Hơn một ngàn năm nhân loại đấu tranh với thú bóng tối, vương thú xuất hiện tổng cộng hơn lần, mỗi lần xuất hiện đều đồng nghĩa với lượng lớn sinh mạng mất đi cùng với tinh cầu bị hủy diệt.
Nhân loại hoàn toàn không có cách nào giải thích được sự tồn tại của vương thú, một sinh vật to bằng một tinh cầu nhỏ như vậy, nó được sinh ra như thế nào, hay bằng cách nào mà trưởng thành lớn như thế? Sự nghi hoặc của nhân loại cũng không thể nào ngăn cản vương thú tàn sát bừa bãi, theo cái xúc tu dò ra giữa không trung của vương thú, uy áp thật lớn quét ngang bề mặt Phá Tinh, mỗi người sống sót đều cảm nhận được uy hiếp tử vong thực sự.
Sâu trong ống dẫn ngầm, Hàn Thụy chỉ huy tiểu bạch liều mạng đào lối đi.
Nháy mắt khi thú triều đánh úp, y bị dòng người điên cuồng đẩy vào thế giới ngầm.
Y muốn đi tìm Tô Hòa, nhưng đám người ở trạng thái hoảng loạn lấy một loại khí thế không có cách nào ngăn cản mà đâm thẳng vào sâu trong thế giới ngầm.
Hàn Thụy ở trong đó tựa như một bọt nước nhỏ không thể chống lại dòng nước lũ.
Chờ đến khi đám người thưa dần, thú bóng tối lại xuất hiện, Hàn Thụy hốt hoảng chạy trốn, hoàn toàn bị lạc ở sâu trong ống dẫn.
"Tiểu bạch nhanh lên!"
Hàn Thụy thấp giọng thúc giục.
Phía sau y, Lâm Tế cả người đều là máu đùa nghịch máy trí năng.
Hàn Thụy trộm liếc nhìn Lâm Tế một cái, hai người là tình cờ gặp nhau dưới thế giới ngầm.
Lúc đó Hàn Thụy thiếu chút nữa đã chết trong tay thú bóng tối, là Lâm Tế cứu y.
Y mấp máy môi, lấy hết dũng khí hỏi: "Hướng đi của chúng ta không có vấn đề gì chứ?"
Lâm Tế nhàn nhạt ừ một tiếng, trên màn hình ảo của máy trí năng hiện ra cấu tạo của toàn bộ thế giới ngầm.
Nơi họ muốn đi là cùng một điểm đến với Tạp Nhung, nơi đó có giấu một con tàu có thể rời khỏi Phá Tinh.
Trong lòng Hàn Thụy vốn đang sợ hãi, định thông qua trò chuyện để giảm bớt.
"Không biết hiện tại Tô Hòa thế nào rồi?" Y tin rằng sau khi Tô Hòa biết tin về thú triều nhất định sẽ tới mặt đất tìm y, giống như y khi nãy sẽ nghĩ tới việc xuống thế giới ngầm tìm Tô Hòa trước tiên.
Tiếc là quang não không nhạy, hai người không có cách nào liên lạc lẫn nhau.
Y có chút khổ sở mà nhíu mày, hối hận bản thân không nên quá cảnh giác trước biểu hiện Lục Ly.
Nếu y có thể tin tưởng Lục Ly nhiều thêm một chút, Tô Hòa cũng sẽ không chịu ảnh hưởng của y mà rời khỏi Diên Vĩ hạm.
Hiện tại thú triều xuất hiện, hẳn là Lục Ly sẽ đi cứu Tô Hòa.
Trong lòng y rối như tơ vò, vốn cũng không trông cậy vào việc Lâm Tế sẽ đáp lời, không nghĩ tới Lâm Tế lại ngừng một chút, nói: "Nếu Tô Hòa mà cậu nói là dẫn đường kia, lính gác của cậu ta sẽ tới cứu cậu ta."
Hàn Thụy ngẩn người, ý thức được Lâm Tế là đang nói với y, chần chờ gật đầu.
Bên trong ống dẫn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, Hàn Thụy không nhịn được lại hỏi một câu "Chúng ta sẽ có cứu viện chứ?"
Lâm Tế yên lặng một lát, nói: "Rất khó."
Có lẽ sắc mặt tái nhợt của Hàn Thụy làm lòng hắn khẽ mềm nhũn, Lâm Tế khó có được giải thích nhiều thêm một chút "Đám thú bóng tối này có thuộc tính nhiễu điện từ, thông tin liên lạc đều bị chặn.
Chúng ta không thể liên hệ với bên ngoài, bên ngoài cũng không có cách nào liên hệ với chúng ta.
Nếu nơi này nằm trong phạm vi Liên Bang, có quân đội Liên Bang tuần tra định kỳ thì hẳn sẽ phát hiện khác thường trên tinh cầu.
Nhưng nơi này lại là Phá Tinh, là nơi mà đến pháp luật Liên Bang còn không bao phủ đến, càng sẽ không được quân đội Liên Bang chú ý."
Khuôn mặt Hàn Thụy lộ vẻ tuyệt vọng.
"Tuy nhiên......!Cũng không hẳn vậy." Nét mặt Lâm Tế trở nên kỳ lạ, kéo tay áo ho khan: "Hiện tại trên Phá Tinh có một nhân vật lớn, sau khi cấp dưới không liên hệ được với ông ta có lẽ sẽ liền điều người đến đây."
"Là Lục Ly sao?"
"Lục Ly?" Lâm Tế lắc đầu, "Cậu nói lính gác tên Lục Ly ở chợ đen sáng nay phải không?" Hắn có chút không để bụng, "Hơn tuổi đã thành thiếu tá, tuy là lợi hại, nhưng ở Liên Bang cũng không phải không có.
Có lẽ năm sau hắn sẽ trở thành nhân vật lớn ở Liên Bang, nhưng hiện tại trong mắt cấp cao ở Liên Bang, hắn cũng chỉ là một lính gác có tiềm năng mà thôi.
Chờ hắn trước tiên ở trong thú triều sống sót rồi nói sau.".
Trong giọng nói của Lâm Tế để lộ ra sự quen thuộc đối với Liên Bang làm Hàn Thụy có chút ngoài ý muốn, y nghe Lâm Tế bình luận về một thiếu tá của Liên Bang như vậy, cư nhiên lại không cảm thấy có bất cứ gì không đúng.
"Trước kia anh là quân nhân Liên Bang sao?"
Lúc này đây, thời gian Lâm Tế im lặng lại càng lâu, lâu đến mức Hàn Thụy cho rằng hắn sẽ không trả lời thì Lâm Tế mới nhàn nhạt đáp "Đúng vậy."
Hàn Thụy cảm nhận tốc độ của Tiểu bạch, dựa vào tường đất ngồi xuống, thấp giọng nói: "Cha mẹ tôi cũng từng là quân nhân Liên Bang, sau này họ đều đã mất."
Quân nhân Liên Bang bị lưu đày tại Phá Tinh chỉ có duy nhất một lý do - gây tổn hại tới sự tồn vong của nhân loại.
Hai người đều cho rằng đối phương xuất hiện ở đây là vì nguyên nhân này, ai cũng không tiếp tục đề tài về Liên Bang nữa.
Hàn Thụy muốn thay đổi không khí, vừa định mở miệng, một thanh âm kêu gào vang lên bao phủ toàn bộ tinh cầu đánh thẳng vào thế giới tinh thần của y.
Y thống khổ mà che đầu lại, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
..
Cách đây vài phút, trên bề mặt Phá Tinh, Diên Vĩ hạm khởi động màng phòng hộ màu xanh lục.
Lá xanh trên đỉnh đầu Renault hóa thành vô số điểm sáng, từ thân tinh hạm tản ra, lấy bộ dáng bảo hộ mà bao trùm lấy Diên Vĩ hạm.
Lục Ly thông qua Tô Hòa hạ lệnh, "Ngăn cản vương thú, không thể để nó ra ngoài!"
Diên Vĩ hạm hiên ngang bay lên không, thú bóng tối từ bốn phía vội chen chúc ùa tới.
Chúng nó phát động công kích giống như bạch tuộc, phun "mực" dày đặc.
Chất lỏng ăn mòn cực nóng dính trên màng phòng hộ xanh lục, phát ra âm thanh xì xèo ăn mòn thành một đám lỗ nhỏ.
Nhưng rất nhanh những điểm sáng xanh lục lóe lên, những tia sáng như có như không, nhanh chóng bổ khuyết vào vị trí bị hư tổn.
Không đếm được có bao nhiêu xúc tua đang dây dưa túm lấy Diên Vĩ hạm, Diên Vĩ hạm đem năng lượng đẩy lên mức lớn nhất, làm lơ công kích xung quanh của thú bóng tối, thừa nhận đè ép của quái vật màu xanh lam, đem toàn bộ vũ khí hiện có nhắm vào cửa bóng tối giữa không trung.
Thẩm Thận cắn răng, "Chúng ta đánh nó cút về!"
Sắc mặt Lục Ly bình tĩnh, "Đội tiên phong chúng ta đã giết biết bao nhiêu thú bóng tối, không chết ở phòng tuyến biên cảnh thì làm sao có thể chết ở loại địa phương như Phá Tinh này! Mọi người đều là người sống sót từ huyết chiến lam sa, có thể sống sót một lần tất nhiên có thể sống sót lần thứ hai!"
"Không tồi!" Gương mặt điển trai của Thẩm Thận có chút méo mó "Chúng ta chính là những người sống sót từ huyết chiến lam sa, làm sao có thể bỏ mạng ở đây!"
Đôi tay Ngụy Na điều khiển vũ khí tinh hạm nhanh như bay, đáy mắt mang theo ý cười chen vào: "Nếu tôi nhớ không nhầm, khen thưởng của huyết chiến lam sa vẫn chưa phát xuống.
Sau khi chúng ta sống sót rời khỏi Phá Tinh, có phải lão đại nên tự bỏ một chút tiền túi đền bù tâm hồn bị tổn thương của mọi người hay không?"
Renault đem nguyên văn những lời này truyền cho Tô Hòa, cảm xúc căng thẳng trên mặt Tô Hòa khẽ giảm, ánh mắt cổ quái mà nhìn về phía Lục Ly.
"Sao vậy?" Lục Ly hỏi.
Tô Hòa cười nhạo "Anh hẳn là sắp tốn kém rồi."
Suy nghĩ của Lục Ly vừa xoay chuyển đã đoán được chuyện gì.
Hắn một bên điều khiển cơ giáp ở giữa đám thú bóng tối liều chết xông lên, cố gắng đến gần vị trí của Diên Vĩ hạm, một bên vô lại mà nói "Tín hiệu kết nối không tốt, những lời này không nghe rõ."
Tô Hòa: "......"
Cơ giáp màu đen bay lên, hai con thú bóng tối xung quanh bị bắn thành thịt nát.
Hiện tại họ đã giết đến khu A-, ngày càng gần vị trí của Diên Vĩ hạm.
Giữa không trung, Diên Vĩ hạm đã bổ sung năng lượng xong, pháo năng lượng cao nhắm thẳng vào cửa bóng tối.
Hàng trăm chùm sáng nóng cháy phóng ra, thú bóng tối che ở phía trước nháy mắt hóa thành không khí.
Vùng biển màu xanh bị đánh ra một cái lỗ ngăm đen, ngay sau đó Diên Vĩ hạm lại phát động lần tập kích thứ hai.
Lúc này, mọi công kích đều dừng trên cái xúc tu thô to kia.
"Grào!" Tiếng kêu rên thống khổ thổi quét toàn bộ Phá Tinh, phần lớn xúc tu đang dò ra khỏi hố đen biến thành không khí giữa chùm tia sáng.
Tô Hòa đột nhiên che đầu lại, lá chắn tinh thần tựa đập nước dần sụp đổ, thống khổ ngập trời giống như nước lũ dũng mãnh tràn vào, cậu dường như bị cảm xúc của nó bao phủ.
Lục Ly ôm chặt lấy Tô Hòa, lá chắn cảm quan mở rộng vây quanh Tô Hòa, muốn giúp cậu gia cố lại lá chắn tinh thần.
Tô Hòa ngắt liên kết với Renault, mầm nhỏ trong thế giới tinh thần nỗ lực cắm rễ tại chỗ, mặc cho nước lũ đánh vào như thế nào cũng kiên trì không chịu dao động.
Lá chắn tinh thần của Tô Hòa dưới sự trợ giúp của Lục Ly lại một lần nữa dựng lên.
Dòng nước lũ cuồng bạo bị ngăn lại, tuy vẫn xuất hiện vài kẽ hở, nhưng đập nước vẫn phát huy hiệu quả.
Tô Hòa thở dốc, ý thức có chút mơ hồ, cả người toát ra mồ hôi lạnh, cậu hoảng hốt nhớ lại, thì ra vương thú khác với thú bóng tối bình thường, nó có trí tuệ.
"Tô Hòa."
Lục Ly cúi đầu kêu tên Tô Hòa, bàn tay ấm áp phủ lên trán Tô Hòa.
Tô Hòa vô thức mà cọ cọ, ý thức bị nước lũ đánh tan dần tụ tập.
Cậu chậm rãi mở mắt ra, trước mắt chính là vẻ mặt lo lắng của Lục Ly.
Ánh mắt hai người dây dưa, tim Tô Hòa đập gia tốc, cậu có chút không tự nhiên mà dời tầm mắt, nói: "Tôi không sao."
Lục Ly cũng cảm nhận được rung động trong cơ thể, hắn cố gắng chống đỡ như không có việc gì, hỏi: "Cậu cảm giác được gì không?"
Tô Hòa lấy lại tinh thần, thử miêu tả "Một loại cảm xúc thống khổ mãnh liệt, còn có một loại chán ghét ẩn bên trong đó......" Cậu hỏi lại, "Vương thú có trí tuệ?"
Lục Ly nói: "Vương thú có trí tuệ hay không giới khoa học Liên Bang còn chưa đưa ra kết luận.
Những người nghiên cứu về vương thú đó chưa bao giờ tới chiến trường, bọn họ kiên trì muốn đưa ra kết quả chính xác nhất, lại không chịu mạo hiểm đến tinh cầu vương thú lui tới để thực nghiệm một lần."
Tô Hòa: "......"
Lục Ly sờ trán Tô Hòa, thấp giọng nói: "Chúng ta phải chạy về Diên Vĩ hạm nhanh một chút, vương thú sẽ còn xuất hiện lần nữa, năng lượng của Diên Vĩ hạm chống đỡ không được lâu."
Biến hóa dị thường trên không trung tạo thành làn sóng chấn động, đánh vào hy vọng của người sống sót tại Phá Tinh.
Thú triều tuy rằng khủng bố, dựa vào tinh hạm thì vẫn có khả năng chạy thoát, nhưng một khi vương thú xuất hiện, Phá Tinh sẽ không còn chút may mắn tồn tại nào.
Trang Vĩ ngẩng đầu nhìn về bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Đám nhóc Diên Vĩ hạm này gan thật lớn, cũng mất công trước đó bọn họ đã đánh cướp được một Tinh Hà Thụ Nhân, bằng không chỉ sợ kiên trì không được.
Thân vệ tiêu diệt thú bóng tối muốn tới gần Trang Vĩ, hướng ông báo cáo "Tướng quân, chúng ta đã đến khu B-, sắp tiếp cận vị trí của Diên Vĩ hạm."
Ba người một đường chém giết từ khu A- có thể nói là nguy hiểm trùng trùng.
Bên ngoài cơ giáp màu đỏ nhiều chỗ bị vỡ, bề mặt lồi lõm bị ăn mòn che kín lỗ nhỏ.
Toàn thân cơ giáp dù thịt nát vẫn đứng vững, sát khí nồng đậm, tựa như là ác quỷ lao ra từ địa ngục.
Cũng may tuy rằng quang não không có cách nào kết nối, nhưng năng lực của lính gác giúp cho bọn họ ở trong phạm vi nhất định có thể giao tiếp với nhau, thân vệ mới không bị thú bóng tối tách ra, vẫn luôn bảo hộ bên cạnh Trang Vĩ.
Trang Vĩ gật gật đầu, dẫn đầu bay về trước, suy nghĩ nhanh chóng chuyển động.
Thú triều xuất hiện quá mức quỷ dị, ngay cả vương thú cũng xuất hiện.
Ông không tin hết thảy những thứ này đều là ngẫu nhiên, ngay cả Diên Vĩ Tinh năm trước cũng vậy.
Trang Vĩ đoán được mục tiêu của đối phương hẳn chính là mình.
Rốt cuộc là ai? Thực sự có người có thể đứng sau lưng thao túng thú triều? Không, không có khả năng.
Nhân loại đấu tranh giằng co với thú bóng tối đã hơn năm, điều này không thể xảy ra.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Tin tức "Cô ấy không phải cô ấy" mà Hàn Kỳ truyền tới hiện lên trong đầu Trang Vĩ.
Ông cúi đầu đoán, nếu ý tứ của Hàn Kỳ là Tống Tư Lan lính gác đã không phải bản thể, vậy đó là ai? Quân đoàn thì sao? Biết hành tung của ông chỉ có vài người cấp cao trong quân đoàn và Diên Vĩ hạm.
Trong những người này cũng đã có người không phải là bản thể sao?
- -
Giọng một ông lão già nua răn dạy vang lên "Còn chờ gì nữa! Cầm lấy vũ khí, giống như một tên đàn ông mà cùng với đám quái vật bên ngoài này huyết chiến một phen!"
Mấy chiếc cơ giáp từ tinh hạm bay ra, đủ loại kiểu dáng vũ khí đánh loạn về phía thú bóng tối.
Ánh lửa sáng lạn lóe lên, chiếc cơ giáp lao ra đầu tiên đứng trước cái chết cận kề liền lựa chọn tự bạo.
Vầng sáng màu đỏ cực nóng khuếch tán giữa bầu trời, giống như một tín hiệu nào đó truyền đạt tới những nhân loại may mắn còn sống ở những khu dân cư khác.
Tô Hòa bắt giữ được vầng sáng đó trên màn hình ánh sáng, cậu hơi có dự cảm không tốt "......!Đó là gì?"
Lục Ly thấp giọng nói: "Cơ giáp tự bạo.".