Thân thể trắng nõn trước mặt hắn phủ dầy một làn nước đỏ hồng, bốc mùi thơm phức. Nhắm mắt hít một hơi sâu nơi cổ Tiểu Lâm, mùi rượu hoà lẫn mùi của bại hoại này qủa là mê người.
Ngoạ Hổ nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm từng chút,từng chút rượu trên cơ thể Tiểu Lâm, mùi vị thật tốt, hắn nhắm hờ mắt khẽ gầm gừ:
– Rượu ngon!
Tiểu Lâm bị chiếc lưỡi ma lanh ra sức liếm lộng khiến cậu nhột đến cười không ra hơi:
– Aha…đại…vương… haha…nhột…haha…
Ngoạ Hổ khoé môi khẽ nhếch, chiếc lưỡi càng lúc càng lộng hành,khiến Tiểu Lâm cười đến bụng đau quặn thắt.
Dừng lại bên chiếc đùi non, Ngoạ Hổ là đang bị thu hút bởi bại hoại nhỏ. Bại hoại nhỏ đúng là rất nhỏ,rất khả ái, đang ngóc đầu đòi hỏi. Trên đầu còn dính một chút rượu hoà cùng dịch.
Ngoạ Hổ không nhịn được mà khẽ liếm lên, Tiểu Lâm bị đụng chạm dịu dàng ấy làm cho cong người khẽ rên, tiểu lâm nhỏ lại càng trướng lớn, dịch từ quy đầu lại rỉ ra…
Thấy phản ứng rõ rệt của Tiểu Lâm, môi Ngoạ Hỗ khẽ cong lên một đường cong tà ác, cúi xuống ngậm trọn thành viên đang giật giật kia vào miệng, đầu lưỡi không ngừng khuấy động.
Cảm giác sung sướng tột độ khiến Tiểu Lâm nhắm nghiền mắt, chân tay co quắp, chỉ có phần hông là ưỡn lên,chôn sâu bảo bối của mình vào miệng Đại Vương cao cao tại thượng.
Đang trong cơn khoái lạc vô tận, Ngoạ Hổ đột nhiên ngừng hẳng động tác.
Tiểu Lâm khó chịu nhổm dậy ánh mắt van nài:
– Đại Vương…
Ngoạ Hổ khẽ nâng cằm Tiểu Lâm,cắn nhẹ lên đôi môi đang mím,cất giọng đầy châm biếm:
– Bại hoại, em làm sao?…
Tiểu Lâm khẽ cúi nhìn vào bảo bối của mình rồi lại nhìn Ngoạ Hổ, ánh mắt từ lúc nào đã ngập nước:
– Đại Vương…Tiểu Lâm…
Nhìn khuôn mặt phúng phính đỏ bừng cùng đôi mắt ngấn nước đang nhìn mình đầy ấm ức, Ngoạ Hổ khẽ cười:
– Haha…vậy em giúp ta trước đi bại hoại.
Vừa dứt lời Ngoạ Hổ đã moi ra Dương vật to lớn từ nãy giờ bị bỏ quên, kề sát vào cái miệng nhỏ đang mím lại.
Trước hung khí to lớn Tiểu Lâm khẽ nuốt nước miếng,nhưng cũng ngoan ngoãn tiến đến đem thứ kia ngậm vào.
Đầu lưỡi non mềm cũng bắt chước Ngoạ Hổ lúc vừa rồi không ngừng khuấy loạn.
Dương vật to lớn được miệng nhỏ của Tiểu Lâm chăm sóc càng lúc càng trướng lớn,gân xanh nổi đầy, chủ nhân của nó hình như không thể chịu đựng được sự liếm lộng kia, liền túm lấy tóc Tiểu Lâm hông không ngừng chuyển động, trọc sâu đến tận cuống họng cậu.
Dương vật qúa lớn đang không ngừng ra vào trong miệng mình,khiến Tiểu Lâm không thể hô hấp, nước mắt không ngừng trào ra, mặt mũi phủ một sắc hồng rực.
Từng dòng tinh dịch bắn thẵng vào vòm họng cậu, Tiểu Lâm ho sặc sụa, dịch màu trắng sữa từ khoé miệng không ngừng chảy xuống cằm, cổ…
Ngoạ Hổ sau khi giải phóng liền lùi xuống hướng Tiểu Lâm hôn hôn, khẽ nhăn mặt cảm nhận dư vị của chính mình.
Sau một hồi môi lưỡi triền miên Dương vật vốn đã được chăm sóc của Ngoạ Hổ lại cương cứng,không ngừng ma sát cùng tiểu lâm nhỏ.
Tiểu Lâm cùng Ngoạ Hổ khẽ rên, không ngờ sự cọ sát của phần nam tính lại tạo nên khoái cảm như vậy.
Như để đền bù lại việc vừa rồi, Ngoạ Hổ rời khỏi môi Tiểu Lâm, trượt nụ hôn đến Tiểu Lâm nhỏ.
Được sự chăm sóc của Ngoạ Hổ, Tiểu Lâm ra đầy trong miệng hắn trong chưa đầy năm phút.
Dứt khỏi Tiểu Lâm nhỏ, Ngoạ hổ miệng ngậm tinh dịch hướng cúc huyệt phun vào, chiếc lưỡi ma lanh không ngừng đâm chọt,hòng đưa tinh dịch của Tiểu Lâm vào trong để bôi trơn.
Tiểu Lâm sau khi phát tiết đã mệt rũ, lại phải chịu sự kích thích qúa độ này mà không ngừng cong người, miệng phát ra những tiếng rên đáng xấu hổ.
Sau khi cúc huyệt đã được bôi trơn, Ngoạ hổ nhanh chóng kề sát dương vật chướng đau của mình vào,không ngừng vẽ vòng, bất ngờ đâm mạnh,đem dương vật to lớn một phát đâm sâu vào trong cúc huyệt, cơn đau bất ngờ truyền đến khiến bao nhiêu khoái cảm chạy đâu hết,Tiểu Lâm tay bấu chặt lấy vai Ngoạ Hổ hét lớn:
-Aaa…
Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt phúng phính…
…cảm giác được mật động chật hẹp ấm nóng bao bọc, Ngoạ Hổ ngửa cổ mắt lim dim, cổ họng phát ra những âm thanh thoả mãn, hắn cứ thế giữ nguyên tư thế,Tiểu Lâm bên dưới miệng vẫn còn há hốc vì đau,khẽ thều thào:
-Ahh… Đại vương…mau động, Tiểu Lâm…ahh…
Lập tức Ngoạ Hổ khẽ động thắt lưng, đem cả dương vật to lớn rút hẳn ra khỏi mật động rồi thức thì dùng sức đâm vào.
Rút ra thúc vào được lần Tiểu Lâm bên dưới đã cong người khóc lớn, dục vọng nho nhỏ không ngừng bắn ra dịch lỏng màu trắng:
-ahha… Đại vương… Tiểu Lâm sắp không xong rồi…
Mặc kệ sự xin xỏ của Tiểu Lâm, Ngoạ Hổ giữ chặt lấy eo cậu điên cuồng rút ra đâm vào, tiếng khóc của Tiểu Lâm ngày một lớn, hắn cúi người vồ lấy đôi môi cậu,không ngừng mút mát, nuốt hết những tiếng kêu khóc của cậu.
Tiểu Lâm là đang trong tình trạng trên dưới đều bị dạy dỗ, lưỡi non bị Ngoạ hổ lôi tuột sang khoang miệng mình mạnh mẽ mút mát, cúc huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dương vật to lớn, mỗi lần đâm vào dịch từ trong cúc huyệt lại trào ra, làm ướt đẫm một khoảng dưới mông cậu.
Tiểu Lâm nhỏ cũng vì bắn qúa nhiều nên đã mềm oặt, ướt sũng bởi thứ mà chính mình bắn ra.
Mặc kệ nơi qúan bar ồn ào hắn vẫn điên cuồng rút ra đâm vào, cái miệng đói khát không ngừng dày xéo môi lưỡi non mềm của Tiểu Lâm…
Bỗng “CHOANG,CHOANG” tiếng cốc vỡ cùng tiếng đập cửa vang lên, nhạc đã bị tắt hẳn. Ngoạ Hổ khẽ dừng động tác, ngước lên thì ra hắn cùng Tiểu Lâm là ở giữa sàn quán bar, xung quanh có rất nhiều cảnh sát, mọi hoạt động ăn chơi ở đây đã dừng lại, bất qúa chỉ còn hắn cùng bại hoại này là vẫn chưa xong việc.
Khẽ hừ nhẹ, hắn lại tiếp tục công việc của mình. Đám nhân loại này làm sao trông thấy hắn chứ?
Ngoạ Hổ nhổm dậy, tay cố định eo cậu, thúc càng lúc càng mạnh.
Tiểu Lâm tay không có chỗ bấu mà không ngừng quờ quạng, hất đổ cả bàn rượu.
Rượu từ trong chai bị vỡ không ngừng chảy xuống, ướt đẫm chỗ cậu đang nằm, Ngoạ Hổ thì chẳng mảy may để ý, mắt vẫn nhắm nghiền, đôi tinh hoàn to lớn không ngừng theo nhịp thúc mà va chạm cùng mông Tiểu Lâm, tạo nên những tiếng động vô cùng mỹ.
Đến khi một giọng nói lanh lảnh vang lên:
– Hai người đó…vẫn còn chưa xong?
Câu nói này khiến Ngoạ Hổ cùng Tiểu Lâm cùng lúc ngước mắt lên, là nữ cảnh sát đang chỉ dùi cui về phía họ.
Ngoạ Hổ khẽ nhíu mày suy nghĩ, nhưng phần hông vẫn không ngừng hoạt động, nữa cảnh sát này thấy hắn và bại hoại sao? Nhưng làm sao có thể?
Mặc kệ, đang lúc gấp rút, hắn lại một lần nữa đẩy nhanh động tác, mỗi cú thúc vào như muốn đâm thủng Tiểu Lâm…
Nữ cảnh sát mỗi lúc một đến gần, hắn nhanh chóng bật dậy, mang theo Tiểu Lâm tay cùng chân vẫn đang quặp chặt lấy hắn rời đi chỗ khác.
Nữ cảnh sát vẫn không thay đổi hướng đi mà tiến thẳng đến gầm bàn gần đó, lật lên khăn trải. Ở đó đúng là có cặp đang làm tình, không ngừng quấn lấy nhau như sợ lãng phí dù là giây.
Tiểu Lâm trông thấy cảnh xuân trước mắt, quên mất bản thân mình cũng đang trong tình trạng tương tự mắt lại sáng rực, phấn khích mà khẽ lay động.
Ngoạ Hổ nheo mắt nhìn cái thứ bại hoại không biết trời cao đất dày, cúc huyệt vẫn đang ngậm dương vật của hắn mà dám đi soi kẻ khác.
Nhanh chóng bê cậu ra bàn ở quầy rượu, gạt đổ hết mấy thứ lảm nhảm trên đó rồi mới đặt Tiểu Lâm nằm ngửa xuống, giữ chặt lấy đùi cậu, hắn lại điên cuồng đâm chọt. Mỗi cú thúc đều dùng hết sức, khiến Tiểu Lâm thở không ra hơi.
Sau khi đã quen với những cú thúc cuồng bạo, cổ họng Tiểu Lâm khô cháy, cố gắng nhổm dậy bấu lấy cổ Ngoạ Hổ chủ động hướng môi hắn hôn hôn.
Đáp lại sự chủ động của Tiểu Lâm là chiếc lưỡi quen thuộc, xộc thẳng vào khoang miệng cậu, mang theo vị ngọt chết người.
Tiểu Lâm nhắm chặt mắt, miệng nhỏ ra sức mút vào lưỡi của Ngoạ Hổ, thưởng thức vị ngọt do nó mang lại.
Đâm đến cúc huyệt sắp hỏng mà Ngoạ hổ vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ xuất, Tiểu Lâm nhờ mê đắm trong vị ngọt lịm mà quên đi sự nóng rát cùng đau đớn từ bên dưới truyền lên.
Ngoạ Hổ bỗng rên lớn, thúc lại càng mạnh,mỗi lần rút ra lại thấy rõ dòng tinh dịch trắng sữa đang phun ra, lấp đầy cúc huyệt, mỗi nhát đâm vào lại tràn ra nhiều hơn, vấy khắp hai bên đùi Tiểu Lâm.
Sau khi ra đầy trong cậu hắn còn tiếc rẻ thúc thêm vài cái mới dừng lại, chưa rút ra vội mà hướng gương mặt phúng phính của Tiểu Lâm hôn tới tấp…
Tiểu Lâm thở hổn hển, cảm nhận chiếc lưỡi nóng bỏng đang không ngừng lướt trên khuôn mặt mình, sung sướng qua đi, cảm giác đau rát từ cúc huyệt truyền lên khiến cậu nhăn nhó,ánh mắt ngập nước nhìn Ngoạ Hổ:
– Đại Vương…
Còn chưa kịp nói hết câu chiếc lưỡi nóng bỏng đã luồn vào khoang miệng cậu. Vẫn là vị ngọt lịm khó cưỡng ấy, Tiểu Lâm lại ra sức mút vào.
Ngoạ Hổ thừa biết là bại hoại của hắn đau,nên mới dùng cách cũ, đưa lưỡi vào khoang miệng cậu để vị ngọt kia sẽ làm cậu bớt đau.
Trước khi cơn thú tính lại lên hắn nhẹ nhàng dứt khỏi môi cậu, phía dưới cũng luyến tiếc mà rút ra.
Cảm giác trống rỗng khiến Tiểu Lâm lạnh run, thân thể bị dày vò đã kiệt sức nhưng vẫn cố vươn tay ôm lấy Ngoạ Hổ.
Buồn cười trước biểu tình mất mát của cậu, Ngoạ Hổ khẽ mím môi, đem cậu ôm vào lòng thì thầm:
– Tiểu bại hoại, hôm nay là em tự chuốc lấy đó. Còn muốn đi đâu nữa không?
Tiểu Lâm dí sát khuôn mặt phúng phính vào bờ ngực rắn chắc kia, điên cuồng lắc lắc.
Trên môi Ngoạ Hổ vẽ một nụ cười hiền hoà hiếm thấy:
– Vậy thì chúng ta về nhà nào!
Còn chưa kịp mở ra lỗ hổng trên không, bại hoại nho nhỏ trong ngực hắn lại cựa quậy, dùng ánh mắt cún con nhìn hắn.
Ngoạ Hổ khẽ véo lên chiếc mũi nhỏ, sử dụng giọng dịu dàng nhất:
– Gì thế bại hoại? Em lại đổi ý à?
Tiểu Lâm khẽ lí nhí:
– Đại Vương… Sách của Tiểu Lâm…
Ngoạ Hổ lúc này đã không nhịn được mà bật cười haha, đưa tay lên véo má Tiểu Lâm:
– Gọi em là bại hoại chẳng sai tẹo nào.