– Ừm
Hắn cứ ôm chặt lấy nó cứ như sợ mất nó lần nữa!!! Nó thì cứ như người mất hồn và nó cũng không muốn hắn buônq nó ra ( hợp nhau quá rồi còn gì =))).
– Buông nó ra
Quỳnh hét lớn!!!
– ….., phiền quá, Buông ra
Tiếng nó nhỏ nhẹ nói với hắn. Chính nó cũng không b’ tại sao mình lại nói thế. Hắn buông ra, nhìn nó bằng đôi mắt buồn và khuôn mặt lạnh băng.
– Tuỳ em!!!
Hắn nhìn nó và cất tiếng nói!!! Giọng nói không giống hắn chút nào, thật trầm và lạnh
– Tại sao cô không buông Trường, cô còn muốn bám lấy Trường đến khi nào!! Nếu cô muốn tiền, tôi có thể cho cô, nhưng đừng bám lấy Trường nữa!! Coi như tôi van xin cô, nếu cô muốn tôi có thể chuyển cô đi cùng với ba mẹ cô, qua Mĩ mà cật lực làm để trả nợ haha!!!!
Quỳnh vừa nói vừa cười, tiếng cười thật man rợ! Khuôn mặt nó trắng bệch, cô đã nói ra bí mật mà nó muốn chôn giấu. Bí mật mà nó không muốn ai b’ cả.
– Bốp, im ngay trước khi Tôi giết cô đấy!!!