Chương : Mặt tự dưng đỏ bừng
Hôm nay, Mộc Ngôn vẫn uy nam nhân uống canh. Mới đổi xong dược, kết quả lại nhìn thấy nam nhân mặt tự dưng đỏ bừng, bộ dáng rất khó chịu. Tức khắc cậu hoảng sợ, vội vàng duỗi tay sờ, mặt nam nhân nóng tới mức dọa cậu sợ nhảy hẳn lên, không quay đầu chạy nhanh tới nhà bác sĩ Lý.
Bác sĩ kiểm tra nam nhân một phen, nói: "Đây do miệng vết thương nhiễm trùng làm phát sốt, đem thuốc cho hắn uống, sau đó lau mình cho hắn cũng có thể hạ nhiệt độ."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ Lý ạ." Mộc Ngôn ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
Tiễn bác sĩ Lý đi, Mộc Ngôn lập tức cho nam nhân uống thuốc hạ sốt, sau đó nghĩ đến bác sĩ Lý nói lau mình cũng có thể hạ nhiệt nhanh, trên khuôn mặt nhỏ xuất hiện một tia đỏ ửng, một tia rối rắm.
Cậu hi vọng nam nhân có thể cố nhịn qua, bởi đối phương là hán tử, cậu là ca nhi, nam nam thụ thụ bất thân, lần trước rửa sạch miệng vết thương cho hắn đó là bất đắc dĩ, nhưng hiện tại......
Hiện tại hắn phát sốt, nhiệt độ không hạ thì hắn sẽ bệnh càng nặng, nói không chừng có khi cứu không trở lại. Nghĩ đến đây, Mộc Ngôn nỗ lực nói cho chính mình, đây cũng là bất đắc dĩ, cậu này chỉ muốn cứu người mà thôi.
Cho rằng mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuấn lãng kia, mặt nhỏ Mộc Ngôn không nhịn được đỏ bừng.
Câu chưa bao giờ gặp qua hán tử đẹp như thế, ngay cả trong thôn, không, ngay cả hán tử đẹp nhất trấn trên đều kém hẳn với người này. Người đẹp trai như vậy nếu ở chỗ bọn cậu mà nói, khẳng định rất được ca nhi hoan nghênh.
Mộc Ngôn dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực đem tạp niệm ném đi, cố gắng khiến mình tĩnh tâm. Sau đó đem đầu quay sang một bên, cẩn thận kéo ra vạt áo đối phương, tính toán cứ như vậy cầm khăn ướt lau mình hạ nhiệt độ cho đối phương. Bởi vậy cậu cũng không có chú ý tới, nam nhân kia nguyên bản đang nhắm chặt mắt, giờ phút này sớm đã mở, con ngươi u ám thâm thúy hiện lên một đạo quang mang, sau đó đóng liền.
Gian nan lau mình cho đối phương. Mộc Ngôn một thân mồ hôi, đi tắm, pha một chén bột dinh dưỡng ăn tạm, cuối cùng kiểm tra một chút tình hình nam nhân, rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Kỳ thật bột dinh dưỡng vẫn là món ăn khá tốt, giống như tình huống hiện tại, nấu lên ăn rất tiện, mặc kệ chăm sóc nam nhân khiến cậu không thể nấu cơm, chỉ cần pha một gói bột dinh dưỡng, liền không đói bụng.
Đại khái đã mệt một ngày, Mộc Ngôn vừa nằm xuống giường đã lâm vào mộng đẹp. Mà người cách vách tường, nam nhân bị thương kia lại mở hai mắt, trong mắt không có sự thâm thúy lúc trước, ngược lại mang theo một tia mê mang, phảng phất giống như mấy đứa trẻ mới sinh ra, đối với bốn phía hết thảy đều tràn ngập mê mang.
Hắn trong đầu trống rỗng, trừ bỏ ban ngày ngẫu nhiên thanh tỉnh nhìn thấy người nọ, cùng với mấy ngày nay bên tai luôn loáng thoáng nghe được thanh âm, thì cái gì đều không có.
Hắn là ai? Đến từ nơi nào? Đây là đâu ? Hắn tất cả đều không biết, đều không có đáp án.
( Toi là ai? Đây là đâu? Chuyện gì đang xảy ra!! Nữ chính tỉnh lại, nàng bàng hoàng. Nam nhân kia là ai, sao thấy hắn, toi lại chảy nước mắt rồi. Ngực thật đau, cũng thật chán ghét....
Câu chuyện cẩu huyết huhu :>>>) Làm trò con bò tí mn thông cảm T^T
Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía, mọi thứ đều thật xa lạ. Theo lí mà nói, một người không có kí ức mà ở nơi xa lạ phải cảm thấy bất an, cảm thấy hoảng loạn. Nhưng mà hắn lại không có, ngược lại thực an tâm, phảng phất vốn dĩ hắn nên ở đây.
Đại khái trên vết thương chưa khỏi hẳn, nam nhân thanh tỉnh cũng không lâu, rất mau liền rơi vào giấc ngủ tiếp.
-------------------------------------------
Chương : Tôi sẽ không tổn thương cậu ấy
Khi tỉnh lại, Mộc Ngôn trước tiên đi sang phòng phòng bên cạnh xem tình huống nam nhân. Vươn tay nhỏ đặt lên trán nam nhân, cảm nhận nhiệt độ đã khôi phục bình thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Nhiệt độ đã hạ, hẳn là không có việc gì đi." Mộc Ngôn thấp giọng nỉ non.
Thế giới này thật thần kỳ, chỉ uống một ít thuốc là có thể hạ sốt. Phải biết rằng ở thế giới kia của cậu, bởi vì cảm lạnh làm chết người cũng không phải số ít. Nếu bọn họ cũng có thể có thuốc thần kì như vậy, có phải hay không sẽ có rất nhiều người có thể sống sót.
Mộc Ngôn cũng không nghĩ lâu lắm, rốt cuộc cậu không thể quay về thế giới kia. Thế giới kia cùng cậu không có bất luận cái gì liên hệ, cậu về sau muốn ở thế giới này nỗ lực sống sót.
Tuy rằng cơn sốt nam nhân đã lui, nhưng vết thường trên người vẫn còn. Mỗi ngày phải đổi dược một lần, nơi này chỉ có cậu, cậu lại ngượng ngùng luôn phiền toái chú Dương, rốt cuộc chú Dương cùng dì Lâm còn phải đi làm, rất vất vả.
( Ko hỉu sao nhưng tui muốn Ngôn Ngôn gọi hai người Dương - Lâm là cha mẹ, phải chăm edit tiếp để biết vậy, bởi mỗi chương tui edit cũng như tui đọc luôn í)
Trước lạ sau quen, Mộc Ngôn thuần thục cởi bỏ quần áo trên người nam nhân, lộ ra băng vải như trói khắp thân thể. Mặt tuy rằng còn hơi đỏ ửng, nhưng không giống lần đầu tiên khẩn trương tay run trái tim kinh hoàng nữa.
"Hở?" Mộc Ngôn nhìn phía dưới băng vải, kinh ngạc một tiếng, thấy được xương ở miệng vết thương thế nhưng đã ẩn ẩn khép lại, mà trầy da hoặc là vết thương nhỏ còn sớm đã kết vảy, thậm chí bắt đầu sinh ra da non hồng nhạt.
Người này miệng vết thương khép lại thật nhanh, mới mấy ngày thế nhưng đã không có gì đáng ngại, thế giới này quả nhiên thần kỳ.
Mộc Ngôn lại lần nữa cảm khái thế giới thần kỳ, vết thương này ở trước kia ít nhât cũng phải tu dưỡng mấy tháng mới có thể khép lại. Nhưng hiện tại mới mấy ngày đã liền không có vấn đề gì lớn, chỉ cần người có thể tỉnh lại, trên cơ bản liền không sao.
"Nhanh tỉnh lại đi, tỉnh lại thì anh sẽ tốt rồi." Mộc Ngôn một bên cẩn thận đắp dược lên cho nam nhân, một bên lẩm bẩm.
Như là nghe được Mộc Ngôn cầu nguyện, hai mắt ban đầu nhắm nghiền của nam nhân đột nhiên mở ra, con ngươi màu đen thâm trầm để lộ ra một tia mê mang, một tia ỷ lại.
Mộc Ngôn đắp dược cho nam nhân xong, một lần nữa cột lên băng vải. Dọn dẹp một chút, cậu tính toán đi pha chén bột dinh dưỡng cho nam nhân ăn, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt tối tăm kia nhìn chằm chằm chính mình. Tức khắc bị dọa sợ, tất cả đồ vật trên tay toàn bộ rơi xuống sàn. Mộc Ngôn như một chú thỏ chịu kinh hách, trên mặt mang theo biểu tình hoảng sợ.
Nam nhân tựa hồ có chút nóng nảy, đen bóng trong mắt hiện lên sốt ruột, giãy giụa suy nghĩ muốn ngồi dậy, duỗi lớn tay lên tựa hồ muốn bắt lấy Mộc Ngôn.
"Trên người của anh còn có thương tích, trước đừng cử động." Mộc Ngôn thấy thế, e sợ nam nhân động tác quá lớn, đem vết thương thật vất vả bắt đầu khép lại nứt ra, vội vàng tiến lên cầm lấy đôi tay lộn xộn, cũng đem sợ hãi vừa nãy vứt ra sau đầu.
"Anh tỉnh lại vậy thật tốt quá, như vậy ngươi sẽ không phải chết." Mộc Ngôn nghĩ đến chuyện đó, lập tức vui vẻ cười rộ lên. Mỡi nãy còn lo lắng nam nhân vẫn chưa tỉnh lại, hiện tại người đã tỉnh, hơn nữa miệng vết thương cũng khép lại rất nhanh, tin tưởng rất mau nam nhân có thể khỏi hẳn, tự do hoạt động.
"Tôi đây là ở nơi nào?" Nam nhân hỏi, nhưng tầm mắt không dời khỏi người Mộc Ngôn.
"Nơi này là Đào Hoa thôn, tôi ở trong rừng rậm nhặt được anh." Mộc Ngôn trả lời, tổng cảm thấy lời này nghe có chút quen tai. ( Nhặt chồng :>>>/ vợ chồng chung cảnh ngộ, đều được nhặt trong rừng)
"Đào Hoa thôn?" Nam nhân thấp giọng nỉ non một tiếng, trong đầu trống rỗng khiến hắn hoàn toàn tìm không thấy cái gì liên quan đến Đào Hoa thôn, thậm chí ngay cả chính mình là ai, đến từ nơi nào, vì cái gì lại ở chỗ này cũng không biết.
Bất quá, hiện tại đối với nam nhân mà nói, mấy cái này hết thảy đều không quan trọng, hắn cảm thấy ở chỗ này thực thoải mái, đặc biệt là ở bên cạnh người kia.
Đại khái chắc bởi người này vẫn luôn chiếu cố hắn, hắn tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy người này chắc hắn là duyên phận đi, tổng cảm thấy người này đặc biệt thân thiết.
"Anh tên là gì vậy, nhà anh ở nơi nào? Thương thế của anh đã đỡ rồi, vẫn là thông báo cho người nhà của anh tới đón mới tốt." Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ hỏi.
Nhưng mà nam nhân lại lắc đầu, nói: "Tôi không biết nhà tôi ở nơi nào, tôi cũng không biết chính mình gọi là gì, tôi...... tôi nghĩ không ra."
Mộc Ngôn nghe vậy, rất là kinh ngạc, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Nam nhân nằm ở trên giường thấy Mộc Ngôn vẻ mặt ( không) hoảng sợ chạy ra ngoài, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút. Một loại cảm xúc xa lạ mà hoảng sợ từ đáy lòng chậm rãi lan tràn đi lên, đến nỗi hắn không thở nổi. Cũng bất chấp bị thương, lập tức từ trên giường bò dậy đuổi theo, hắn cảm thấy nếu không đuổi theo, hắn dường như sẽ không còn được gặp lại thiếu niên này.
Mộc Ngôn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ muốn tìm Dương thúc hoặc là bác sĩ Lý lại đây nhìn xem người nam nhân này rốt cuộc làm sao vậy, như thế nào có thể chính mình là ai cũng không nhớ rõ a.
Mộc Ngôn cũng coi như may mắn, lúc mới vừa ra cửa liền đụng phải Dương Văn Diệu mang theo Hạo Hạo cùng Oánh Oánh, Dương Văn Diệu thấy thế, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Dương, Dương thúc, hắn tỉnh, nhưng là hắn, hắn cái gì đều không nhớ rõ." Mộc Ngôn bởi vì chạy quá cấp, thở hổn hển, nói lắp.
" Đi vào xem." Dương Văn Diệu nghe vậy, lập tức nói, y vốn dĩ tính toán đến đây xem.
Mộc Ngôn mang theo Dương Văn Diệu trở về, sau đó liền thấy được một thân băng vải nam nhân đứng ở cửa, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Ngôn. Bộ dáng kia phảng phất như bị vứt bỏ, trong mắt tràn ngập ủy khuất, cả người có vẻ đáng thương hề hề.
"Anh như thế nào lại đứng lên?" Mộc Ngôn vội vàng chạy tới, cẩn thận kiểm tra, e sợ vết thương bị nứt, nhìn đến băng vải không có máu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Xin chào, tôi là Dương Văn Diệu, nghe Ngôn Ngôn nói, cậu cái gì cũng không nhớ?" Dương Văn Diệu hỏi thẳng.
"Ừm." Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng, đề phòng nhìn Dương Văn Diệu, ẩn ẩn tiến lên một bước, đem Mộc Ngôn che ở phía sau, tính cảnh giác phi thường cao. Điều đó khi đối mặt với Mộc Ngôn liền không có.
Dương Văn Diệu thấy thế, mày hơi khiêu.
"Cả tên của mình, địa chỉ nhà, người nhà đều không nhớ rõ sao?" Dương Văn Diệu lại lần nữa hỏi, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân, muốn thông qua quan sát biểu tình đối phương phán đoán xem có nói dối hay không.
Nam nhân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình thật sự cái gì đều không nhớ rõ.
"Tốt nhất xem ra nên mời bác sĩ Lý lại đây một chút đi." Dương Văn Diệu nói, sau đó bảo Mộc Ngôn đi gọi bác sĩ Lý.
Mộc Ngôn nhấc chân tính toán đi, kết quả lại phát hiện ống tay áo của mình bị người túm chặt, theo ngón tay thon dài hướng lên xem, nam nhân đang gắt gao bắt lấy ống tay áo mình, biểu tình quật cường nhìn.
"Tôi rất nhanh sẽ về." Mộc Ngôn hứa hẹn nói, tuy rằng không biết tại sao lại nói như vậy với nam nhân, nhưng điều nam nhân cần có vẻ là muốn cậu nói vậy.
Nam nhân mím chặt môi mỏng, cuối cùng vẫn là rất không tình nguyện buông ra ống tay áo, nhìn Mộc Ngôn rời đi, đến khi nhìn không thấy nữa.
Mộc Ngôn không ở, nam nhân khí thế trên người mở rộng ra, không hề có thu liễm hay ý tứ khống chế.
Dương Văn Diệu trong lòng cả kinh, vội vàng điều chỉnh chính mình, ánh mắt nhìn về phía nam nhân cũng trở nên càng thêm cẩn thận cùng phức tạp.
Y trước kia không phải chưa thấy qua khí thế đó, nhưng lại không ngờ rằng ở thôn trang nhỏ bé này sẽ gặp được, người nam nhân này thân phận chỉ sợ cũng không đơn giản.
Nhưng người như vậy lại mất trí nhớ, cũng không biết là tốt hay xấu.
Hơn nữa tới quan sát mà nói, người nam nhân này đối Mộc Ngôn tựa hồ có chút ỷ lại, chắc là tình tiết chim non đi. Mộc Ngôn cứu hắn, hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là là Mộc Ngôn, cho nên theo bản năng sẽ ỷ lại Mộc Ngôn, muốn tới gần.
"Thân phận của cậu có lẽ rất không đơn giản, cậu không nghĩ muốn tìm trở về sao?" Dương Văn Diệu hỏi.
Nam nhân không có lập tức trả lời, ánh mắt trở nên thâm thúy rất nhiều, quanh thân độ ấm cũng giảm xuống không ít, như là tự hỏi cái gì.
Nói chính mình trước kia không hiếu kỳ đó là không có khả năng, nhưng tưởng tượng đến nếu chính mình khôi phục ký ức liền phải rời khỏi, rời đi người kia, hắn trong lòng lại theo bản năng sinh ra mâu thuẫn.
Bản thân nam nhân chính là tương đối tùy tính, nếu tạm thời không nghĩ phải rời khỏi nơi này, cũng không nghĩ phải rời khỏi người kia, kia hắn cũng liền không nóng nảy tìm kiếm kí ức, cứ thuận theo tự nhiên khôi phục tựa hồ cũng không tồi.
"Tôi không nhớ rõ bọn họ." Nam nhân nhàn nhạt trả lời, ngụ ý chính là tôi không nhớ rõ, cho nên cũng vô pháp tìm, cho nên cũng liền không cần tìm.
"Xem khí chất cùng cử chỉ của cậu, rất có khả năng không phải người tinh cầu chúng tôi, nếu cậu rời khỏi đây có lẽ rất dễ dàng sẽ tìm được người nhà, nhưng nếu ở chỗ này, khả năng cả đời đều tìm không thấy." Dương Văn Diệu nói.
"Nhưng tôi đi ra ngoài đầu tiên tìm được cũng có khả năng là địch nhân." Nam nhân bình tĩnh trả lời.
Tuy rằng hắn không có ký ức, nhưng dừng ở một cái tinh cầu như vậy, trên người tất cả đều là vết thương, còn có......
Nam nhân tay không tự giác đặt ở bụng, nơi đó rỗng tuếch, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng hắn cảm thấy nơi đó vốn có gì đó, nhưng hiện tại lại không có.
Hơn nữa hắn còn nghiêm trọng đến mất trí nhớ, tạo thành cục diện như vậy, khả năng ngoài ý muốn là nhỏ, có người báo thù tính ra lớn hơn nữa một ít.
Dương Văn Diệu nghe xong thế nhưng không lời gì để nói, không thể không nói đối phương thực lý trí, nói cũng rất có đạo lý, nhưng để hắn lưu lại nơi này, đặc biệt là nhìn dáng vẻ của hắn rất muốn ăn vạ trong nhà Ngôn Ngôn, thấy thế nào cũng rất nguy hiểm.
Đại khái là nhìn ra Dương Văn Diệu lo lắng cái gì, nam nhân khó được chủ động nói: "Tôi sẽ không thương tổn cậu ấy."
Đại não của hắn trống rỗng, hiện tại cũng chỉ có một bóng hình, một thanh âm, bây giờ đối với hắn mà nói -- người kia chính là toàn bộ của hắn, hắn sao có thể sẽ làm thương tổn cậu ấy.
Dương Văn Diệu còn muốn cùng nam nhân nói chút cái gì, bất quá khóe mắt dư quang liếc tới bác sĩ Lý cùng Mộc Ngôn vội vàng đi đến, liền đem lời định nói đến bên miệng nuốt đi xuống.
"Ba ba, bác sĩ Lý tới." Oánh Oánh một đường chạy chậm về trước tới nói.