẫn cầm lấy một mảnh đồ vật bị buông ra, "lộp bộp" bỗng chốc rơi xuống đất, dịch nhầy vàng sẫm dính nhầy một chỗ.
Nghe được tiếng động, Sở Tịch nhìn lại trên mặt đất, không khỏi hơi nhíu mi, một bàn tay ổn định đỡ Lô Ác Ác, tay kia nắm chặt đao, lui ra sau hai bước. Lô Ác Ác cũng đi qua xem, vừa nhìn thấy, đã làm cậu ghê tởm chết đi được, phản ứng được bãi dịch nhầy trên mặt đất kia là chuyện gì xảy ra, lập tức giãy dụa quay đầu nhìn vuốt phải của mình.
Quả nhiên, trong lòng vuốt phải cũng dính một bãi dịch nhầy vàng sẫm sền sệt, bởi vì dẫm trên đất, còn dính một lớp bùn đất, Lô Đại vương yêu sạch sẽ nháy mắt xù lông, vèo một cái từ trên người Sở Tịch nhảy xuống, một vuốt nhảy lò cò đến bên dưới cây cổ thụ, đem vuốt phải dùng sức cọ trên vỏ cây.
Nếu là vết máu linh tinh Lô đại vương cũng không coi là chuyện gì to tát, mấu chốt là dịch nhầy trát thành một bãi, hình dáng thật sự là rất giống phân.
Sở Tịch bước nhanh qua, ấn giữ Lô Ác Ác không cho cậu lộn xộn, lấy ra dao găm bên hông, cạo hết dịch nhầy dính trên vuốt cậu xuống, động tác thật cẩn thận, vẻ mặt đặc biệt nghiêm nghị.
Nhìn sắc mặt anh khó coi, Lô Ác Ác càng ngượng ngùng, không dám rút móng vuốt bẩn mình về, xoay đầu nhỏ giọng giải thích một phen: "Ta thấy trên rễ cây quỷ mới nhô lên cái túi, liền thuận tay một phen nhổ đi. Nhìn bộ dáng cây ngu ngốc kia xem như bảo bối, ta còn tưởng thứ gì tốt chứ."
Thời điểm vừa mới đứng trên mặt đất, Lô Ác Ác một lòng đều đặt trên hành động biểu diễn của mình, liền quên mất móng vuốt còn nắm một vật không rõ t trượt mất, đầu móng sắc bén không nghĩ qua là đâm thủng tầng bao bọc bên ngoài túi mềm. Cậu hít hít cái mũi thử ngửi ngửi trên người mình có mùi thối hay không, nhìn chằm chằm động tác của Sở Tịch, giấu đầu hở đuôi: "Dính một chút, không bẩn lắm."
Nhanh chóng đem móng vuốt Lô Ác Ác làm sạch, Sở Tịch mới buông cậu ra, nâng đầu ý bảo hắn nhìn kỹ trên đoản đao dính dịch nhầy màu vàng, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Ác Ác, em xem, ở đây có cái gì."
Sở dĩ sắc mặt anh khó coi, cũng không phải ghét bỏ Lô Ác Ác móng vuốt dính dịch nhầy bẩn hề hề, mà là do đôi mắt đặc biệt, đầu tiên mắt anh liền nhận ra bãi dịch nhầy có bản chất cổ quái, sinh mệnh lực mạnh đến đáng sợ, trực giác nói cho anh biết cái đống nhìn không ra gì đó hiện tại trông không có tính uy hiếp, kỳ thật rất nguy hiểm.
Lô Ác Ác muốn cúi sát vào xem, lại bị Sở Tịch ngăn cản, đành phải đem một đôi mắt đen bóng trừng thành mắt gà chọi, lúc này mới nhìn ra bên trong bãi dịch nhỏ lúc nhúc sinh vật rất nhỏ, xem mà da đầu run lên.
Cậu kinh ngạc trợn tròn mắt, lông chim giật giật, nhìn chằm chằm vào dao găm hỏi Sở Tịch: "Bên trong là sâu nhỏ?"
"Là trứng trùng còn chưa có ấp nở." Sở Tịch nói xong, xem xem thần sắc hưng phấn của Lô Ác Ác, không khỏi cau mày hỏi: "Em muốn ăn thứ này?"
Phi phi phi! Khẩu vị vợ cũng quá nặng rồi đó, thế mà lại nghĩ muốn cho Đại vương ta ăn thứ gì đó ghê tởm như vậy! Chẳng lẽ ở trong mắt vợ, mình là con gà tham ăn cái gì đều phải nhét vào trong bụng sao?
Ý nghĩ này làm Lô Ác Ác nhất thời lòng đầy căm phẫn, ngẩng đầu lên, lùi nhanh ra sau một bước, dùng hành động thực tế tỏ ra chính mình xem thường với bãi trứng trùng kia.
Không chỉ như thế, con ngươi cậu vừa chuyển, mắt lóe một chút ý xấu, kẻ xấu cáo trạng trước, cong lên một cái cánh che ngực làm ra vẻ đau đớn tâm can, chỉ vào Sở Tịch lên án: "Thành thật khai báo, có phải anh muốn ăn thứ này hay không? Sở Tịch, ta biết ăn vảy giáp trùng hương vị khá, chính là anh không thể nhìn thấy sâu đã muốn nếm thử mùi vị a! Trứng trùng ghê tởm như vậy, khẳng định không thể ăn, ăn cũng sẽ tiêu chảy!"
Hiên ngang lẫm liệt như thế, thâm minh đại nghĩa dạy bảo vợ mình như thế, thật không hổ là Lô Đại vương uy vũ khí phách!
Điệu bộ này, nói ra cũng thật giống, giống như người mỗi lần gặp cái đồ gì mới mẻ này nọ đều muốn nhét vào miệng nếm thử là Sở Tịch chứ không phải cậu.
Hai mắt híp lại liếc nhanh Lô Ác Ác một cái, Sở Tịch lạnh mặt, không lên tiếng trả lời, yên lặng đem nội lực rót vào trong dao găm, truyền xuống bãi dịch nhầy phá vỡ hết trứng trùng kia, sau khi xác định hoàn toàn nghiền nát mới thu công -- Ác Ác người này càng ngày càng thiếu đánh, nghĩ thật muốn đem cậu ấn giữ lột quần đánh một trận, bình tĩnh!
Ở thời điểm bọn họ ai cũng không chú ý, sườn dốc xuống dưới cốc, có một số việc, đang lặng yên tiến hành.
Khi phát hiện cái u ác tính kí sinh trên rễ chính mình thuận lợi tách khỏi, hậu tri hậu giác cây quỷ lập tức lâm vào trạng thái mừng như điên, lại lần nữa động kinh lồng lộn đứng lên xoay như bị tửng, quả thực muốn đem cây cành khô lá cây đều vẫy thành một cơn bão, phần phật mà quay tròn.
"Con gà kia mau trở lại...... Mau trở lại...... Mau trở lại......"
"Mau trở lại...... Mau trở lại......"
"Mau trở lại......"
Sóng tín hiệu này lan truyền đến từng cây từng cây, cuộn sóng nhấp nhô vặn vẹo đứng lên. Lúc trước cành cây quỷ khắp sơn cốc còn giương nanh múa vuốt , bây giờ đều mềm mại mà đung đưa theo gió, động tác nhịp nhàng đều nhắm phương hướng Lô Ác Ác lao ra phấp phới chạc cây.bg-ssp-{height:px}
Đáng tiếc cây quỷ kêu gọi tha thiết không có khả năng được cái gì đáp lại. Lô Ác Ác đang ở vách trên cùng Sở Tịch nghiên cứu xử lý như thế nào một bãi lớn trứng trùng chảy ra, cho dù là chú ý tới dị động cây quỷ khắp sơn cốc, trông cậy vào một cái tên thô kệch như Lô Đại vương cùng nó câu thông, còn không bằng trông cậy vào chính bản thân cây quỷ vươn chân dài rời khỏi sơn cốc.
Cây quỷ tha tha thiết thiết kêu gọi hơn nửa ngày, toàn bộ nhánh cây trong sơn cốc phô thiên cái địa đều hướng về phía vách núi bên kia lắc lư đung đưa hơn nửa ngày, kết quả ngay cả bóng dáng con gà cũng chưa gọi về được.
Phô thiên cái địa: che phủ, ngăn trở
Thân cây quỷ cao ngất cực kỳ trố mắt một lúc lâu, chậm chạp mà ý thức được, đã biết cách này dường như không được, nghĩ biện pháp đem con gà kia gọi trở về, làm cho nó giúp mình nhổ đi cái u ác tính còn lại.
"Làm sao bây giờ...... Làm sao bây giờ......"
"Làm sao bây giờ......"
Kết quả của cung phản xạ quá dài chính là nghĩ biện pháp cũng khiến tư duy vòng quanh cả sơn cốc chuyển một vòng, cuối cùng vẫn là một loạt nhánh cây lớn ở trên theo khoảng cách vách núi gần nhất phản hồi một tin tức.
"Ở phía trên...... Phía trên......"
"Phía trên......"
Vì thế, thân cây quỷ toàn thân cành lá run mạnh, sợi rễ chính đột ngột từ mặt đất trồi lên, giống như bạch tuột, chuyển một đống rễ cây hướng lên núi cứ như đi lễ Phật chạy như điên. Đại thụ xung quanh gom hết cành lá, làm ra một con đường, cả biển cây sơn cốc giống như bị bổ một nhát từ giữa khoảng không, cục diện so với Lô Ác Ác hạ cố còn vẻ vang hơn.
Chẳng qua... cây quỷ sở dĩ bị Lô Ác Ác gọi là cây ngáo đần, không phải không có lí do.
Đi tới dưới vách núi thân cây quỷ lại ngây ngẩn cả người, cành chính suy nghĩ dao động khắp sơn cốc vòng vo đi tới đi lui, rốt cục lại trở về thân cây chính, chậm rì bắt đầu nghĩ biện pháp.
"Leo lên...... Leo lên......"
"Leo lên......"
"Leo......"
Đúng! Phải leo lên! Tìm con gà kia!
Vì thế, trong sơn cốc nháy mắt sôi trào, vô số đại thụ ầm ầm di chuyển, rễ cây bật nhổ, hướng tới vách núi bên này chen chúc mà đến, giống như bắt đầu khởi động tầng tầng cuộn sóng xanh biếc. Bởi vì toàn bộ chen chúc đi về phía trước, có mấy cây đại thụ không cẩn thận quấn rễ thành một nùi, có khi là một đống cây ầm ầm to lớn va chạm thành một đám, còn có đại thụ chen chen lấn lấn rồi quơ cành đánh nhau loạn xạ, quất loạn tùm lum, trận hỗn loạn này quả thực rối ren, cả tòa sơn cốc lặng yên không một tiếng động quần ma loạn vũ.
Trên vách núi, Sở Tịch đang dùng một nhánh cây gảy vào túi mềm màu nâu, Lô Ác Ác cũng biến thành hình người, ngồi xổm một bên, trong tay cầm nhánh cây hướng lên trên mặt chọc chọc, túi da lõm xuống, nhưng không bị thủng. Chỉ có một chỗ Sở Tịch đang dùng nhánh cây gảy có lỗ xé rách, là lúc trước bị móng vuốt sắc bén của Lô Ác Ác quẹt rách.
Vì hai người chọt chọt, một luồng chất nhầy màu vàng sền sệt theo lỗ rách chảy ra, rơi trên mặt đất tích tụ thành một bãi nhỏ, nhìn qua vô cùng khiến kẻ khác buồn nôn. Sở Tịch thờ ơ, mặt không chút thay đổi cẩn thận lục xem túi mềm, đôi mắt lóe lên sắc tím nhàn nhạt. Anh có thể cảm giác được hơi thở bên trong có cái gì đang hấp dẫn mình, hơn nữa những trứng trùng này còn có chút kỳ lạ, anh muốn dùng mắt tím điều tra rõ ràng, lo trước khỏi họa.
Lô Ác Ác đã có chút thiếu hứng thú, trứng trùng này lại không thể ăn, lại không có ý nghĩa, đã vậy còn nổi lên một cỗ hương vị làm mình cảm thấy chán ghét, cậu mới lười quản.
Ai, ai bảo Lô Đại vương là nam tử hán thương vợ, vậy cố mà bồi vợ chơi đi.
Dưới vách núi, cục diện loạn thành rối ren rốt cục được khống chế. Bản thân cây quỷ chậm rì ngầm hiểu đưa ra mệnh lệnh cho vô số nhánh cây khắp sơn cốc, cuối cùng cũng làm cho đại thụ không nghe lời có chút trật tự.
"Xếp thành hàng...... Từng đứa từng đứa đến......"
"Từng đứa...... Đứa......"
Cuối cùng, nhóm đại thụ xếp thành hàng, men theo vách núi dốc đứng mà bám tốt vào vách đá, một gốc lại một gốc xếp chồng hướng lên trên, đất trên rễ cây đổ rào rào rớt xuống, còn có một cây không cẩn thận bị một nhánh đại thụ khác đạp cho một cái lá cây bay đầy trời .
Phân cành cây quỷ kỳ thật cũng có thể được xem là một cá thể độc lập, chẳng qua không có ý thức độc lập, vẫn là bị thân cây quỷ khống chế. Dựa vào năng lực cây quỷ sắp thành tinh có được, đại thụ này kia đều có thể đem rễ cây trong đất nhổ ra tạm thời di chuyển trên mặt đất.
Một gốc lại một gốc đại thụ bắc thành một cái thang, từ đáy cốc liên tục bám tới trên vách núi.
Mà thân cây quỷ, cứ như vậy chậm chạp dọc theo thang cây leo lên trên.
Lô Ác Ác kiềm nén không được tính khí mình mà ném nhánh cây đi, đi đi lại lại, đột nhiên chú ý đến vách đá có tiếng động, nhất thời dùng sức, chạy vội tới vách đá thò người xuống nhìn quanh.
"Ó —— Sở Tịch!! Mau đến xem nè!"
HẾT CHƯƠNG