Edit: Tama
Beta: Mỡ Mỡ
Chương
Nghe được tiếng kêu sợ hãi của Lô Ác Ác truyền từ vách đá, Sở Tịch căng thẳng trong lòng, cầm đao hướng về phía âm thanh phát ra vội vàng xông tới.
"Sở Tịch! Sở Tịch! Cây ở dưới trèo lên trên đây!" Lô Ác Ác cực kỳ hưng phấn, nhoài cả người lộ ra khỏi vách đá, một bên gọi Sở Tịch một bên còn nhìn chằm chằm thân cây quỷ đang dọc theo thang cây trèo lên phía trên.
Sở Tịch một phen giữ chặt cậu, ánh mắt chiếu về phía thân chính đại thụ màu nâu chậm rì hướng lên trên, bất đắc dĩ nói: "Kích động như vậy làm gì, lui ra phía sau, nó muốn bò lên trên tới tìm em tính sổ làm sao bây giờ?"
Vậy càng tốt! Ánh mắt Lô Ác Ác sáng lên, gốc cây ngáo này luôn bị khi dễ cũng không chịu chuyển ổ, thế mà lúc này tự mình trèo khỏi sơn cốc, khẳng định là muốn tìm Lô Đại vương ta liều mạng, lại có thể thống thống khoái khoái đánh một trận!
-- Dù sao cây quỷ luôn luôn chậm rì rì, đánh không thắng liền vác vợ trốn chạy, nó muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Dưới vách núi, thân cây quỷ đang ra sức di chuyển rễ cây hướng lên trên dừng lại động tác, ngẩng tán cây hướng về phía bên trên sườn núi, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại ở trên có hai người đang vây xem mình.
Mặc dù Lô Ác Ác hiện tại biến thành hình người, nhưng thân cây quỷ thoáng cái liền nhận ra cậu chính là con gà hoa mơ lớn kia. Ở địa bàn của mình thành thành thật thật làm tổ, luôn luôn có cái tên chạy tới trộm nhánh cây trộm nấm quỷ, trêu chọc mình đến giương nanh múa vuốt sau đó lòng bàn chân như bôi mỡ chuồn mất, cho dù là ai đi nữa cũng sẽ dứt khoát nhớ kỹ cái tên đáng giận này, huống chi cây quỷ chính là một gốc cây bá đạo tính tình không được tốt.
Chỉ có điều lúc này, nhìn thấy bóng dáng Lô Ác Ác xuất hiện trong tầm mắt mình, thân cây quỷ kích động mừng như điên, sau khi trố mắt thì động tác chậm rì rốt cục nhanh hơn một chút, một bên trèo một bên còn duỗi thân nhánh cây tha thiết hướng vách trên lắc lư phấp phới.
"Con gà kia...... Đừng đi...... Nhìn tui......"
"Đừng đi...... Nhìn tui......"
"Nhìn tui......"
Chờ tin tức truyền đi các nhánh cây quỷ khắp sơn cốc một cách tha thiết một vòng rồi quay trở về, cả đại thụ trong sơn cốc càng thêm kích động đứng lên, đem tán cây hướng vách núi bên này, nhánh cây càng thêm ra sức mà chân thành lắc lư.
Một màn quỷ dị phía dưới sơn cốc làm Lô Ác Ác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, quay đầu hỏi Sở Tịch phía sau: "Nó đang làm cái gì vậy? Sao cây dưới cốc dường như đều cùng rút gân?"
(Như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: mù mờ, không hiểu rõ)
"Ta cũng không hiểu rõ." Sở Tịch vẻ mặt ngưng trọng, mang theo Lô Ác Ác lùi ra sau vài bước, cách ra khỏi vách đá: "Mặc kệ nó muốn làm gì, chúng ta trước rời khỏi nơi này rồi nói sau."
Nói xong, anh nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc hai người, dịch trứng trùng cùng túi mềm trên mặt đất dùng da thú bọc lại gọn ghẽ rồi lấy một nhánh cây móc lên. Sau đó liền thúc giục Lô Ác Ác biến về nguyên hình, cầm hai cái cành non cây quỷ dài hơn hai thước trở về.
Lô Ác Ác ngậm nhánh cây lên, cẩn thận mỗi bước đi, trong mắt hiện ra tò mò hướng phía vách đá nhìn quanh. Cái cây ngu ngốc kia hì hà hì hục bò lên mục đích là muốn làm gì? Sẽ không phải là muốn lên tìm mình liều mạng đi? Càng suy nghĩ Lô Ác Ác càng khó chịu cực kì, hai người đã đi khỏi thật xa, còn cùng Sở Tịch nói thầm: "Nếu không chúng ta trở về xem đi? Sở Tịch, không có cành nhánh khắp sơn cốc hỗ trợ, cái thân cây ngu ngốc kia căn bản đánh không lại ta, thật đó!"
"Không cần thiết phải sinh sự, chúng ta còn phải nhanh chóng đi thành viên khác của đội thân vệ." Sở Tịch nhìn bộ dáng cậu một một bụng tà tâm chưa chết, không kìm được nhỏ giọng: "Ác Ác, nghe lời."
Lô Ác Ác tức khắc liền thành thật.
Bên kia vách núi, thân cây quỷ thật vất vả mới leo lên tới đứng ở vách đá, chậm rì rì nhìn quanh một vòng, ngây ngẩn cả người, người đâu?
"Không phải...... Vẫn luôn..... Gọi ngươi...... Đừng đi...... Ngươi...... Con gà...... này...... Đáng giận...... A!"
(Tama: Tự dưng thấy thương cho cái cây này quá...)
Trên đường trở về, Lô Ác Ác không còn tinh thần sức lực, ỉu xìu theo sát phía sau Sở Tịch. Thấy cậu như vậy, thần sắc trên mặt Sở Tịch vẫn kiên định bất động, trong bụng lại đau lòng, dừng bước một chút, im lặng đón lấy nhánh cây Lô Ác Ác ngậm trong miệng vác lên vai mình.
Sau khi trở về, bớt thời giờ lại làm điểm tâm mới cho Lô Ác Ác ăn, Sở Tịch vác nhánh cây tiếp tục bước nhanh về phía trước, góc cạnh trên mặt than càng thêm lạnh lùng cứng rắn, xét đến cùng, vẫn là bản thân mình năng lực không đủ, không chỉ không thể nắm chắc có thể bảo vệ Lô Ác Ác chu toàn, một khi gặp phải mối nguy hiểm cường đại, còn phải dựa vào Lô Ác Ác bảo vệ, cho nên lúc Lô Ác Ác tràn đầy tò mò trong lòng với dị trạng của cây quỷ anh mới kiên trì trước tiên rút lui, không muốn làm cho Lô Ác Ác vì phân tâm lo lắng cho anh mà bị trói buộc rồi lại có thể bị thương.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc một màu như được dội rửa, Sở Tịch thanh tỉnh mà kiên định, phải nhanh một chút tìm được bọn Al, sau đó phải tìm kiếm dấu tích Thương Lam, truyền thừa từ nền văn minh cấp chín, có được kì ngộ sức mạnh cường đại, đó là tình thế bắt buộc của bản thân
Lô Ác Ác lại không biết Sở Tịch giờ phút này trong lòng có hàng nghìn suy nghĩ phức tạp khôn kể, cậu ngẩn ngơ mà chép miệng, trống rỗng, vợ thế nào ngay cả công việc cũng không cho mình dính líu?
Suy đi nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra được mình chọc Sở Tịch ghét bỏ chỗ nào, Lô Ác Ác chán nản rũ đầu, tâm tư nổi lên cảm hứng sáng tác nghệ thuật tràn đầy, chỉ có thể dùng tiếng ca để bày tỏ bản thân phiền muộn.
"Ó—cục-- vợ à-- vợ à—a hây dô-- quay đầu lại nhìn một cái nha—Ó ó cục-- Lô Đại vương có thể thương em--"
(Mỡ: chỗ này thiệt sự tui muốn biểu đạt độ mơ mộng của Ác Ác nên để là "thương em" nhé)
Phải, quanh đi quẩn lại, vẫn là hát tình ca, vừa đi một bên ngâm nga giai điệu ưu thương, một bên còn thâm tình nhìn chăm chú cái ót Sở Tịch, bộ dáng Lô Ác Ác thế này, thật sự có vài phần tư thái tiểu vương tử tình ca u buồn.
Cách đó không xa dưới một thân cây, hai con rồng đốm tai to dính cùng một chỗ lần lượt cọ cọ nhau, mắt thấy sắp tiến vào trạng thái cao trào bỗng dừng lại, một đôi tai lớn thính giác cực kì nhạy cảm bị đâm vào ù ù rung động, hai mắt vừa đảo, bất tỉnh.bg-ssp-{height:px}
Trở lại địa bàn của Lô Ác Ác, hai người phong kín động cây, sau đó kéo một chuỗi dài gia sản, hướng về phía hang trăn mà đi.
Ngoài hang trăn,Vệ Long kiễng chân ngóng trông vừa nhìn thấy bóng dang bọn họ xuất hiện, liền vội vàng kéo cái chân bị thương đón qua đây, ân cần nói: "Tướng quân! Tôi tới hỗ trợ ngài!"
"Không cần!" Sở Tịch ngăn anh ta lại, ném cành non cây quỷ cho cậu chàng , vừa đi qua vừa giúp Lô Ác Ác dỡ các thứ này nọ trên lưng xuống, một bên dặn dò: "Vệ Long, cậu lột vỏ cây ra, bôi nước bên trong cây bôi lên miệng vết thương ."
"Vâng, tướng quân." Nhận mệnh lệnh, Vệ Long lập tức lớn tiếng đáp, sau đó kéo nhánh cây đi tìm chỗ bôi lên miệng vết thương.
Thương Lẫm đóng đinh ở miệng hang trăn, đâu ra đấy hướng Sở Tịch báo cáo, hai lỗ mắt trên đầu nhìn chằm chằm Lô Ác Ác. Sau cùng, tình hình báo cáo xong xuôi, nó đi đến bên người Lô Ác Ác, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
Lô Ác Ác chăm chú ngắm nhìn Sở Tịch trong động bận rộn bố trí ổn thỏa gia sản, lông vũ run run, tiếp tục rũ đầu làm hình dáng u buồn, thâm trầm mở miệng: "Ngươi không hiểu."
"Ờ."
Đáp một tiếng, khôi giáp tinh thành thật thật đúng là cái gì cũng không hỏi liền xoay người đi mất.
Lô Ác Ác ở phía sau miệng mở lớn, vẻ mặt dại ra, sao mi không hỏi tiếp dợ, Đại vương ta còn một bụng lời nói muốn nói đây này!
"Tướng quân!"
Vệ Long bên kia đột nhiên lao nhanh lại, mang theO hai hàng lệ mừng như điên, thân thể gầy đến chỉ còn một thân xương sườn cứ thế là lao ra hò hét khí thế, trong tay còn quơ một đoạn nhánh cây trụi lủi.
Dáng dấp thế này nhìn qua, thật đúng là giống như một cành cây thành tinh.
Sở Tịch bị cậu ta ngăn lại, nhìn vẻ mặt của y cùng nhánh cây trong tay, liền hiểu được cậu ta vì cái gì lại như vậy. Anh lúc trước lần đầu tiên khi thể nghiệm công hiệu nhựa cây quỷ chữa lành miệng vết thương, trong lòng cũng kinh ngạc như vậy, chẳng qua so với tính cách Vệ Long nhảy ra gào to thì trầm ổn hơn mà thôi.
"Tướng quân! Đây này!" Vệ Long dừng bước chân trước mặt Sở Tịch, chỉ vào đùi mình, nơi đó lúc đầu có một vết thương xé rách rất lớn, sau khi băng bó tốt vẫn còn rướm máu, hiện tại đã hoàn toàn nhìn không ra dấu vết gì từng chịu thương tích. Cậu ta kích động nói: "Nhựa cây này hiệu quả quá tuyệt vời! Nếu chúng ta có thể trở về, phân tích ra thành phần bên trong nó, nghiên cứu chế tạo ra thuốc đặc hiệu, ở trên chiến trường có thể cứu về không biết bao nhiêu tính mạng!"
Khoa học kỹ thuật của Hoa minh hiện tại phát triển là dựa vào liên minh cấp ba Zambia, thậm chí có thể nói là bởi vì do liên minh Zambia thao túng sau màn, nơi nơi bị quản chế, bất luận là y học, nghiên cứu khoa học máy móc linh tinh hay lĩnh vực cơ giáp chiến hạm quân sự, đều không tính là vô cùng phát triển.
Quyền thống trị của Hoa minh vẫn nắm giữ ở trong tay Nghị viện, Nghị viện bị nhóm dị năng giả thế gia khống chế, quân đội trên danh nghĩa là liên minh vũ trang nhưng thực tế không có bao nhiêu quyền lợi, bởi vì trong quân đội đại đa số đều là võ giả bình thường cùng dị năng giả không có bối cảnh.
Nhóm người cầm quyền chỉ quan tâm phát triển dị năng, với sự phát triển khoa học kĩ thuật cũng không coi trọng, vì cam đoan đặc quyền địa vị dị năng giả thế gia tầng lớp trên cao, áp chế lực lượng dân thường nói chung, Nghị viện thậm chí một mực lặng yên không tiếng động mà áp chế khoa học kĩ thuật phát triển, thúc đẩy công nghiệp giải trí phồn vinh hơn bao giờ hết, mượn điều này che đậy sự phân chia tầng lớp dị năng giả cùng người thường trong lúc mâu thuẫn ngày càng gay gắt.
Mà lấy Đoạn lão Nguyên soái đứng đầu quân bộ, vẫn luôn tận sức phát triển khoa học kĩ thuật, củng cố tố chất mỗi một người trong tập thẻ dân chúng bình thường, vì hủy bỏ "Dự luật bảo hộ đặc quyền dị năng giả" mà đấu tranh.
Hai tầng lớp xã hội đánh cờ, Sở Tịch chính là mảnh quân cờ nơi đầu sóng ngọn gió kia, đội thân vệ dưới trướng anh cùng quân đoàn Huy Diệu lệ thuộc trực tiếp cũng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, nhiệm vụ nguy hiểm nhất, chiến đấu gian khổ nhất, yêu cầu hà khắc nhất, đại giới cho việc danh vọng ngày càng tăng vọt chính là Huy Diệu quân đoàn vẫn chiến đấu ở tuyến đứng đầu, mỗi lần từ chiến trường trở về, con số thương vong của quân đoàn đều khiến người ta đau lòng.
Lấy tư cách một kẻ xuất thân dân nghèo không muốn sẵn sàng góp sức gì cho dị năng giả thế gia cấp cao, Vệ Long là một trong những thành viên trong nhóm đầu tiên gia nhập đội thân vệ của Sở Tịch, mỗi lần nhìn thấy các chiến sĩ trẻ tuổi nói chung lúc bởi vì bị thương nặng mất máu quá nhiều mà chết, trong lòng đều thương tiếc không thôi.
"Sẽ có một ngày như vậy." Sở Tịch nói xong, hiếm thấy thần sắc dịu đi, đưa tay vỗ vỗ trên vai Vệ Long, hỏi ngược lại: "Thương Lãm mang cậu đi xem mỏ quặng rồi?"
Nói đến việc này, Vệ Long vừa mới có chút bình ổn tâm tình lại bắt đầu kích động, ôm chặt lấy cánh tay Sở Tịch, hận không thể bổ nhào ôm lấy đùi tướng quân nhà mình, khóc chít chít mà nói: "Tướng quân, ngài thật sự là nam thần đệ nhất liên minh! Ở trong này mà còn có thể tìm được một hầm mỏ nguyên tinh!"
"Chuyện này phải đợi tìm bọn Al về nói sau." Cánh tay Sở Tịch căng chặt, cổ tay khẽ đảo đem cậu ta quẳng ra ngoài, mặt không chút thay đổi nói: "Sự tình trọng đại, ta phải trước cùng Nguyên soái thương nghị một chút."
"Tướng quân, ngài có nghĩ tới chúng ta rời tinh cầu này như thế nào không?" Vệ Long bị đánh lăn lộn trên mặt đất, lưu loát đứng lên, lời vừa hỏi ra miệng, liền cảm giác được phía sau một trận kình phong đánh úp lại.
"Phanh!"
Một cánh tay đập cho thanh niên cao cao gầy teo nằm úp sấp xuống, Lô Ác Ác dùng móng vuốt dẫm trên lưng cậu ta, ngẩng cao đầu suy nghĩ.
Cánh tay vợ Lô Đại vương ngươi cũng dám ôm, hừ!
(Ed: đánh ghen a ha đánh ghen :))))))
HẾT CHƯƠNG .
Mỡ: Có đôi lời dành cho các bạn
. Nghe nói môn Toán kì thi THPT khó lắm, trong các readers các mem có thi kì này ổn không?
. Hình như điểm chuẩn các trường lớp có rồi, tình hình sao rồi?