“Tiểu tổ tông có cảm thấy khó chịu gì không?” Lúc phi hành khí bay ra khỏi tinh cầu Á Bá Lan, Tân Địch liền hỏi han Nhan Tử Dạ, lo lắng cậu cảm thấy không khỏe. Tân Địch gần nhất đã sắp trở thành bảo mẫu toàn năng của Nhan Tử Dạ, cũng không có cách nào, ai bảo Nhan Tử Dạ hiện giờ là đối tượng cần đặc biệt chăm sóc a.
“Không có việc gì.” Nhan Tử Dạ lắc đầu, sau đó mở cái hộp mà lúc lên đường Tạp Mễ Nhĩ đưa cho. Vừa mở ra, Nhan Tử Dạ lập tức bị đống tinh hạch chói lóa ở bên trong chấn động.
“Này…. thật nhiều tinh hạch vô thuộc tính a, ông trời của tôi ơi, có tới ba mươi mấy viên tinh hạch cấp S, số còn lại đều là tinh hạch cấp A, còn có cả tinh hạch ngụy cấp A. Đế quốc Á Bá Lan quả nhiên giàu có, có thể lập tức xuất ra nhiều tinh hạch như vậy.” Nhìn chiếc hộp trong tay Nhan Tử Dạ, ánh mắt Tân Địch có chút thèm muốn, không cần nhiều như vậy, chỉ một viên cấp S sơ cấp thôi đã đủ cho cậu gặm thật lâu.
“Cho cậu.” Có lẽ là nhìn thấy bộ dáng tham lam của Tân Địch thực hài hước, với lại dù sao cũng chỉ là một đống tinh hạch chứ không phải mỹ thực, vì thế Nhan Tử Dạ liền cầm lấy một viên tinh hạch cấp S sơ cấp đưa cho Tân Địch.
“Cho tôi à?” Tân Địch sửng sốt một chút, sau đó lập tức xua tay: “Không được, này là quốc hậu đưa cho tiểu tổ tông hấp thu năng lượng, tôi không thế lấy được.” Tuy Tân Địch quả thực rất muốn nhưng với thế lực của gia tộc Mã Khắc Tân, một viên tinh hạch cấp S thực sự không khó, hơn nữa Tân Địch cũng biết Nhan Tử Dạ mang thai, mỗi ngày đều phải hấp thu một lượng lớn tinh hạch, vì thế nhất quyết không chịu nhận.
Thấy Tân Địch đẩy tới đẩy lui, Nhan Tử Dạ mất kiên nhẫn dùng tay nhét tinh hạch vào tay Tân Địch: “Cầm lấy, về sau lúc đột phá cấp S cần dùng.”
Nhìn viên tinh hạch trong tay, Tân Địch có chút cảm động nhìn qua Nhan Tử Dạ: “Tiểu tổ tông, kỳ thực tư chất của mình thế nào tôi hiểu rất rõ, có thể đạt tới sức chiến đấu ngụy S đã rất may mắn rồi. Chu kỳ phản tổ đã qua, tôi muốn đột phá cấp S căn bản không có khả năng.” Tân Địch biết, cho dù có nhiều tinh hạch cấp S hơn cũng không có tác dụng, bởi vì thân là giống cái, tu luyện của cậu đã đạt tới bình cảnh, muốn đột phá rất khó. Đừng nói giống cái, ngay cả thú nhân cũng có rất nhiều người khựng lại ở cấp độ ngụy S. Muốn đột phá cấp S thật sự quá khó khăn.
“Hiện giờ tôi chỉ là ngụy S, vẫn chưa đạt tới giai đoạn đột phá, cho tôi viên tinh hạch cấp S này tôi cũng không hấp thu được, chỉ lãng phí mà thôi. Thế nhưng nếu nó ở chỗ tiểu tổ tông thì lại có tác dụng rất lớn, vì thế, thay vì cho tôi một viên tinh hạch cấp S, không bằng tiểu tổ tông cho tôi một viên tinh hạch ngụy cấp S.” Tân Địch thả viên tinh hạch vào lại chiếc hộp trong tay Nhan Tử Dạ, tiếp đó cầm lấy một viên tinh hạch ngụy cấp S.
“Tùy cậu.” Nhan Tử Dạ bất đắc dĩ nói. Thông qua khoảng thời gian này ở chung, Nhan Tử Dạ biết, Tân Địch là một giống cái rất thiện lương, làm viện rất có chừng mực, cũng không lắm miệng. Cũng vì thế An Nhĩ Tư mới yên tâm để Tân Địch đi theo bên người Nhan Tử Dạ.
Bởi vì lần trước quốc khố bị trộm, hơn nữa đoạn thời gian này sử dụng nhiều nên kỳ thực quốc khố Á Bá Lan cũng không còn bao nhiêu tinh hạch vô thuộc tính cấp cao, sở dĩ Tạp Mễ Nhĩ có thể xuất ra nhiều như vậy là vì trước đó Bối Cơ đã phái rất nhiều cao thủ đi săn tinh tế thú.
“Tiểu tổ tông mệt thì nghỉ ngơi một chốc đi.” Thấy Nhan Tử Dạ không ngừng ngáp dài, Tân Địch cất kĩ tinh hạch, chuẩn bị ra ngoài.
“Từ từ.” Nhan Tử Dạ gọi Tân Địch lại.
Tân Địch quay đầu nhìn lại.
“Nếu An Nhĩ Tư tỉnh thì báo cho tôi một tiếng.” Nhan Tử Dạ khẽ nhíu mày nói.
Tân Địch gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lộ trình trở về cũng cần một ngày một đêm. Lần này cũng không biết vận may của An Nhĩ Tư tốt hay không tốt, phi hành khí vừa phóng lên vũ trụ thì anh cũng tiến vào kỳ đột phá, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Nhan Tử Dạ liền cầm tinh hạch cấp SS tiến vào căn phòng dưới cùng. Từ SS sơ cấp lên SS trung cấp, nhanh thì vài tiếng, chậm thì một ngày một đêm. Vạn nhất đột phá thất bại thì có thể sẽ bị năng lượng phản phệ, trọng thương. Thế nên trong lúc An Nhĩ Tư đột phá, tất cả mọi người đều không dám quấy rầy, kể cả Nhan Tử Dạ.
Thấy Tân Địch ra ngoài, Nhan Tử Dạ lập tức khóa cửa, tiếp đó triệu hồi Tiểu Hoa. Tiểu Hoa vừa xuất hiện liền bất mãn nói: “Chủ nhân rốt cuộc cũng thả ta ra, mấy ngày nay không được ra ngoài hoạt động, cành nhánh của ta sắp tàn phế cả rồi.”
Tiểu Hoa lắc lắc hai chiếc lá lớn của mình, cái đầu to bự cụp xuống, bộ dáng ủy khuất không thôi.
Nhan Tử Dạ ngượng ngùng mỉm cười: “Tiểu Hoa, không có cách nào a, tạm thời chịu ủy khuất một chút, về tới nhà rồi mi muốn chơi thế nào cũng được.” Lúc còn ở hoàng cung Á Bá Lan, thủ vệ rất nghiêm ngặt, tiểu thứ cầu còn đỡ, tuy màu sắc có chút kỳ lạ nhưng ít ra vẫn là tiểu thứ cầu. Thế nhưng Tiểu Hoa thì khác, nếu để người ta phát hiện ra sự tồn tại của nó, cậu cũng rất khó giải thích. Thế nên chỉ có thể bảo Tiểu hoa hoạt động trong phòng.
“Được rồi.” Tiểu Hoa cũng biết mình không giống tiểu thứ cầu, nếu dùng bộ dạng thế này chạy lon ton bên ngoài thì nhất định sẽ dọa hoảng không ít người, vì thế nó cũng chỉ oán giận vài câu với Nhan Tử Dạ mà thôi.
“Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cho mi ăn cái này này.” Tiểu thứ cầu dùng móng vuốt túm lấy một viên thịt, sau đó đứng trên bàn đưa cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng thực nể tình hé mở đóa hoa gặm một phát.
“Ừm, ăn ngon.” Tiểu Hoa vui vẻ quơ quơ cánh nhánh lá, gần nhất tiểu thứ cầu không chi ăn thịt viên mà còn ăn thức ăn khác nên thịt viên Áo Đức Kỳ cho vẫn còn lại không ít. Đối với đồng bạn, tiểu thứ cầu thực hào phóng chia sẻ thịt viên, nó cùng Tiểu Hoa ta một viên mi một viên ăn thực vui vẻ.
Nhìn tiểu thứ cầu cùng Tiểu Hoa ăn thực vui vẻ, Nhan Tử Dạ cũng nằm xuống giường, cuộn chăn chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng tới giữa trưa thì Nhan Tử Dạ tỉnh lại, nói đúng hơn là bị cơn đói làm tỉnh. Sau khi bảo Tiểu Hoa một lần nữa trở về mu bàn tay, Nhan Tử Dạ mang theo tiểu thứ cầu đi về phía nhà ăn.
Vừa mới tới nhà ăn liền nhìn thấy Tân Địch đang đặt dĩa thức ăn lên xe đẩy, chuẩn bị rời đi. Thấy Nhan Tử Dạ, Tân Địch liền cười nói: “Tôi chuẩn bị mang thức ăn qua cho tiểu tổ tông a, không ngờ cậu đã tới rồi. Tới tới, tiểu tổ tông, thịt thăn cùng rau cải vừa mới ra lò, ăn ngay cho nóng.”
Tân Địch đặt thức ăn lên bàn ăn trước mặt Nhan Tử Dạ, sau đó lại đặt một phần nhỏ tới trước mặt tiểu thứ cầu ở bên cạnh, cuối cùng mới cầm lấy phần ăn của mình ngồi xuống đối diện Nhan Tử Dạ.
Thịt thăn rất thơm, thế nhưng ăn vào miệng thì vẫn kém hương vị An Nhĩ Tư làm một chút. Nhan Tử Dạ không phải người kén ăn, sau khi khựng lại một chút thì bắt đầu càn quét hệt như lá thu đang rơi rụng.
Thấy Nhan Tử Dạ ăn, Tân Địch thở phào một hơi rồi hỏi: “Tiểu tổ tông, hương vị thức ăn hôm nay thế nào?”
Nuốt xuống ngụm thức ăn trong miệng, Nhan Tử Dạ ngẩng đầu nhìn Tân Địch: “Thức ăn này là cậu làm?”
“Sao tiểu tổ tông biết?” Tân Địch kinh ngạc.
“Hương vị bất đồng với đầu bếp làm.” Lần này, An Nhĩ Tư chẳng những mang theo nhân viên y tế mà còn mang cả đầu bếp đi cùng. Nhan Tử Dạ tuy không kén chọn nhưng nếu hương vị có chút khác biệt thì cậu sẽ nhận ra. Hương vị có chút khác lạ, cộng thêm biểu tình cầu được khen ngợi của Tân Địch, thử tưởng tượng một chút liền biết thức ăn hôm nay khẳng định là Tân Địch làm.
“Muối hơi nhiều một chút, thịt hơi dai một chút, rau cải hơi chín một chút, bất quá hương vị cũng không tồi.” Nhan Tử Dạ bình luận.
Tân Địch dở khóc dở cười: “Tiểu tổ tông này là đang khen hay đang chê tôi a?”
“Rõ ràng là đang khen, tiếp tục cố gắng.” Nhan Tử Dạ ăn nốt ngụm rau cuối cùng, sau đó hỏi: “An Nhĩ Tư vẫn chưa tỉnh à?” Hỏi xong, Nhan Tử Dạ có chút hối hận, nếu An Nhĩ Tư tỉnh lại thì khẳng định sẽ tìm cậu đầu tiên.
“Vẫn chưa, cấp bậc này đột phá rất khó, có lẽ sau khi về tới Lam tinh An Nhĩ Tư mới có thể tỉnh lại.” Tân Địch an ủi.
“Có lẽ vậy.” Nhan Tử Dạ lẩm bẩm, sau đó đứng dậy, đang định rời khỏi phòng ăn thì đột nhiên chiến thuyền chấn động mãnh liệt, Nhan Tử Dạ suýt chút nữa đã đứng không vững.
Tân Địch ngồi trên ghế cũng xém ngã xuống đất, thấy Nhan Tử Dạ đứng không vững, đang định đứng lên đỡ Nhan Tử Dạ, kết quả chiến thuyền lại càng chấn động lợi hại hơn. Ngay sau đó, âm thanh báo động vang lên.
Này là có chuyện gì? Lúc Nhan Tử Dạ đang nghi hoặc thì một người áo đen chạy vào quỳ một gối xuống trước mặt Nhan Tử Dạ nói: “Báo cáo vương tử phi, có phi hành khí bất minh công kích, xin hỏi có chuẩn bị tác chiến không ạ?”
“Phi hành khí bất minh công kích?” Sau khi phi hành khí bình ổn trở lại, Nhan Tử Dạ nhướng mi nói với người nọ: “Lập tức dẫn tôi tới phòng điều khiển.”
“Vâng.” Người nọ đi trước dẫn đường, Nhan Tử Dạ bước nhanh theo sau, tiểu thứ cầu nhảy xuống bàn ăn, vội vàng đuổi theo. Tân Địch đồng dạng không rõ đã xảy ra chuyện gì cũng chạy theo.
Lúc đi tới phòng điều khiển, Nhan Tử Dạ lập tức đặt câu hỏi: “Sao lại thế này?”
“Hồi bẩm vương tử phi, vừa rồi bị phi hành khí bất minh công kích nên đã mở hệ thống phòng hộ, hiện giờ chiến thuyền kia đang theo sát phía sau chúng ta.” Người áo đen đang điều khiển phi hành khí lập tức mở hệ thống theo dõi, Nhan Tử Dạ nhìn thấy chiến thuyền kia sau khi rượt tới gần lập tức phát động công kích.
“Có thể tra ra thân phận đối phương không?” Nhan Tử Dạ hỏi.
“Không tra được.” Người áo đen nhấn phiếm kiểm soát, phát hiện căn bản không tra được lai lịch chiến thuyền kia.
“Cho chúng thấy thân phận chúng ta.” Nhan Tử Dạ hạ lệnh.
“Vâng.”
Người áo đen lập tức phát tin biểu lộ thân phận, thế nhưng chiến thuyền phí sau hoàn toàn bỏ lơ, lại tiếp tục phát động công kích.
“Ầm…”
Pháo năng lượng thật lớn trực tiếp oanh tạc lồng phòng hồ của phi hành khí Nhan Tử Dạ, cả chiến thuyền một lần nữa chấn động kịch liệt. Tân Địch vừa mới đi tới cửa suýt chút nữa đã ngã sấp xuống. Mà tiểu thứ cầu thì túm gặt lấy áo Nhan Tử Dạ, sợ thân mình tròn vo của mình sẽ lăn xuống đất.
“Người trên phi hành khí kia có phải điên rồi không, chúng ta đã biểu lộ thân phận mà cư nhiên dám công kích, chẳng lẽ không sợ đế quốc Á Bá Lan trả thù à?” Phải biết, ngay cả đạo tặc tinh tế cũng không dám động vào phi thuyền của tinh cầu Á Bá Lan, bằng không sẽ lọt vào sự trả thù điên cuồng. Tinh cầu Á Bá Lan là tinh cầu cao cấp nhất tinh tế, vũ khí công kích cũng bậc nhất, đắc tội tinh cầu Á Bá Lan chắc chắn không có kết cục tốt.
“Bọn họ chính là hướng về phía chúng ta mà tới.” Nhan Tử Dạ hiểu ra, chiến thuyền kia sau khi biết thân phận bọn họ vẫn ngang nhiên công kích, kia chứng minh nó cố ý hướng về phía bọn họ.
Từ màn hình ánh sáng nhìn bộ dáng bám riết không tha của chiến thuyền phía sau, Nhan Tử Dạ lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu.”
“Vâng.” Người áo đen lập tức phát thông báo, toàn bộ người trên phi hành khí chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
…
Hoàn Chương .
_________________