Chương
Edit: Mỡ Mỡ
"Muốn đi tìm cây quỷ sao!" Vừa nghe lời này của Sở Tịch, hai mắt Lô Ác Ác liền sáng bừng, lần trước vẫn chưa được cùng cái cây ngáo đần kia chơi cho đã, còn chưa biết nó từ trong sơn cốc bò ra để làm gì nữa. Cậu lắc lắc chân, uốn tới ẹo lui trong vòng tay vạm vỡ như hùm của Sở Tịch, giục Sở Tịch: "Vậy thì đi nhanh đi, chúng ta đi tìm nó thôi!"
Hông bị cậu cọ hơi tê tê, Sở Tịch không thể không thả cậu xuống, còn ra lệnh cho Thương Lam thu nhỏ hình thể, rời khỏi hang động trong lòng đất này.
Chỉ thấy chiếc thuyền lớn hơn chục ngàn mét hơi chấn động một cái, thu nhỏ trong nháy mắt, trong chốc lát biến thành một chiếc cổ thuyền bằng đồng thau khoảng m, uy thế tản ra quanh thân cũng theo đó mà thu liễm lại, nhìn qua chỉ là một chiếc phi hành khí có dáng dấp hơi kỳ quái chút, so với những phi hành khí cổ điển chạy trong phần lớn hành tinh tại Hoa Minh thì chỉ là toát ra một chút dáng vẻ cổ điển độc đáo hơn thôi.
Bay ra khỏi hồ nước đã hoàn toàn khô khốc dưới nền đất hang động, trở về bằng con đường cũ từ hầm mỏ quặng nguyên tinh, lúc mọi người thấy quang cảnh bên ngoài từ màn hình trong phi thuyền, không khỏi mang một cảm giác như đang mơ.
Nhạc Thế lôi kéo Ferrero, Uông Tái bám vào Vệ Long, bốn người tụ tập một chỗ, nhỏ giọng trao đổi phen mạo hiểm lúc trước mình từng trải qua trong ảo cảnh. Dove nhìn qua nhìn lại hai bên, lôi kéo Gigi đang hờ hững tới góp vui, vừa lúc nghe Vệ Long chùi nước mắt chua xót nói: "Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được đó là ảo cảnh, ký ức cùng cảm giác đều quá chân thật, tôi một mình sinh sống trên một hòn đảo biệt lập, mỗi ngày đều phải đánh lui một làn sóng tập kích, chạy trên đất, bay trên trời, bơi trong lòng đại dương, quả thực là một bản chân thực của game nhập vai sinh tồn trên đảo trước đây tôi rất thích chơi trên mạng! Tôi thề sau khi về sẽ vứt cái bộ trò chơi tôi xem như trân tàng kia đi, sau đó không bao giờ chơi trò chơi này nữa!"
"Chú em mày tốt xấu cũng gặp người mà, còn anh mày thì sao?" Uông Tái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, nhớ tới đoạn kí ức trải nghiệm trong ảo cảnh, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi nói rằng: "Anh đến một hành tinh kì lạ, nơi đó sinh vật bị lây nhiễm một loại bệnh độc, biến thành zombie hết trơn. Mỗi ngày anh phải chiến đấu với lũ zombie, chỉ có thể dùng vũ khí lạnh, thường thì chừng mấy ngày cũng chưa ăn được một miếng, thật vất vả có được cái bánh lương khô để gặm còn phải thường xuyên đề phòng những người khác sau lưng lén lút cướp đi, không cẩn thận cái mạng cũng đi tong!"
"Nghe sao giống bộ phim công ty giải trí Hắc Hà Mẫu cho ra mắt ấy nhỉ, hình như tên gì mà Ngày tận thế?" Nhạc Thế quay đầu đụng một cái sau lưng Ferrero, hỏi anh ta, "Chúng ta trước đây lúc còn học ở học viện, tới kỳ nghỉ có đi xem, anh có nhớ không?"
Ferrero không để ý tới hắn, ngược lại nói tới trải nghiệm của mình trong ảo cảnh, không nằm ngoài dự đoán cũng là thử thách mạo hiểm gian nan. Anh ta đương nhiên nhớ tới bộ phim đó, ngay cả toàn bộ những chi tiết nhỏ nhất về sự tình xảy ra tại rạp chiếu phim Madame Rose hôm đó anh ta đều nhớ rõ. (câu này hơi...ấy...tạm thời tui chém trước cái này, chứ tự nhiên có cái gì mà hồng lạp phu nhân rạp chiếu phim??? Phu nhân thì tạm gọi là Madame vậy)
Lắng tai nghe một hồi cảm thấy không có gì vui, Lô Ác Ác buồn bực ngán ngẩm, cầm một cái xương đùi đi qua khều khều Định Mạch châu chơi, Oreo bản thu nhỏ trong hạt châu lại bởi vì hạt châu lăn qua lăn lại mà cũng ngã trái ngã phải, đột nhiên thần sắc trên mặt biến đổi, biến thành cái tên Oreo phản diện version trước kia, đỡ vào vách hạt châu mà gào thét với Lô Ác Ác bên ngoài: "Đủ rồi! Bản Thánh Sư không phải là đồ chơi cho mi đùa bỡn! Mi cái tên hèn hạ chết bầm này, có bản lĩnh thì đánh một trận nữa!"
"Cộp cộp!" Lô Ác Ác dùng cây xương đùi trong tay mà gõ hai phát trên hạt châu, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn mà dùng lời lẽ chính nghĩa giáo huấn y: "Thành thật một chút đi!"
Sở Tịch vẫn đang trầm tư thì liếc nhìn về bên này một cái, ngay lập tức thu hồi ánh mắt, Lô Ác Ác thích chơi sao thì chơi thế ấy đi, cuối cùng thì anh vẫn bao che cho, hiện tại coi như là hai thánh cảnh dị năng sư, dựa vào Thương Lẫm cùng Thương Lam, anh cũng có thể cân được.
"Ồ, tại sao trải nghiệm của mọi người khác với tôi thế?" Dove nhìn đám người Ferrero đều là biểu cảm sống sót sau hung hiểm, kỳ quái gãi đầu một cái, phồng hai má bánh bao lên, lòng đầy tiếc nuối mà nói: "Tôi nhớ tôi cùng với một đống các cha các mẹ cùng nhau vui vẻ sinh hoạt, không có trùng tộc đáng sợ xâm lấn, chúng tôi sinh sống ở quê hương là hành tinh Dị Thực, không cần phải biến thành hình người, mỗi ngày cắm rễ trong đất mà tắm nắng, nếu như không phải tướng quân mang tôi ra, chắc tôi đã ở lì trong đó không muốn tỉnh."
Một đống các cha các mẹ... Không giống như đội cận vệ đã quá quen thuộc với Dove, Lô Ác Ác lại kinh ngạc cực kì, quay đầu nhìn bên này, vừa dùng xương đùi gõ gõ Định Mạch châu như gõ mõ, vừa hỏi Dove: "Sao cậu lại có một đống các cha các mẹ?"
Coi như từ nhỏ mình cũng không biết cha mẹ mình là ai, Lô đại vương cũng biết cha mẹ chỉ có thể có một thôi chứ, không thể dùng cái từ "một đống" hình dung được, điều cơ bản cậu vẫn biết mà.
"Hà hà, quê hương của chúng tôi không giống với người ta mà." Dove vô cùng thần bí mà cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, đang chờ Lô Ác Ác chạy tới hỏi mình, liền nghe giọng Sở Tịch đột ngột vang lên.
"Dove là người Dị Thực, là do một loại thực vật tiến hóa thành, bởi vì vẫn giữ phần lớn tập tính của thực vật, cho nên bọn họ phân tộc hệ không rõ ràng, không chỉ nhận cha mẹ loạn xà ngầu, bối phận vai vế cũng loạn nốt." Sở Tịch nói, tiện tay còn sờ sờ đầu Lô Ác Ác, bởi vì bộ dáng Lô Ác Ác trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên thật sự là làm cho anh không khống chế được tay mình, "Bất quá nghe đâu khoảng cách từ hành tinh Dị Thực đến Hoa Minh cực kỳ xa xôi, nằm trong tinh vực Ross hẻo lánh, bởi vì gặp phải cuộc xâm lăng của trùng tộc, quê hương của bọn họ hành tinh Dị Thực bị bao vây, Dove cùng với chú cậu ta liều mạng leo lên phi thuyền bay đến tinh vực Hoa Minh."
"Trong hệ hành tinh nào đó dưới sự quản lý của Hoa Minh cũng có hai hành tinh mà nơi đó có bộ tộc người có trí tuệ tiến hóa từ thực vật, bất quá phần lớn huyết thống cũng đã dung hợp với gen người Trái Đất, bị đồng hóa thành người Hoa Minh, hiện tại toàn bộ Hoa Minh cũng chỉ có hai người bọn họ là người thực vật thuần huyết."
Vì có thể làm cho Lô Ác Ác nhanh thích ứng hoàn cảnh mới sau khi trở về cùng mình, Sở Tịch luôn luôn có ý thức cung cấp tin tức về những chuyện có liên quan đến Hoa Minh, bây giờ nhìn thấy lòng hiếu kỳ của Lô Ác Ác bị khơi ra, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phổ cập tin tức cho cậu.bg-ssp-{height:px}
Về phần tại sao muốn cướp lời Dove định nói, ánh mắt Ác Ác sùng bái mình đương nhiên không thể rơi trên người người khác, về việc này, Sở Tịch vốn luôn bất động thanh sắc mà phân ra một sự chú ý dành cho cậu, từ đáy lòng lại thầm đắc ý.
Quả nhiên, nghe Sở Tịch nói xong, Lô Ác Ác ngay lập tức liền nhìn Sở Tịch với đầy vẻ sùng bái, vợ cái chi cũng biết, công nhận hay ghê ta ơi ó ó!
Đang lúc nói chuyện, Thương Lam đã rời khỏi hầm mỏ nguyên tinh, bay vào động đá. Mới vừa ra tới nơi, liền bị một đám chim mặt quỷ vây chặt như nêm cối.
Một đám chim có bộ lông sặc sỡ đều trông hung lệ dị thường, trên đầu là một cái mỏ nhọn như móc câu trông rất dữ tợn, nó mở lớn phát ra tiếng thét chói tai. Thấy xuất hiện không phải sinh vật hình người mà là một chiếc thuyền lớn, hành động của chúng dừng lại, cứ vây ở bên ngoài như thế không chịu rời đi.
Dove và Gigi cũng nhờ Al bảo vệ cho, thật vất vả mới thoát khỏi sự truy sát của đám chim mặt quỷ này, xông vào trong ảo cảnh của hầm mỏ nguyên tinh, bây giờ thấy bên ngoài một đám chim mặt quỷ ùn ùn kéo đến, hơi thay đổi sắc mặt, nỗi sợ trong lòng vẫn chưa tiêu tán. Những thành viên đội cận vệ nhóm Ferrero đến đây cùng với Sở Tịch và Lô Ác Ác lại thoải mái, không hẹn mà cùng đem ánh mắt hướng về Lô Ác Ác khi trước đại phát thần uy.
Lô Ác Ác vào lúc này không có hấp ta hấp tấp muốn đi ra ngoài, mà lòng hiếu kỳ vẫn chưa tan, đột nhiên nhớ tới lời Dove nói lúc trước, quay đầu hỏi cậu: "Đúng rồi Dove, cậu nói xem lúc trước tại sao đám chim xấu xí này muốn truy sát mọi người vậy?"
Những người khác cũng thuận theo nhìn về phía Dove, trong lòng Sở Tịch cũng hơi nghi hoặc một chút, theo lý thuyết, những con chim mặt quỷ này sống trong động đá dưới lòng đất khá tốt, không đến nỗi bởi vì bị phi thuyền rơi mà làm vỡ một vách sơn động cho nên đuổi theo bọn họ không tha, hoàn toàn là kiểu không chết không thôi.
"Nghe nói là lão tổ tông bọn chúng bị một sinh vật hình người gϊếŧ chết." Dove nói, chỉ chỉ toàn cảnh hang động trong màn hình, vừa chỉ chỉ đầu của chính mình, "Tư duy chim khổng lồ rất đơn giản, liệt tất cả sinh vật tương tự vào mục tiêu truy sát, mỗi một quãng thời gian còn có thể rời khỏi động đá với quy mô lớn, đến trong dãy núi săn gϊếŧ các con vượn tay dài."
"Hừ, lão tổ tông bọn chúng? Chẳng lẽ là một con chim màu sắc sặc sỡ có hình thể lớn đến nỗi choáng hết cả động, mập bay không nổi ư?" bản thu nhỏ của Oreo trong Định Mạch châu vẫn duy trì nhân cách phản diện, cái mặt khinh thường hầm hừ nói: "Lúc trước khi ta tới tình cờ gặp một con, do nó nàm úp sấp choáng hết cả đường đi, cho nên tiện tay gϊếŧ chết."
Hóa ra kẻ đầu sỏ ngay tại đây, cái tên này không chỉ có miệng thiếu đòn, tay cũng cố gắng thiếu đòn cho được cơ chứ! Khóe miệng Ferrero mím chặt, cắn răng nhìn về phía bản thu nhỏ của Oreo trong Định Mạch châu đỡ vách hạt châu mới có thể đứng vững, nghĩ tới lúc trước bọn họ bị bầy chim mặt qủy này truy sát lên bờ xuống ruộng không lối thoát , bản thân mình suýt chút nữa lấy cái chết đổi con đường thoát thân của những người khác, anh ta giận dữ điên lên.
Anh nói xem một con chim già bay cũng bay không nổi, nằm sấp một đống đó thì phiền cái quái gì tới anh!
Lô Ác Ác cũng rất không vui, cầm Định Mạch châu lên, dùng sức lắc lắc, làm cho Oreo ở trong lăn qua lăn lại, trong miệng lẩm bẩm: "Không ngờ ngươi là một tên ức hiếp người già cả, chờ khi ngươi ra ngoài, ta đánh ngươi một trận !"
"Tướng quân, quặng nguyên tinh này tính sao?" Al đứng một bên nhìn Sở Tịch, lên tiếng hỏi, "Nếu như sau này muốn khai thác, những con chim mặt quỷ này là một phiền phức phải giải quyết."
Trong lòng Sở Tịch đã có kế hoạch, vừa muốn mở miệng, đột nhiên Lô Ác Ác ngẩng đầu lên, nói với Sở Tịch rằng: "Ta muốn nuôi bọn chúng chơi."
"Nuôi, nuôi chơi?" Uông Tái há to miệng, đôi mắt trâu to như chuông đồng trợn lên, vụ này cũng quá hung tàn rồi đó, trong động đá này ít nhiều cũng không biết mấy chục ngàn con chim mặt quỷ, mỗi con đều hung hãn cực kỳ, chơi làm sao?
Trong khi những người khác nhìn với ánh mắt kinh ngạc, Sở Tịch thấy nó không cải biến kế hoạch anh đã nghĩ lúc trước, gật đầu đáp: "Được thôi, em muốn thì cho em hết, chờ chúng ta cho Oreo một thân thể, sẽ trở lại xử lý đám chim mặt quỷ này."
HẾT CHƯƠNG