Khẽ nâng lên khuôn mặt đỏ ửng, Ngoạ Hổ không nhịn được mà hôn lên cái miệng nhỏ xíu, đầu lưỡi tham lam lại tiến vào, mang theo vị ngọt ùa vào miệng Tiểu Lâm.
Cậu không hiểu sao lưỡi của người này lại ngọt đến vậy,khiến cậu vô thức mút vào.
Vậy là người cứ thế môi lưỡi dây dưa cho đến khi hết sạch không khí,buông nhau ra thở hổn hển.
Cảm nhận phần nam tính của Ngoạ Hổ bên dưới mông mình đang cứng lên khiến Tiểu Lâm không khỏi hốt hoảng, cậu là sợ lắm rồi, đôi mắt ướt át ngước lên nhìn Ngoạ Hổ:
– Đại vương!… Tiểu Lâm sẽ hỏng mất!
Đáp lại cậu chỉ là một cái ôm, hắn thực sự là đang kìm chế, vì cậu mà kìm chế.
Tiểu Lâm hình như vẫn không hề hiểu chuyện mà lại không ngừng ngọ nguậy, giương mắt ướt ra nhìn hắn như cầu xin, hắn đúng là muốn nhịn cũng nhịn không được, đành trầm giọng nhắc nhở:
– Ngồi im,nếu không bại hoại ngươi sẽ hỏng thật đó.
Ngay lập tức lại im re ngồi trong lòng Ngoạ Hổ, cảm nhận sức nóng bỏng tỏa ra từ dương vật to lớn kia…
Cứ ngồi như vậy cho đến khi phần nóng bỏng kia xìu xuống, Ngoạ Hổ đại vương chưa bao giờ trong tình trạng như vậy, át chế dục vọng cũng không phải là chuyện dễ. Lúc này Tiểu Lâm lại lên tiếng:
– Đại Vương, người giúp Tiểu Lâm về nhà được không?
Nói đến đây nước mắt cậu đã chảy dài, cậu thực sự là rất nhớ mẹ, nhớ bố, nhớ cả một đám hủ nữ biến thái sánh ngang với cậu nữa…
Ngoạ Hổ bất giác đưa tay gạt đi nước mắt trên chiếc má phúng phính:
– Bại hoại, ngươi nín rồi đại vương sẽ thương ngươi, ngươi ngoan rồi ta sẽ đưa ngươi về nhà…
Lần đầu tiên hắn nói ngọt như vậy, tiểu bại hoại này lúc tỏ ra ủy khuất lại có lực sát thương lớn đến như vậy.
Bế Tiểu Lâm ra khỏi bồn tắm, hắn lại lần nữa di chuyển với tốc độ ánh sáng,quay về căn phòng lúc đầu.
Phòng này là đã được dọn dẹp, lẳng lặng đặt Tiểu Lâm lên giường, hắn cũng leo vào trong chùm chăn lên che kín người, khẽ ôm lấy Tiểu Lâm hắn thì thầm:
– Bại hoại, ngủ ngon!
Hai người đang say ngủ trên chiếc giường cỡ lớn chẵng hề hay biết rằng bên ngoài là người thú đang lén lút rình rập:
– Hắc sư, ngươi thấy không? Đại vương của chúng ta thật hiền lành với bại hoại đó, sư tử đen ngước mắt ngao ngán:
– A xích, xem ra ngươi với bại hoại kia là có chung sở thích, ngươi thích một mình được rồi, sao còn kéo ta theo? Phiền phức…
Sự mềm mại, nóng ấm kéo Tiểu Lâm ra khỏi giấc ngủ say, mở mắt ra là thấy khuôn mặt Ngoạ Hổ đang áp sát, dùng đầu lưỡi rê đi rê lại khắp gương mặt mình, giọng nói cậu ngái ngủ:
– Đại Vương…
Đáp lại cậu là một âm thanh trầm thấp:
– Thức dậy nào, tiểu bại hoại, ta sẽ đưa em về nhà.
Tiểu Lâm mắt mở to, con người này không phải bị bệnh chứ? Sao lại ngọt như vậy, lại còn ta-em.
Như hiểu được suy nghĩ trong đầu cậu,hắn chỉ cười khẽ, vươn tay véo chiếc má phúng phính.
Tiểu Lâm mắt càng mở to hơn,như muốn đem người trước mặt thu hết vào mắt mình. Bình thường hắn rất đẹp,đúng. Nhưng hôm nay hắn cười,không phải nụ cười mỉa mai mà thật ấm áp, thật ngọt ngào.
Thấy cậu cứ trơ mắt ếch nhìn hắn, biểu tình lại ngây dại, không nhịn được mà hôn lên môi đỏ đỏ kia, lại một lần nữa hắn nở nụ cười:
– Bại hoại, còn chưa tỉnh hẳn?
Dứt lời hắn đưa tay phật cái, trên người vốn không mảnh vải giờ lại áo quần tươm tất.
Tiểu Lâm còn chưa hết ngạc nhiên đã bị lôi tuột vào một không gian kì quái, không biết là không gian đang di chuyển hay cậu cùng Ngoạ Hổ đang di chuyển. Còn chưa mở miệng thắc mắc Ngoạ Hổ đã hướng cậu giải thích:
– Đưa em về nhà.
Vậy là Ngọa Hổ cùng Tiểu Lâm cứ thế trôi nổi trong không gian giường như vô tận này,cho đến khi một lỗ hổng được mở ra, Tiểu Lâm vì giật mình mà không kìm được,mông phát ra một tiếng “ủm”… Ngoạ Hổ cười đến run người, mất đà ôm cả Tiểu Lâm rơi bộp xuống nền đất.
Lồm cồm bò dậy, đây chẳng phải nhà cậu sao? Tiểu Lâm mừng đến rối rít mà nhảy cẫng lên.
Chạy lăng quăng khắp phòng khách,nhưng chẳng thấy ai. Ngừng lại một chút thấy có tiếng thút thít, tiếng đó là phát ra từ phòng của cậu. Lại chẳng thèm để ý đến Ngoạ Hổ,Tiểu Lâm xồng xộc chạy vào trong, là mẹ cậu, lại đang ôm gấu bông của cậu khóc.
Tiểu Lâm gọi to:
– Mẹ!
Đáp lại cậu vẫn là những tiếng khóc nghẹn ngào. Không thể nhịn được cậu lao ra, định ôm chầm lấy mẹ mình. Nhưng “BỤP” cậu lại ngã bịch xuống sàn, cố lấy tay khua khoắng, cậu không thể chạm vào. Là sao?
Tiểu Lâm hốt hoảng lao đến tìm Ngoạ Hổ, không ngừng hỏi:
– Tại sao? Tại sao?…
Ngoạ Hổ chỉ nhíu mày:
– Bại hoại,em sao vậy?
Nước mắt Tiểu Lâm đã làm lấm lem khuôn mặt,cậu nói trong tiếng nức nở:
– Đại Vương! Tiểu Lâm không chạm được vào mẹ…
Ngoạ Hổ chỉ khẽ cười, bàn tay to lớn lau đi nước trên khuôn mặt Tiểu Lâm:
– Linh hồn làm sao chạm vào được con người? Nhưng em là linh hồn còn sống.
Còn chưa kịp giải thích thêm đã bị tiếng bước chân làm cho gián đoạn. Là ba Tiểu Lâm, cậu lại bất giác lao ra,ôm chầm lấy ông, nhưng lại một lần nữa mất đà mà ngã nhào, may mà Ngoạ Hổ nhanh chân đỡ kịp.
Bế bổng Tiểu Lâm lên đi theo ông vào phòng cậu.
Trước mặt cậu bây giờ là cảnh mẹ cậu đang nức nở trong lòng ba:
– con tôi… Biết vậy tôi đã không cho nó đi cái gì du lịch,cái gì Nhật Bản…
Ba cậu chỉ vỗ lưng bà rồi nhẹ giọng:
– Nó nhất định sẽ tỉnh lại, bà đừng lo…
Là sao, cậu chẳng hiểu gì hết, lúc này giọng nói trầm thấp của Ngoạ Hổ lại tràn ngập tai cậu:
– Nghĩa là em đang hôn mê, em đứng cạnh ta chỉ là linh hồn còn sống.
Vừa dứt lời Ngoạ Hổ lại bế theo Tiểu Lâm xuất hiện vào một không gian khác, là bệnh viện.
Người đang nằm với vô số máy móc,dây dợ kia lại là cậu. Nhảy xuống khỏi vòng tay Ngoạ Hổ cậu chạy ra chỗ mình đang nằm, đưa tay định chạm vào thì bị đánh bật ra. Lần này hắn không kịp đỡ cậu, cái mông còn chưa lành bị giáng xuống nền gạch, xoa mông đứng dậy lon ton chạy qua chỗ Ngoạ Hổ:
– Đại Vương, sao Tiểu Lâm không chạm vào được?
Khẽ véo má cậu hắn thì thầm:
– Vì thế nên em mới chưa thể tỉnh lại được. Bại hoại, nhưng em vẫn là linh hồn còn sống, có nghĩa là còn rất nhiều cơ hội.
Nhìn khuôn mặt đần thối của cậu hắn chỉ biết lắc đầu, bại hoại của hắn đúng là ngoài mấy chuyện bại hoại ra thì chẳng biết cái gì hết. Ngốch nghếch hết chỗ nói, nhưng xem kĩ một chút thì đúng là rất đáng yêu. Nghĩ đến đây hắn lại cười, bất giác vươn tay bẹo má Tiểu Lâm, xem ra việc đem cậu đặt dưới thân so với véo má thì hắn thích véo má hơn, chiếc má phúng phính, đường nét trẻ con đúng là làm cho người ta chỉ muốn véo cho rớt ra…
Trước sự yêu chiều đột biến của Ngoạ Hổ, cái đầu nhỏ của Tiểu Lâm lại nghĩ ra trò, thực ra gương mặt đần thối khi nãy là vẻ mặt lúc cậu đang bày mưu tính kế.
Tiểu lâm lay lay cánh tay Ngoạ Hổ:
– Đại vương! Hay là chúng ta đừng về vội, đi chơi đi đại vương.
Ngoạ Hổ khẽ bật cười:
– Haha, bại hoại, em là muốn đi đâu?
Nghe được lời đồng ý từ Ngoạ Hổ cậu không ngừng nhảy lên vì sung sướng.
Thực ra Tiểu Lâm từ đầu đã để ý, cậu cùng Ngoạ Hổ có thể đụng vào đồ vật, nhưng con người thì sẽ bị xuyên qua, như vậy đi chơi sẽ rất thú vị.
Kéo Ngoạ Hổ chạy long tong ngoài đường, cậu không hề che dấu ánh mắt sáng rực cùng nụ cười thô bỉ của mình khi gặp một cặp Gay nào đó. Còn có lần cố ý trêu trọc họ.
Trước những hành động của Tiểu Lâm, Ngoạ Hổ chỉ khẽ cười, để im cho cậu dắt đi.
Điểm dừng chân thứ nhất, là hội chợ sách, hàng trăm người đang xếp hàng để mua sách, số lượng có hạn.
Lợi dụng sự vô hình và xuyên qua của mình Tiểu Lâm dắt tay Ngoạ Hổ bước đến quầy bán sách, mắt không khỏi sáng rực khi nhìn thấy toàn là bảo bối: nào là “Hủ mộc sung đống lương”, ” Tam Thê Tứ Thiếp”, ” Tù Binh Của Lão Đại”……
Nuốt nước bọt cái ực, lúc này Tiểu Lâm mới quay sang mắt chớp ngây thơ nhìn Ngoạ Hổ:
– Đại Vương!
– Gì vậy bại hoại?
– Tiểu Lâm rất rất muốn có những cuốn sách này!
– Vậy em lấy đi bại hoại.
Tiểu Lâm nở nụ cười cầu tài chưa từng thấy hướng Ngoạ Hổ nhõng nhẽo:
– Đại vương! Nếu Tiểu Lâm cầm lên chắc chắn mọi người sẽ sợ hãi, sách mà tự nhiên bay lên là rất kinh khủng đó…
Ngoạ Hổ hướng Tiểu Lâm cốc đầu một nhát:
– Đúng là bại hoại, chỉ giỏi làm chuyện bại hoại.
Nói rồi hắn chầm chậm cầm lên tất thảy những cuốn Tiểu Lâm vừa chỉ. Tất nhiên, một đống người ở đây không ai hay biết.
Tiểu Lâm nhí nhảnh nhảy nhót, không ngừng hướng Ngoạ Hổ hố to:
– Đại vương vạn tuế! Đại vương vạn tuế.
Ngoạ Hổ lúc này miệng cũng sắp rách ra vì cười qúa nhiều, hắn không ngờ chỉ là mấy quyển sách mà khiến tiểu bại hoại này sung sướng đến vậy…
– Đại Vương! Tiểu lâm dẫn người cùng đi xem náo nhiệt nha!
– Nghe theo em hết đó bại hoại.
Lấy xong sách, Tiểu Lâm tất nhiên chưa thoả mãn, thứ cậu muốn còn rất rất nhiều, nhưng việc mà cậu chưa từng làm hôm nay sẽ được thử.
Cậu cùng Ngoạ hổ lúc này là đang đứng trước cửa một bar Gay. Đây là địa điểm thần thánh mà cậu luôn muốn đến,nhưng chỗ này không phải ai cũng vào được. Nay có Đại Vương ở đây cậu có gì phải sợ?
Ngoạ Hổ được Tiểu Lâm dắt vào trong, tiếng nhạc xình xình cùng vô số cảnh nóng bỏng đập vào mắt hắn. Bại hoại của hắn đến ước mơ cũng thật hại não, chốn này có gì hay chứ? Hắn quay sang định hỏi Tiểu Lâm mục đích đến đây là gì thì câu trả lời đã đập vào mắt hắn.
Bại hoại của hắn đã buông tay từ lúc nào, là đang ngồi xổm trên bàn rượu trố mắt ra nhìn hai tên đực rựa đang hôn nhau quấn quýt.
Không chỉ là trố mắt nhìn, dãi từ cái miệng há hốc đang thi nhau chảy xuống.
Hắn là đã tức giận, bại hoại này giám buông tay hắn rồi một mình chạy ra xem Gay Kiss à? Lại còn cười đến nhỏ cả dãi, xem người khác ân ái thú vị đến thế sao?
Hùng hùng hổ hổ tiến đến chỗ Tiểu Lâm, hắn không nói không rằng mà ép cậu xuống ghế, thi triển một nụ hôn thô bạo để trừng trị bại hoại này.
Tiểu Lâm là đang xem đến đoạn xung nhất thì bị Ngoạ Hổ vật ra hôn tới tấp, chẳng thể phản ứng gì vì qúa bất ngờ, hơn nữa nụ hôn thật thô bạo, khiến cậu chút xíu nữa thì ngất xỉu.
Đôi môi nho nhỏ bị dày xéo đến sưng đỏ, nhưng vị ngọt từ chiếc lưỡi của Ngoạ Hổ thì cứ quanh quẩn trong khoang miệng cậu.
Biết mình bị trừng phạt là không sai Tiểu Lâm ánh mắt sám hối nhìn Ngoạ Hổ:
– Đại vương! Tiểu Lâm biết….
Còn chưa nói hết lời, ánh mắt từ sám hối đã chuyển sang sáng rực.
Ghế bên cạnh, là đang say sưa cuồng nhiệt, đã đang thoát ra y phục rồi.
Ngoạ Hổ hướng mắt nhìn theo ánh nhìn của Tiểu Lâm, nhìn thấy cảnh kia cơn giận vốn đã dịu xuống lại dâng cao tột độ.
Hắn hướng Tiểu Lâm cất giọng trầm thấp:
– Bại Hoại, em là muốn làm giống như vậy sao? Ta vốn định tha em mấy bữa, nhưng thực sự không được rồi.
Dứt lời Ngoạ Hổ chồm lên vồ lấy chiếc cổ trắng, không ngừng cắn mút.
Tiểu Lâm bị tấn công mạnh không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ. Qua lớp quần áo cơ hồ cảm nhận được vật to lớn dưới thân Ngoạ Hổ đã vô cùng cứng rắn…
Tiểu Lâm hốt hoảng xin tha:
– Đại Vương…ahh… Tha cho Tiểu lâm…ở đây rất nhiều người mà…ô…ô…
Ngoạ Hổ đang say xưa với chiếc cổ trắng liền trườn lên trầm giọng:
– Tha cho em??… Đừng mơ, là em trọc giận ta,hơn nữa sẽ không ai trông thấy đâu…
Dứt lời Ngoạ Hổ cúi thấp cắn xé đôi môi đỏ mọng, một tay cởi ra quần áo trên người Tiểu Lâm, một tay với lấy chai rượu ở gần đó dội khắp cơ thể hai người.