Vương thú bị thương lùi về cửa bóng tối.
Cơ thể thật lớn của nó nhét đầy lối đi trùng động, ngăn chặn đường đi của những thú bóng tối khác.
Phá Tinh tạm thời được yên ổn, người sống sót tiếp tục tìm cách rời khỏi Phá Tinh.
Có chiếc tinh hạm cỡ nhỏ lắc lư nỗ lực bay lên, nhưng thú bóng tối xung quanh giống như cá mập ngửi được mùi máu lập tức nhào tới.
Nước mực phun tung tóe khắp biển xanh, màng năng lượng màu trắng ngà bên ngoài tinh hạm căn bản không làm được chuyện gì.
Rất nhanh, con tàu thứ nhất bay lên không trung liền bắt đầu tan tác, tiếng la khóc sợ hãi vang vọng khắp chân trời.
Giọng một ông lão già nua răn dạy vang lên "Còn chờ gì nữa! Cầm lấy vũ khí, giống như một tên đàn ông mà cùng với đám quái vật bên ngoài này huyết chiến một phen!"
Mấy chiếc cơ giáp từ tinh hạm bay ra, đủ loại kiểu dáng vũ khí đánh loạn về phía thú bóng tối.
Ánh lửa sáng lạn lóe lên, chiếc cơ giáp lao ra đầu tiên đứng trước cái chết cận kề liền lựa chọn tự bạo.
Vầng sáng màu đỏ cực nóng khuếch tán giữa bầu trời, giống như một tín hiệu nào đó truyền đạt tới những nhân loại may mắn còn sống ở những khu dân cư khác.
Tô Hòa bắt giữ được vầng sáng đó trên màn hình ánh sáng, cậu hơi có dự cảm không tốt "......!Đó là gì?"
Lục Ly thấp giọng nói: "Cơ giáp tự bạo."
Tô Hòa trầm mặc, nhớ tới thời điểm Trái Đất bị thú bóng tối xâm lược, những cảnh sát cùng quân nhân dù biết rõ sẽ chết vẫn quyết tâm tới tiền tuyến, nhớ tới những cơ giáp dựa vào tự bạo để ngăn cản thú bóng tối trong ký ức của Lục Ly.
Cậu hỏi Lục Ly, "Nếu chúng ta trốn không thoát thì sao?"
Lục Ly bình tĩnh nói: "Vậy thì giết nhiều thêm vài con thú bóng tối, cuối cùng tự bạo, vì những người sau giảm bớt chút phiền toái."
Tô Hòa cảm nhận được một loại bình tĩnh đến sởn tóc gáy, cậu ngẩng đầu nhìn Lục Ly, chỉ nhìn thấy được chiếc cằm kiên nghị của hắn.
Cậu yên lặng cúi đầu, ừ một tiếng, xem như đáp ứng lựa chọn tự bạo của Lục Ly, dù sao cậu cùng Lục Ly cơ bản cũng đã lên chung một chiếc thuyền.
Hai người đuổi tới khu B-, Lục Ly thả ra cảm quan, xuyên qua đám thú bóng tối rậm rạp không thấy điểm dừng mà khuếch tán về bốn phía.
Vài hình bóng quen thuộc xuất hiện trong phạm vi cảm quan của hắn, Lục Ly ngẫm nghĩ, nhìn Tô Hòa "Cậu đã từng chỉ đạo bằng tinh thần lực chưa?"
Tô Hòa: "......"
Lục Ly: "Tôi hiểu."
Hắn vung kiếm chém giết thú bóng tối tới gần, thừa dịp có khe hở liền giải thích cho Tô Hòa: "Râu tinh thần chính là một loại cụ thể hóa của tinh thần lực, cùng với thế giới tinh của cậu có quan hệ không nhỏ.
Cậu thử vươn râu tinh thần, cố gắng mở rộng ra thật xa, nói cho tôi biết cậu cảm giác được những người nào ở gần đây?"
Tô Hòa theo lời Lục Ly nói thử vươn râu tinh thần, thứ đầu tiên cậu cảm giác được chính là Lục Ly.
Đối phương ở trong thế giới tinh thần của cậu quả thực giống như hào quang tỏa sáng, rực rỡ lóa mắt.
Cậu cố gắng không nghĩ tới Lục Ly, đem râu tinh thần của mình tận lực vươn dài.
Giống như khi cậu tìm kiếm Renault trước đó, lúc này đây Tô Hòa có thể nói là ngựa quen đường cũ.
Râu tinh thần lấy cậu làm trung tâm mà khuếch tán xung quanh.
Bỏ qua những con thú bóng tối ngu ngốc đó, làn sóng tinh thần của Tô Hòa đã nhận được phản hồi đầu tiên ngoài Lục Ly.
Cậu cảm giác được một loại mỏi mệt dày đặc, điểm sáng tựa đom đóm lập lòe trong thế giới tinh thần của cậu.
Trong đầu đối phương không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác, chỉ có mệt mỏi trầm trọng tựa ngọn núi nặng trịch, giống như đang dần đè ép tới cực hạn.
Râu tinh thần của Tô Hòa khẽ run, nhẹ nhàng khéo léo mà vòng qua điểm sáng này.
Làn sóng tiếp tục khuếch tán về bốn phía, Tô Hòa liền nhận được phản hồi thứ hai.
Khác với sự mỏi mệt đầu tiên, điểm sáng này dường như sáng ngời hơn một chút.
Trong đầu đối phương có một loại cảm xúc cuồng nhiệt khó lý giải, khát máu mà điên cuồng.
Làn sóng tiếp tục chuyển động, bắt gặp cái thứ ba, thứ tư......!Sắc mặt Tô Hòa có chút trắng bệch, cậu nhìn về phía Lục Ly, "Mười người, tôi có thể cảm giác được mười người!"
Lục Ly có chút ngoài ý muốn, thế giới tinh thần của Tô Hòa vậy mà cường đại hơn dự đoán của hắn.
Tô Hòa bổ sung nói: "Có một người mang theo cảm xúc rất sáng lạn cũng rất ấm áp, so với những những người xung quanh khác đều không giống."
Lục Ly nói: "Đó hẳn là Trang tướng quân." Hắn vươn tay sờ trán Tô Hòa, loại tiếp xúc này làm cho Tô Hòa vô cùng thoải mái.
Lục Ly tiếp tục nói: "Cậu cứ dò râu tinh thần như vừa rồi, đồng thời thử truyền đi tin tức tôi là Lục Ly."
Tô Hòa: "......"
Cậu lại vươn râu tinh thần ra lần nữa, trong lòng khẽ lặp đi lặp lại tôi là Lục Ly.
Bốn chữ Tôi là Lục Ly giống như một hòn đá nhỏ rơi vào mặt nước tĩnh lặng, tạo thành từng vòng gợn sóng rung động khuếch tán ra bên ngoài.
Liêu Khải đang ở khu B- đột nhiên ngẩng đầu, hét lớn "Lão đại, là anh sao?"
Lính gác cấp cao có thể nghe được người khác nói gì trong phạm vi vài km, Liêu Khải cảm thấy hẳn Lục Ly có thể nghe được.
Đương nhiên tiền đề là hiện tại Lục Ly không có dựng lá chắn tinh thần.
Khu B-, biểu tình Trang Vĩ khẽ động, cảm thấy đánh giá một thanh niên may mắn lần trước của ông đối với Lục Ly đúng là không hề sai.
Có thể ở loại tinh cầu xa xôi cằn cỗi như Phá Tinh tìm được dẫn đường của chính mình, còn có thể ở trong thú triều cứu được dẫn đường, vận khí của Lục Ly so với ông cùng lão Lý thật sự là mạnh hơn rất nhiều.
Tô Hòa truyền tin tức đi, cảm nhận được phản ứng không đồng nhất của mười người trong phạm vi.
Lục Ly tán thưởng mà bật ngón cái với Tô Hòa, yêu cầu Tô Hòa tiếp tục truyền đạt ý của hắn "Năng lượng của Diên Vĩ hạm không đủ, mọi người nhanh chóng chạy về Diên Vĩ hạm".
Phản ứng của mọi người lúc này so với trước đó mãnh liệt hơn rất nhiều.
Điểm sáng trong thế giới tinh thần của Tô Hòa lập lòe, một đám người như tiêm máu gà, lấy tốc độ nhanh hơn sôi nổi mà chạy về khu B-.
Tô Hòa: "......"
Lục Ly cũng không dám trì hoãn, hai tiếng đồng hồ Thẩm Thận tính toán lúc nãy khẳng định chưa đem nguồn năng lượng tiêu hao cho tên nhà giàu Renault kia tính vào.
Một khi thêm cả lượng hao tổn cho Ngân Hà Thụ Nhân, chỉ sợ chỉ có thể dừng lại nhiều nhất một tiếng đồng hồ.
Suy đoán của hắn không hề sai, năng lượng dự trữ của Diên Vĩ hạm dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ tiêu hao nhanh chóng.
Thẩm Thận đau lòng mà nhìn Renault, hận không thể lao tới ép hắn nhả ra toàn bộ.
Renault dưới tầm mắt của Thẩm Thận chỉ cảm thấy rét run từng cơn.
Loại cảm giác này đã rất lâu hắn chưa trải qua.
Hắn còn nhớ rõ chính những năm còn ở hành tinh mẹ, hắn sống chết cũng không thể nào tốt nghiệp được, mỗi lần gặp lại thụ nhân chủ nhiệm của mình mới có loại cảm giác này.
Renault vô cùng cẩn thận mà run run lá cây, "Chúng ta thắng rồi sao? Khi nào thì đi cứu mầm nhỏ?"
Thẩm Thận còn đang tính toán số đá năng lượng tiêu hao, Ngụy Na trả lời: "Còn chưa được xem là thắng lợi, chúng ta chỉ đang tạm bảo toàn được mạng sống.
Lão đại đi cùng Tô Hòa dẫn đường hẳn sẽ nhanh trở lại.
Chúng ta cần đóng giữ ở nơi này, đảm nhận vai trò tọa độ để họ trở về."
Đây là lần đầu tiên Renault chiến đấu với thú bóng tối, lại biểu hiện rất đáng khen ngợi.
Ngụy Na thực cảm kích Renault, có thể nói Renault mới chính là hy vọng sống sót rời khỏi Phá Tinh của họ.
Trước thái độ thân thiện của cô, Renault cao hứng cúi người, đưa ra một yêu cầu nho nhỏ "Không biết có thể giữ lại một ít đá năng lượng cho mầm nhỏ hay không? Đứa nhỏ đáng thương nhất định đã rất sợ hãi.
Nhóc ấy cần mau chóng lớn lên mới có thể cường trường giống như tôi."
Ngụy Na: "......!Đá năng lượng của Tô Hòa dẫn đường là do hạm trưởng cung cấp riêng, ngài Renault có thể hướng hạm trưởng đưa ra yêu cầu này."
Thẩm Thận: "......"
Diên Vĩ hạm chậm rãi hạ xuống, bề mặt tinh hạm dưới sự bảo hộ mạnh mẽ của Ngân Hà Thụ Nhân không chịu một chút thương tổn nào.
Lục tục có vài thành viên từ phế tích trở lại, một đám mồ hôi đầm đìa nhảy ra từ cơ giáp.
Liêu Khải thở dốc "Lão đại cùng dẫn đường đang ở cùng nhau, hẳn sẽ nhanh trở lại thôi."
"Trang tướng quân đâu?" Thẩm Thận hỏi.
Liêu Khải hừ một tiếng, "Chúng tôi đem ông ta vứt ở khu A-, tự mà chạy về."
Thẩm Thận: "......!Cậu ngu sao! Trang tướng quân là đệ nhất cao thủ Liên Bang, các cậu tổ đội cùng Trang tướng quân để trở về có thể bớt áp lực.
Còn bây giờ các cậu dẫn trước mở đường, Trang tướng quân đi theo phía sau càng tốn ít sức, cậu nghĩ ai thiệt hơn??"
Liêu Khải: "......" Hắn cố cứu vãn, nói: "Chúng ta đã cùng Trang tướng quân xé rách mặt, còn dựa vào ông ta thì không quá thích hợp đâu?"
Thẩm Thận hừ hừ, "Thời điểm này xé rách mặt thì tính là gì, một lát nữa cậu chống mắt mà xem, Trang tướng quân trở về chắc chắn sẽ tươi cười thân thiết, giống như việc ông ta ngăn cản chúng ta giết Lâm Tế hoàn toàn chưa xảy ra.
Hơn hết là khi lão đại trở lại cũng tuyệt đối sẽ không nhắc đến một chữ về Lâm Tế.
Dù sao Trang tướng quân cũng muốn dựa vào chúng ta rời khỏi Phá Tinh, mà chúng ta vừa lúc cũng cần dựa vào vũ lực của Trang tướng quân.
Ông ta một người có thể bằng năm người như các cậu, cậu nói xem?"
Liêu Khải: "......"
Thẩm Thận đả kích Liêu Khải một trận, cảm thấy mỹ mãn mà quay về đài chỉ huy.
Lúc trước mọi người chưa trở về tạo nên áp lực quá lớn với hắn, thật vất vả mới tìm được một con đường phát tiết.
Hiện tại chỉ còn vài người chưa trở lại, đáy lòng Thẩm Thận nhẹ nhàng thở ra, cho dù là Lục Ly hay là hắn, cũng đều không thể thừa nhận việc đội tiên phong lại một lần nữa giảm quân số.
Giống như lời Thẩm Thận nói, khi Trang Vĩ trở lại Diên Vĩ hạm thái độ vẫn ôn hòa, không chỉ không dẫn theo Lâm Tế như lo lắng của họ, mà ngay cả nhắc tới Lâm Tế cũng không.
Trước đó Liêu Khải đã suy tính trong đầu, nếu Trang Vĩ thật sự mang Lâm Tế về, hắn nên lấy thái độ gì đối mặt với Lâm Tế? Không nói nhiều lời liền xông lên giết Lâm Tế, hay là tạm thời giữ lại hắn coi như để luyện nắm đấm? May mắn chính là hắn không cần đối mặt với lựa chọn này, nhưng khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trang Vĩ, trong lòng hắn lại khó hiểu.
Rốt cuộc Trang tướng quân muốn làm gì? Thay Lâm Tế lật lại án cũ? Quan hệ giữa ông ta và Lâm gia không tốt như vậy đi? Hơn hết nếu ông ta thật sự muốn thay Lâm Tế lật lại án cũ thì nên mang Lâm Tế về cùng, chứ không phải để hắn lại phế tích khắp nơi toàn là thú bóng tối như vậy.
Còn nếu không phải là muốn lật lại án cũ, vì sao lại ngăn cản bọn hắn giết Lâm Tế? Dù sao cũng phải cho bọn hắn một cái lý do chứ?
Hắn lén oán giận với Thẩm Thận, Thẩm Thận liếc mắt nhìn hắn, hỏi lại: "Cậu là tướng quân Liên Bang sao?"
Liêu Khải: "Những thứ này thì có quan hệ gì với tướng quân Liên Bang?"
Thẩm Thận khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ trước đây "Nếu cậu không phải tướng quân Liên Bang, dựa vào đâu mà cậu cảm thấy một tướng quân Liên Bang làm gì cũng cần phải giải thích lý do cho cậu?"
Liêu Khải: "......"
Thẩm Thận cười to, vỗ vỗ bả vai Liêu Khải "Cố gắng lên! Chờ khi nào cậu trở thành tướng quân Liên Bang, liền có thể tìm Trang tướng quân đòi lại công bằng."
Liêu Khải: "......"
Thẩm Thận không nói nữa, sự thật tuy rằng tàn khốc nhưng lại là điều hiển nhiên.
Muốn được đối phương đối xử ngang hàng, thì cần đứng ở địa vị ngang hàng với đối phương.
Mặc dù bọn hắn là người bị hại ở Diên Vĩ Tinh, nhưng chênh lệch giữa bọn hắn và Trang Vĩ là quá lớn, Trang Vĩ tướng quân làm gì chưa chắc sẽ suy xét cảm thụ của bọn hắn.
Đương nhiên là có Lý Chính Ngôn chống lưng, hẳn Trang tướng quân sẽ cho bọn hắn một lời giải thích, chỉ là không biết lời giải thích này có bao nhiêu phần đáng tin mà thôi.
Hơn phút sau, cơ giáp của Lục Ly cũng về tới Diên Vĩ hạm.
Thi thể của thú bóng tối xung quanh Diên Vĩ hạm đã xếp thành hai ngọn núi nhỏ, ba mươi chiếc cơ giáp phân bố xung quanh, chống đỡ thú bóng tối đang cố đánh vào trong.
Vì tiết kiệm đá năng lượng, chưa đến thời khắc nguy cấp thì Thẩm Thận không mở màng năng lượng phòng hộ, càng không dựng màng phòng hộ của Ngân Hà Thụ Nhân.
Khoang cơ giáp màu đen mở ra, Lục Ly nhảy xuống trước tiên.
Hắn từ độ cao vài mét nhẹ nhàng nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tô Hòa theo sát nhảy xuống, được Lục Ly đón lấy ôm trong lồng ngực.
Lính gác canh giữ ở của tò mò nhìn qua, Tô Hòa xấu hổ tránh khỏi ôm ấp của Lục Ly.
Lục Ly thấp giọng nói: "Cậu đi theo tôi." Hắn nói xong liền vội vàng đi tới phòng chỉ huy, Tô Hòa một đường chạy chậm đuổi theo sau.
Bên trong phòng chỉ huy, Thẩm Thận đã chuẩn bị tốt để rời đi.
Còn hai lính gác cuối cùng vẫn chưa về tới, nhưng cách bọn hắn cũng không quá xa, Diên Vĩ hạm sẽ đến tọa độ vị trí của họ trước.
Lục Ly vừa vào cửa liền nói: "Kế hoạch rời đi thay đổi."
Thẩm Thận: "?"
Lục Ly trầm giọng nói: "Trước khi vương thú lần nữa xuất hiện, Diên Vĩ hạm sẽ cố gắng đi một vòng quanh Phá Tinh, che chắn cho tinh hạm may mắn còn tồn tại cùng nhau rời đi."
Thẩm Thận khẽ nhíu mày, chỉ ra vấn đề lớn nhất trước mắt "Nhưng Diên Vĩ hạm không có đủ đá năng lượng."
Lục Ly quay đầu nhìn về phía Tô Hòa.
Tô Hòa: "......"
--
Lâm Tế ngẩng đầu, cách đó không xa Diên Vĩ hạm dùng pháo ion năng lượng cao mở đường, dọn dẹp chướng ngại phía trước.
Tin tức tố nhu hòa của dẫn đường nhẹ nhàng vang lên trong đầu, "Đây là Diên Vĩ hạm, mọi người có thể lựa chọn đi theo Diên Vĩ hạm để cùng rời đi."
Lâm Tế cúi đầu, những người khác trên tinh hạm đồng thời tiếp thu được tin tức.
Ánh mắt Hàn Thụy sáng lên, râu tinh thần dò ra, y cố gắng khuếch tán cảm quan, truyền đạt vui sướng của bản thân"Là Tô Hòa sao? Tôi là Hàn Thụy!".