Reng!!!Reng!!!Reng!!!- Tiếng chuông ra chơi như giải thoát cho tất cả học sinh lớp A và Gia Linh. Cô đứng dậy vươn vai và ngáp một cái. Thực ra trong giờ Gia Linh toàn ngủ vì cứ mỗi lần cô ngẩng lên bảng lại thấy ngay cái mặt con nhỏ Xảo Ly. Còn nữa, nhỏ và cái tên Hàn Phong kia suốt giờ cứ tình tứ với nhau. À không, chỉ có nhỏ Xảo Ly thôi, còn cái tên tảng băng kia cứ coi như chẳng làm sao mà cũng chẳng làm gì với nhỏ Xảo Ly. Cơ mà hắn quen với Xảo Ly nên bị ghét lây luôn. Lúc cô định nói móc người đó thì lại nhận ngay đôi mắt Lão Hạc của ông thầy giáo “thân yêu” nên lại thôi. Cứ mỗi lần định nói cô lại bị ổng lườm nên tức quá gục xuống ngủ luôn. Còn Tuyết Kỳ á hả, cô chắc chắn ngủ rồi, trình độ của cô đã thoát cấp đại học và cao học. Chính xác hơn là vốn thực lực của cô đã sánh ngang với các tiến sĩ nổi tiếng. Cô đi học chỉ vì Gia Linh cứ léo nhéo bên tai cô thôi. Nhà trường biết thực lực của cô nên cưng chiều cô như công chúa. Năm đầu cấp cũng có nhiều người ganh tị với cô nhưng hiện tại thì đã sớm nể phục và tôn trọng cô. Chính vì lí do đó mà cô đi học cứ ngủ cả ngày trên lớp cũng chả làm sao. Chỉ cần cô vẫn hoàn thành tốt các kì thi của trường là được. Cắt đứt dòng suy nghĩ mà tác giả ca tụng Tuyết Kỳ là câu nói đầy kinh điển của Gia Linh
-Thần Linh ơi, ơn trời cuối cùng cũng thoát khỏi địa ngục trần gian rồi. Cứ nhìn người ta tình tứ làm tớ cháy cả mắt. Sao người ta lại vô duyên vậy, đầu độc tâm hồn trẻ thơ của tớ, Amen.-Gia Linh hết thần linh lại đến trời phật, lại còn cả chúa nữa chứ. Rốt cuộc không biết Gia Linh ở đạo nào nữa đây. Không chỉ có lời nói cô còn dùng cả hàng động để chứng minh. Hai tay đan lại giơ trước ngực như đang cầu nguyện. Mặt hơi ngẩng lên, môi anh đào mím nhẹ còn đôi mắt long lanh ươn ướt nhìn thẳng lên cái…bóng đèn. Tuyết Kỳ vừa ngẩng dậy đập ngay vào tai cô là câu nói của Gia Linh. Cô cũng chỉ nhún vai rồi thở dài nhìn Gia Linh. Gia Linh cũng cảm thấy như có ai đang nhìn mình thì ngó xung quanh và phát hiện ra người nhìn cô không ai khác chính là Tuyết Kỳ. Giật mình nhận ra, cô phải xuống cantin lấy đồ ăn cho Tuyết Kỳ. Haizz… người ta bảo “khôn năm, dại giờ” quả là chính xác. Cả đời anh minh của cô mà chỉ trong phút dại dột mà kết quả đã thành ra như thế này. Chả là vào năm trước khi cô bị “ép”đi học thế nên nài nỉ Tuyết Kỳ đi học cùng, nài nỉ mãi cho đến khi Tuyết Kỳ nói “chỉ cần cậu làm osin cho tớ trong thời gian đi học cùng cậu” lúc đấy cô nghe nói từ “đi học cùng cậu” mà “ừ” luôn, không suy nghĩ nội dung yêu cầu của Tuyết Kỳ. Cho đến khi cô phát giác ra chuyện đó thì đã quá muộn bởi vì Tuyết Kỳ đã đi học cùng cô rồi. Cơ mà nói osin thì hơi quá bởi vì chỉ có mỗi giờ nghỉ thì xuống cantin lấy đồ ăn cho cậu ấy thôi. Thực ra trong năm qua, cô đã làm như thói quen. Thế mà chả hiểu sao hôm nay lại quên, chắc tại con nhỏ chảnh chọe kia chuyển đến. Haizz lần , không nghĩ nữa, giờ việc quan trọng nhất lấy đồ ăn cho Tiểu Tuyết Kỳ”siêu” dễ thương của cô thôi.
-Rầm!!! Gia Linh đập bàn rồi đứng dậy bỏ đi mặc cho Xảo Ly đang tức xì khói vì câu nói đầy kinh điển của cô. Gia Linh vừa đi thì Tuyết Kỳ lại ngáp rồi…gục luôn. Cùng lúc, đó ánh mắt căm ghét của Xảo Ly cũng đổi hướng sang Tuyết Kỳ. Vì sao ư? Ngay từ lúc bước vào cô đã thấy Hàn Phong của cô đã chau mày lại mà ánh mắt Hàn Phong nhìn con nhỏ Tuyết Kỳ có một nỗi nhớ khó tả. Nỗi nhớ đó làm cô lo sợ vì mẹ cô, mỗi khi ba cô dùng ánh mắt đó nhìn về nơi xa xăm nào đó mẹ cô lại run lên bần bật tay nắm chặt đến bật máu, cái cảm giác của mẹ cô như là sắp mất ba cô vậy, cho nên, cô ghét ánh mắt đó tận xương tủy: “Âu Tuyết Kỳ, rốt cục cô là ai?” Xảo Ly nói thầm với âm lượng dường như chỉ có mình Xảo Ly nghe thấy. Nhưng không, cái nhân vật chính của câu nói cũng nghe thấy, cô vẫn úp mặt, trạng thái không biểu cảm nhưng trong đầu thì đang suy nghĩ về những điều Xảo Ly nói: “xem ra mình lại có kẻ thù nữa rồi”
- Hàn Phong xuống cantin đi, em thấy hơi đói.-Xảo Ly nói. Hàn Phong nghe thấy thì đứng dậy còn sau đó mặc nhỏ Xảo Ly kéo đi đâu thì kéo. Ở lại trong lớp, Tuyết Kỳ chỉ khẽ nhếch môi và tắt luôn và nụ cười đó chỉ xuất hiện trong tích tắc nên không ai nhìn thấy
Về phía Gia Linh với biệt danh “tia chớp” của trường, chỉ trong mấy phút cô đã có thể ôm đống bánh kẹo nước ngọt ở cantin và đang trên đường về lớp. Mặt khác, về phía Xảo Ly và Hàn Phong thì đang trên đường đến cantin. Cũng không biết ma xui quỷ khiến trời sai đất bảo thế nào mà cả Gia Linh và Xảo Ly đều đi đến góc khuất (kiểu như mỗi người đang đi trên mỗi cạnh của góc vuông và không nhìn thấy nhau). Và kết quả không ngoài dự đoán, Gia Linh và Xảo Ly đâm sầm vào nhau. Điều tuyệt vời với Gia Linh và điều tồi tệ với Xảo Ly đã xảy ra. Cái bánh kem mà Gia Linh bung lắp và bay thẳng vào áo đồng phục của Xảo Ly. Gia Linh xoa mông đứng dậy cô đang nguyền rủa cái đứa đâm vào cô chỉ bị mất thăng bằng còn cô thì bị ngã. Mở mắt ra đã thấy cái bản mặt đáng ghét của Xảo Ly. Đang định nói móc Xảo Ly trận thì đã thấy ngay cái bánh kem yêu quý của cô đã đáp thẳng vào cái áo của Xảo Ly. Không biết nên cười hay khóc đây. Nên cười Xảo Ly bị như vậy nên hay khóc vì tiếc cái bánh kem mới mua mà chưa kịp ăn đây. Trong lúc Gia Linh đang xoa cằm phân vân không biết nên cười hay nên khóc thì Xảo Ly đã lên tiếng
-Cô làm cái trò gì vậy?-Xảo ly gắt lên, hiện tại cô đang cảm thấy rất tồi tệ, nhìn cái bánh kem đang dính trên người cô làm cô có cảm giác muốn bóp chết người trước mặt mình-Gia Linh mà phải kiềm chế. Chính lúc này Gia Linh cũng đã có quyết định nên khóc hay nên cười.
-“Tách”- giọt nước mắt, giọt, giọt. Chẳng mấy chốc, mặt Gia Linh đã đầm đìa nước mắt. Xảo Ly đang tức giận cũng phải há hốc miệng ngạc nhiên. Hàn Phong đứng cạnh Xảo Ly chỉ ngáp cái rồi đi ra hành lang ngồi như kiểu xem kịch hay. Xảo Ly không hề biết là Hàn Phong đã đi ra chỗ khác bởi vì trong đầu cô hiện tại đang có rất nhiều câu hỏi “tại sao cô ta lại khóc, mình mới là người bị dính bánh chứ đâu phải cô ta, hay cô ta sợ mình…” Xảo Ly đang suy nghĩ câu trả lời thì Gia Linh đã lên tiếng