Nó ngơ ra nhìn hắn, câu nói vừa rồi nó không hiểu, sở hữu? Duy nhất? Chẳng phải hắn nói là nhờ nó giữ hộ sao ==’! Thật điên khùng >
– E hèmmmm! Nhìn gì? Đồ lùn!
Yun thoáng ngại ngùng, đứng lên trừng mắt nhìn nó. Nó bị giọng nói đanh đá kia làm giật mình, trừng mắt nhìn Yun, tên này đúng là nắng mưa thất thường >
– Đồ ngang ngược! – Nó nói
– Đồ lùn, tránh ra cây nấm di động! Cản đường! – Yun nói
– Anh, anh, anh …. Aissss! Đồ đáng ghét!
Nó bị Yun đẩy ra khiến nó tức bóc khói, biết vậy nó đã không tốn công tốn sức băng bó, quan tâm cho hắn >
Không khí xung quanh yên lặng, những dòng kí ức cũ quay về, hình ảnh người con gái đó lại đến trong kí ức của Yun. Khuôn mặt hiện lên chút đau thương rồi vụt mất, lại trở về vẻ ngang tàn kia, như một lớp mặt nạ hoàn hảo! Có thứ gì đó long lanh lăn xuống khuôn mặt hoàn mỹ kia
– Đến bao giờ, anh mới quên được em ……
Sau một lúc Yun bỏ đi, nó buồn chán chẳng có gì để làm, đi vòng vòng trên dãy hành lang dừng trước cửa phòng mình. Căn phòng bị phá huỷ hoàn toàn, đồ vật đổ bể, những vệt máu khô vẫn chưa ai lau dọn. Cắn chặt môi dưới, mắt nhắm nghiền lại, nó cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh, bước vào bên trong. Chân dừng lại ở khung ảnh, cuối người xuống nhặt lên, chẳng phải là gia đình của nó sao? Nụ cười toả nắng khiến nó cảm thấy ấm áp, tay lướt nhẹ trên khung kính vỡ nứt kia, đã từng rất hạnh phúc, đúng chứ! Hít một hơi thật sâu rồi cầm khung ảnh ra khỏi căn phòng, nó không thể sống trong quá khứ được nữa …..
Chân bước nhanh định về phòng Yun nhưng nó lại khựng người lại trước một cánh cửa, bên trong dường như có người. Cả căn biệt thự to còn hơn cung điện, có hơn cả trăm phòng, dãy hành lang rộng lớn, đến lúc này nó chưa khám phá được hết! Nhẹ nhàng mở cánh cửa, bên trong các dây diện, máy móc đang hoạt động, cả người nó như bị ai đó giữ lại. Đôi ngươi tím rung rinh, trên một chiếc giường, thứ nó tưởng đã mất đang nằm trên đó và chiến đấu với thần chết! Chân run run bước tới, tay lướt nhẹ trên lớp lông trắng muốt kia…
– Bông …… Gòn
Giọng nó run run, đôi mắt ngấn lệ, trong lòng cảm thấy vui mừng, thì ra Bông Gòn vẫn chưa chết như nó nghĩ. Bản năng loài sói nhạy cảm, đôi mắt màu kia mở ra nhìn nó! Nó cười dịu dàng, tay chạm vào đầu con sói trắng:
– Mày không sao là ổn rồi. Xin lỗi nhé …. Tao chỉ bảo vệ được mày …
Nói đến đây, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn, nước mắt như sợi dây trân châu, rơi mãi không dừng. Nó chỉ còn lại Bông Gòn sau ngày hôm đó, con sói trắng dường như hiểu được tâm trạng của chủ nhân, đầu dụi dụi vào tay nó. Nó nhìn Bông Gòn, miệng cười mắt khóc
– Tao ổn!
Hai chữ thốt ra, nó tự lừa dối cả bản thân, những người xung quanh rằng nó ổn nhưng thật sự thì không …. Lúc này nó muốn chạy đến và oà khóc trong lòng một ai đó, nhưng lí trí không cho phép nó làm vậy!
Một lát sau nó cũng ngưng khóc, ngồi chơi với Bông Gòn, nó cũng dần chìm vào giấc ngủ đầy mệt mỏi …
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
BUỔI CHIỀU NGÀY HÔM ĐÓ!
Anh và Key trở về nhà sau khi tan học, vừa vào tới phòng khách thì đã thấy Yun nằm dài trên ghế mà ngủ. Key định bước tới đạp cho hắn lọt xuống sàn nhưng bị anh chặn lại:))!
– Hôm nay ăn gì?! – Key hỏi
– Tao không ăn! Ai muốn làm gì làm!
Anh tỏ vẻ bất cần bước thẳng lên lầu, bộ dạng đó khiến Key muốn bay tới đập cho anh một trận. Ngồi phịch xuống ghế đầy mệt mỏi, Yun nghe tiếng động liền tỉnh dậy nhìn sang Key:
– Về rồi à? – Hắn ngồi dậy
– Mới về thôi! Ở nhà sao không nấu cơm hả? – Key bắt bẻ
– Bố mày không thích! – Hắn nói
– Aisssss! Quân khốn nạn! – Key bực bội
– Giống nhau thôiiii! Mà thằng kia đâu?! – Yun cười
– Mới vừa về đã quạo với tao rồi! Đồ giận cá chém thớt! – Key nhăn mặt
– Sao vậy?! – Yun ngạc nhiên
– Còn sao trăng gì nữa! Tại con nhóc đó thôi! Mà con nhóc đó đâu rồi?! – Key hỏi
– Chắc ngủ trên phòng! – Yun nói
Vừa dứt lời thì từ trên cầu thang, anh bước xuống với bộ quần áo khác, áo sơ mi đen trơn để hở nút trên, tay áo xoắn lên và điều đặc biệt là màu tóc! Không còn là màu nâu hạt dẻ nữa mà là màu bạch kim giống hệt nó, mái tóc được vuốt ngược lên, Anh lúc này không khác gì những công tử trong những bộ phim Hàn, ăn chơi xa đoạ!
– Tẩy màu rồi à? – Key hỏi
– Ừ, lộ hết rồi, cần gì giấu! – Anh nhếch mép
Ở anh có gì đó khác ngày thường, bản tính dịu dàng kia biến mất và thay vào đó là bản chất của một thủ lĩnh! Khuôn mặt như tượng tạc, đôi mắt tím quyền lực, mái tóc bạch kim nổi bật, nụ cười nhếch mép, đây chính là Anh …. Nhưng là trước khi gặp nó lần đầu tiên, người con trai nằm trong Tứ Đại Ma Vương, lạnh lùng tàn khốc, giết người không gớm tay, xung quanh luôn là những cô gái nóng bỏng bao quanh!
– Lại là màu bạch kim, sao không để màu kia? Tẩy xong nhìn mày chẳng khác gì lúc trước! – Yun cằn nhằn
– Nhìn đểu vãi! – Key nói
– Đây là tao! Đừng nhiều lời! Thật phiền phức, không cần đợi cơm, tao không ăn!
Anh gắt lên, bỏ đi ra ngoài, từ nay sẽ không còn bản tính hiền dịu kia nữa, anh đã giết chết con người đó rồi! Lời nói, hành động của Ken khiến Key với hắn không khỏi bất ngờ, dự cảm không lành lại ùa tới.
– Không phải nó định đi gây hấn đấy chứ? – Key nói
– Sao mà đứa nào trong họ Bạch cũng có tính này vậy? – Yun bực
– Giờ sao? Chuyện này vẫn chưa xong mà có chuyện khác thì tiêu đời với phụ huynh! – Key lo lắng
– Để tao gọi Kino canh chừng nó, đúng là ….. – Yun nói
Cả buổi tối ngày hôm đó, anh không về nhà, Key cùng hắn chỉ biết thở dài, đây là bản tính của anh lúc trước. Sáng hôm đó, Ken trở về, không chỉ có một mình mà là một cô gái bên cạnh với bộ đầm ôm sát cơ thể, hở hết mức cơ thể! Key và Yun ngồi ở phòng khách thấy anh và cô gái đó, Thật chướng mắt!
– Mày đi đâu tối qua không về? – Key nhìn Anh
– Đi chơi! – Anh nói
Cả người anh, từ xa cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc, mùi thuốc lá! Cô gái bên cạnh đang chết lên chết xuống bởi vẻ đẹp trai của người này. Ken vẫn còn say, cả cơ thể cũng không đứng vững được!
– Mày uống sạch rượu ở quán hay sao vậy? Thật khó chịu! – Yun nhíu mày
– Cô gái kia! Ra khỏi đây! Thật chướng mắt!
Key chỉ thẳng mặt cô ta, quát lớn lên, trước giờ không ai dám dẫn gái về nhà cả. Không ngờ hôm nay Ken lại làm vậy, điều này khiến Key tức giận không nguôi. Cô gái kia bị giọng nói giận dữ làm hoảng sợ, liền tức tốc chạy ra khỏi nơi này!
– Sao lại đuổi người tình của tao vậy? Mày thật là không đúng rồi! – Ken nhăn mặt
– Mày lên phòng đi, mùi bia rượu nồng nặc, để Như thấy thì không hay! – Yun nói
– Con nhóc đó là gì mà tao phải hạ mình? Em gái thôi mà! – Ken cười đểu
– Mày nói gì vậy? – Key tức giận
– Tao nói vậy đó! Mẹ kiếp, tụi mày còn lên giọng với tao nữa hay sao? Chuyện vỡ lỡ hết rồi, còn gì để che giấu? Đây là tao, và, tao sẽ sống với chính mình! – Ken tức giận
– Mẹ nó! Mày ngon nói lại lần nữa! – Key quát
– Mày điếc hay sao mà không nghe vậy? Không cãi với mày nữa! – Ken nói
– Mày, mày …..
– Key, ngồi xuống! – Yun nói
Không khí cả ba căng thẳng, hắn nhìn anh, bộ dạng của những công tử đốt tiền như giấy đây mà! Thật khó coi!
– Nghe nói đêm qua mày đánh người ở quán? – Yun nhìn Anh
– Tên đó đụng vào người tao! – Anh nói
– Người ta đã xin lỗi! – Hắn nói
– Xin lỗi là xong? Đụng vào thằng Phong này, chưa mất mạng là may rồi. Mày nói với bọn cấp A Cấp S, cẩn thận nếu không muốn tao cắt cổ tụi nó! – Anh cười khinh
– nếu mày cứ như thế thì cảnh tượng năm trước lại diễn ra! – Key gằn giọng
– Hậu quả lần đó chưa cho mày sáng mắt? – Yun nói
Anh khựng người lại, tay nắm chặt lại, hai hàm răng nghiến chặt!
– Nếu lặp lại, cứ giết chết tao …