Chương : Tôi muốn ở nơi này
"Oánh Oánh thật ngoan." Dương Văn Diệu cười tán dương.
Dương Oánh Oánh nghe được khen ngợi, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào, rất là đắc ý.
Mộc Ngôn đem khuyên nam nhân về phòng, sau đó bác sĩ Lý làm kiểm tra toàn thân. Cuối cùng đưa ra kết luận, nam nhân bởi vì bị thương quá nặng dẫn tới ký ức xuất hiện thiếu hụt, nói trắng ra chính là mất trí nhớ.
"Đã khôi phục khá tốt, ngoại thương đã không có gì đáng ngại, nội thương tĩnh dưỡng một đoạn thời gian nữa hẳn là cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt." Bác sĩ Lý nói.
"Cảm ơn bác sĩ Lý." Mộc Ngôn ngoan ngoãn nói lời cảm tạ.
"Không cần khách khí, dược lúc trước tiếp tục dùng, nếu không có gì khác, tôi đây liền rời đi trước." Bác sĩ Lý nói.
"Ngôn Ngôn, cháu đi tiễn bác sĩ Lý đi, còn có hai đứa các con, đi cùng Ngôn Ngôn." Dương Văn Diệu đối với Mộc Ngôn cùng với hai đứa nhỏ nói, y còn có điều muốn nói với người nam nhân này.
Mộc Ngôn nghe lời mang theo hai cái tiểu đậu đinh đi đưa bác sĩ Lý ra cửa.
Dương Văn Diệu biểu tình ngưng trọng mà nghiêm túc nhìn ngườ nằm ở trên giường, thanh âm lạnh lùng nói: "Mạng của cậu là Ngôn Ngôn cứu trở về tới, điểm này hy vọng cậu có thể chặt chẽ nhớ kỹ, nếu cậu quyết định ở chỗ này sống, như vậy liền phải bảo đảm Ngôn Ngôn không chịu đến thương tổn, nếu không, thôn này vĩnh viễn đều sẽ không hoan nghênh cậu!"
"Không cần chú nói, tôi sẽ bảo hộ cậu ấy chu toàn." Nam nhân không sợ chút nào cùng Dương Văn Diệu đối diện, từng câu từng chữ hứa hẹn, cho dù Dương Văn Diệu không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy, hắn sẽ không cho phép những người khác xúc phạm tới thiếu niên kia.
(Tuy rằng chưa biết tuổi của Tưởng Thần Hi và Dương Văn Diệu, nhưng phận làm chồng, vợ gọi thế nào chồng gọi thế đấy, nên toi sẽ để Thần Hi gọi chú Dương, hehe)
"Tốt nhất là như vậy." Dương Văn Diệu căng da đầu cùng nam nhân đối diện, thiếu chút nữa đã bị khí tràng đối phương ngăn chặn.
Giờ phút này nếu có người thứ ba ở đây, nhất định có thể cảm nhận được hai nam nhân nam nhân không tiếng động quyết đấu. Thoạt nhìn cũng thế lực ngang nhau, nhưng kia chỉ là mặt ngoài mà thôi, chỉ có Dương Văn Diệu biết chính mình dùng bao nhiêu dũng khí cùng nghị lực mới không dời đi tầm mắt.
Đối diện với thực lực của nam nhân, y lại có nhận thức mới, nhưng mỗi lần nhận thức mới, tâm tình cũng sẽ phức tạp thêm một phân. Không biết lưu lại người nam nhân này rốt cuộc có phải lựa chọn chính xác hay không, bất quá y lại biết, nếu nam nhân thật sự muốn lưu lại, y ngăn cản không được. Hơn nữa lấy tính cách Ngôn Ngôn mà nói, khẳng định cũng sẽ thu lưu, hiện tại duy nhất y có thể làm chính là gõ cho người nam nhân này một phen, hy vọng hắn sẽ không thương tổn đến Ngôn Ngôn.
Thời điểm Mộc Ngôn mang theo hai đứa nhỏ tiến vào, không khí trong nhà nháy mắt tăng trở lại, giống như lúc nãy không có sự đối chọi gay gắt nào cả.
"Ngôn Ngôn, người này tạm thời muốn lưu tại trong thôn, cháu xem xem là muốn cho hắn ở lại nhà cháu. Hay tốt nhất vẫn là tìm cho hắn ở chỗ khác, trong thôn còn có rất nhiều phòng trống." Dương Văn Diệu dò hỏi.
Trong thôn họ, chỉ cần là người có tiền đều sẽ dọn đi, cho nên phòng trống rất nhiều
Nam nhân nghe xong Dương Văn Diệu nói, hung tợn trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, bất quá Dương Văn Diệu không thấy được.
"Tôi muốn ở nơi này." Nam nhân lời này là nói với Mộc Ngôn.
Mộc Ngôn có hơi rối rắm, cậu là rất thích người trước mắt này. Nếu lưu lại người nam nhân làm bạn cũng khá tốt, cậu từ lúc đi vào thế giới này trước sau vẫn luôn một mình. Tuy rằng nhận thức dì Lâm cùng Dương thúc, nhưng bọn họ cũng có gia đình riêng họ. Huống chi nam nhân là do mình cứu, trên tâm lý liền có chút thân cận.
Nhưng đối phương là hán tử, cậu lại là ca nhi. Ca nhi và hán tử chưa lập gia đình ở cùng nhau sẽ khiến người ta bàn tán, tuy rằng thế giới này không có ca nhi đi.
"Ngôn Ngôn, không cần đồng ý, không nên đồng ý a." Ngũ Hào ỷ vào những người khác không nhìn không thấy nó, liền bay trên đầu Mộc Ngôn bực bội xoay vòng vòng.
Nam nhân tựa hồ nhìn ra Mộc Ngôn do dự, có chút nóng nảy, bổ sung nói: "Nơi này trừ bỏ cậu, tôi không quen biết những người khác."
--------------------------------------------------
Chương : Đặt tên
Mộc Ngôn nghe xong lúc này mới nhớ tới đối phương mất trí nhớ. Những sự việc trước kia tất cả hắn đều không nhớ rõ, giống như những đứa trẻ sơ sinh, chung quanh hết thảy đều xa lạ.
Cái gì đều không nhớ rõ cảm giác nhất định thật không dễ chịu, rất bất lực đi. Dưới tình huống như thế, nếu là đơn độc một mình sinh hoạt chỉ sợ càng thêm khổ sở, so với để hắn một mình một người cô độc, còn không bằng sinh hoạt cùng cậu.
Dù sao thế giới này không có cách nói ca nhi, chỉ cần cậu không đi ra ngoài, cũng không ai biết cậu là cái ca nhi. Hơn nữa cậu ở thế giới này giới tính với nam nhân giống nhau, như vậy khi bọn họ ở cùng một chỗ, hẳn là cũng không có người sẽ nói phiếm đi. Mộc Ngôn ở trong lòng an ủi mình như vậy, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý nam nhân lưu lại.
Nam nhân rốt cuộc như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặt than lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
"Ngôn Ngôn, cậu bị lừa rồi." Ngũ Hào thở phì phì nói, việc Mộc Ngôn làm lơ nó khiến nó rất bất mãn. Nhưng rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể hung tợn trừng mắ nhìn nam nhân kia, đáng tiếc người kia căn bản nhìn không tới nó.
Dương Văn Diệu thấy sự tình bên này cũng coi như giải quyết xong, liền mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà Mộc Ngôn. Lưu lại này hai người sắp trở thành bạn cùng phòng bồi dưỡng một chút tình cảm.
Mộc Ngôn thấy nam nhân vẫn luôn thẳng mắt nhìn chằm chằm mình. Vốn dĩ tâm tình đang thả lỏng tức khắc lại khẩn trương lên, mặt cũng hơi hơi nóng, lắp bắp nói: "Anh...... anh trước cứ nghỉ ngơi, tôi đi pha bột dinh dưỡng."
Nói xong, Mộc Ngôn dường như bỏ chạy ra ngoài, cũng không chú ý tới khóe miệng nam nhân hơi gợi lên độ cung.
"Ngôn Ngôn, cậu sao có thể đem hắn lưu lại." Ngũ Hào đi theo phía sau Mộc Ngôn, ngữ khí rầu rĩ không vui nói.
Nó vẫn luôn đi theo Ngôn Ngôn, nhưng từ sau khi cứu nam nhân kia trở về, Ngôn Ngôn cơ hồ liền không có nhìn đến nó. Một lòng đều chú ý nam nhân kia, có đôi khi thậm chí đều sẽ trực tiếp xem nhẹ bản thân. Quả thực thật quá đáng, nam nhân kia có cái gì tốt, còn không phải đều một mũi hai mắt sao. Có cái gì đáng giá để Ngôn Ngôn chú ý đâu, còn không bằng hệ thống nó hữu dụng hơn.
"Hắn cái gì đều không nhớ rõ, trừ bỏ tôi cũng không có biết người khác. Ở bên ngoài khẳng định sẽ bất an." Mộc Ngôn một bên pha bột dinh dưỡng, một bên thanh âm mềm mại trả lời.
"Chính là hắn có thể làm cái gì a, cả ngày cũng chỉ mỗi ăn." Ngũ Hào bất mãn ồn ào, nỗ lực bôi đen người nào đó trước mặt Mộc Ngôn.
"Hắn......" Mộc Ngôn nghĩ lại khi lau mình đổi dược cho nam nhân, trong lúc vô ý thấy một thân cơ bắp kiện mỹ, khuôn mặt nhỏ liền có chút hồng, vội vàng nói: "Hắn về sau có thể giúp chúng ta trồng trọt."
Nam nhân là hán tử, ở nơi cậu, xuất lực trồng trọt đều là hán tử, có lẽ...... có lẽ về sau hắn cũng sẽ giúp cậu đi?
Ngũ Hào thấy cái dạng này của Mộc Ngôn, rất là buồn bực, một mình bay đến trong góc tường vẽ vòng tròn. Mà Mộc Ngôn bưng bột dinh dưỡng trở lại phòng nam nhân.
"Cho anh." Mộc Ngôn đem bát cháo đưa qua, lúc nam nhân hôn mê , đều là cậu uy nam nhân ăn. Hiện tại nam nhân đã tỉnh, đương nhiên hắn phải tự ăn.
"Cảm ơn, tôi còn chưa biết tên của, chỉ nghe mấy người kia đều gọi cậu là Ngôn Ngôn." Nam nhân bưng bát ăn từ từ, hỏi.
"Tôi tên Mộc Ngôn, anh cũng có thể theo chân bọn họ gọi tôi là Ngôn Ngôn."
Nam nhân nhíu mày, làm như có chút buồn rầu, sau đó hỏi: "Tôi gọi cậu là Mộc Mộc được chứ?"
Ngôn Ngôn có nhiều người gọi như vậy, vẫn là Mộc Mộc nghe hay hơn.
"Có, có thể." Mộc Ngôn gật đầu.
"Mộc Mộc, tôi không nhớ rõ tên trước kia của mình, cậu đặt cho tôi cái tên mới đi." Nam nhân đột nhiên nói.
"Tôi, tôi đặt cho anh tên?" Mộc Ngôn kinh ngạc trừng đôi mắt vốn đã lớn, thoạt nhìn giống như nai con Babi, ngón tay chỉ vào chính mình, xác nhận hỏi.
"Ừm, liền theo họ của cậu đi." Nam nhân cười nói.
Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ, mày hơi hơi nhăn lại, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi nên đặt tên gì cho nam nhân.
-------------------------------------
Chu : Ừm, tui đã edit đến chương đã ngang bằng nhà dịch SLHD r nhé.
Mong mọi người hãy tặng toi vote
———————————————
Chương : Đồng bạn nâng đỡ lẫn nhau
"Kia anh muốn tên gì?" Mộc Ngôn có chút buồn rầu, cậu không quá am hiểu đặt tên.
Nam nhân không nói gì, vẻ mặt ý cười nhìn Mộc Ngôn, cảm thấy Mộc Ngôn như vậy rất đáng yêu, hơn nữa cậu ấy có biểu tình như vậy là bởi mình, tâm tình càng quỷ dị nhảy nhót lên.
"Ai, rốt cuộc nên gọi là gì a?" Mộc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm, không chú ý tới mình đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
Kì thật trong đầu nam nhân hiện lên một chữ, ở hơn nữa với họ của Mộc Ngôn, vừa vặn xứng thành hai chữ: Mộc Thần.
Hắn cũng không biết vì sao trong đầu lại đột nhiên nhảy ra cái kí tự này, phảng phất dường như trước kia rất nhiều người đều gọi hắn thế này. Có lẽ đây là tên của hắn, nhưng nam nhân cũng không tính toán đem cái này tự nói cho Mộc Ngôn.
Bởi vì hắn muốn mọi thứ hoàn toàn mới, muốn Mộc Ngôn cho hắn tênmowsi.
Mộc Ngôn rối rắm đã lâu, rốt cuộc yếu ớt mở miệng, thử nói: "Nếu không vậy thì kêu anh là Mộc Thần đi, anh cảm thấy tên này thế nào?"
Ban đầu nam nhân hai mắt đang híp bỗng nhiên trừng lớn, trong lòng kinh ngạc không thể tin tưởng, thậm chí còn có một tia kinh hỉ rõ ràng có thể thấy được, hiển nhiên không nghĩ tới Mộc Ngôn cho hắn tên mới thế nhưng cùng tên hắn nghĩ giống nhau như đúc.
"Đây, tên này không dễ nghe sao?" Mộc Ngôn thấy đối phương bộ dáng thực kinh ngạc, nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương không thích, tâm tình có chút hạ xuống. Đây là tên cậu suy nghĩ rất lâu mới quyết định nói ra, nếu đối phương không thích nó, cậu phải hảo hảo ngẫm lại mới được
"Vì cái gì cậu đặt tên này?" Nam nhân hỏi, trên nét mặt ẩn ẩn hàm chứa một tia chờ mong.
"Hmm...... Dương thúc nói anh từ trên vũ trụ rơi xuông, vũ trụ có rất nhiều ngôi sao xinh đẹp. Tôi vốn dĩ định đặt tên anh là Mộc Vũ hoặc Mộc Trụ, nhưng đều không dễ nghe bằng Mộc Thần." Mộc Ngôn giải thích nói.
Lúc trước Mộc Ngôn miêu tả thời điểm cùng sự tình cứu nam nhân cho Dương Văn Diệu,, Dương Văn Diệu đã có phán đoán, liền nói cho Mộc Ngôn này đó.
Mộc Ngôn không biết rốt cuộc nên đặt tên gì,, cho nên liền tính toán dùng "Nơi phát ra" tới đặt tên, lúc này mới có Mộc Thần.
"Tên này rất hay, cảm ơn cậu, tôi rất thích." Mộc Thần cười nói, khuôn mặt vốn đã đẹp lúc tươi cười trở nên càng thêm loá mắt, làm Mộc Ngôn nhất thời ngây dại.
Lúc sau phản ứng lại,, Mộc Ngôn khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên liền bạo hồng, vội vàng xua xua tay, lắp bắp nói: "Không, không khách khí, anh, anh thích thì thật tốt."
Cậu thế nhưng lại nhìn chăm chú một hán tử, còn nhìn đến ngây người, thật là quá mất mặt. Nếu là ở trước kia, khẳng định sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Bất quá A Thần thật là đẹp mắt.
"Kia, vậy về sau anh tên Mộc Thần, tôi sẽ gọi anh là A Thần nhé." Mộc Ngôn hai mắt hơi ngượng nói.
Ở thế giới này, cậu cũng có cái được gọi là người nhà a.
"Ừm." Nam nhân gật gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười dung túng sủng nịch.
Hắn vốn dĩ không nghĩ tới cái quá khứ, nhưng nếu thiếu niên cho hắn tên Mộc Thần này, đại khái là duyên đi. Một khi đã như vậy, cứ tên Mộc Thần đi, cậu ấy vui vẻ liền tốt.
Mộc Ngôn rất vui vẻ vì không còn một mình, tuy rằng đối phương lài hán tử, nhưng chỉ cần cậu nỗ lực làm mình quên đi điểm đó, tận lực sống hướng tới quan điểm của thế giới này. Đương nhiên, nếu đối phương trong quá trình ở cùng mình có thể thích cậu......
Mộc Ngôn nghĩ đến về sau có thể lập một gia đình nhỏ, liền cảm giác tâm trướng tràn đầy, hạnh phúc đều sắp tràn ra.
Thân là ca nhi, Mộc Ngôn muốn tìm một hán tử yêu thương cậu và sinh một bảo bảo là nguyện vọng không bởi vì thay đổi thế giới mà đánh mất, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, có thể gặp được tốt nhất, gặp không được, vậy tiếp tục chờ a.
Mộc Thần hiện tại đối Mộc Ngôn mà nói, chính là một đồng bạn nâng đỡ lẫn nhau.