Xảo Ly đang suy nghĩ thì Gia Linh đã lên tiếng:
-Huhu, bánh kem thân yêu ơi! Chị còn chưa kịp “ăn” em mà. Sao em lại đi sớm vậy? Đã thế em không chọn chỗ nào tử tế mà đi. Rơi lên áo người ta cũng phải chọn người mà rơi chứ. Rơi vào áo Xảo Ly tiểu thư, tiểu thư không bẩn, em cũng bản hết á!-Gia Linh khóc, chả hiểu Gia Linh thế nào, mắt thì đầy nước nhưng còn miệng thì cứ toe toét cười. Tác giả chắc chắn nếu có Tuyết Kỳ ở đây thì cô sẽ nói: “Vừa khóc vừa cười ăn mười bãi trâu”. Cũng chính vì vậy nên hiện tại Gia Linh mới dám vừa khóc vừa cười như vậy chứ.
Tại một nơi khác, Tuyết Kỳ bỗng nhiên bật dậy chạy ra khỏi lớp làm ai cũng ngạc nhiên.Về phần Tuyết Kỳ thì cô cứ hướng thẳng phía cantin mà đi
Quay lại bên phía Gia Linh, khi cô vừa nói xong thì Xảo Ly cũng trợn ngược mắt nhìn cô và tức giận nói:
- Ý cô là gì?- Xảo Ly nói, tay nắm chặt mắt nhìn Gia Linh như đang muốn tróc xương xẻ thịt cô vậy. Gia Linh chả có vẻ gì là sợ mà cứ tự tin nhìn Xảo Ly nói tiếp:
- Tôi nào dám có ý gì với Xảo Ly tiểu thư, tôi chỉ tiếc cái bánh mới mua chưa kịp ăn thôi mà.-Gia Linh nhởn nhơ nói, ánh mắt như thách thức Xảo Ly.
- Vậy ý cô nói là gì cơ chứ, bánh kem rơi vào áo tôi, tôi không bẩn, cái bánh cũng bẩn là sao?-Xảo Ly hất mặt lên hỏi, Gia Linh vẫn cứ thoải mái nghịch lọn tóc của mình mà đáp lại một cách tự nhiên.
- Đúng mà Xảo Ly tiểu thư, bánh kem rơi vào áo cô, làm sao cô bẩn được, chỉ có áo cô bẩn thôi chứ còn về cái vụ cái bánh bị bẩn thì đúng mà, cô có thấy ai dám ăn cái bánh bị dính lên áo không? Hay cô thấy người ta bỏ luôn, bộ không phải sao?-Gia Linh nhấn mạnh câu cuối và trao ánh nhìn thách thức cho Xảo Ly rồi nói tiếp.- Ôi trời ơi, xin lỗi Xảo Ly tiểu thư, tôi có việc bận rồi, xin phép đi trước và xin lỗi Xảo Ly tiểu thư vì vụ cái bánh ha!-Gia Linh ôm đóng bánh chạy về lớp bỗng nhiên bị kéo giật lại, khi cô định hình được người kéo cô là ai và tình trạng hiện tại của mình thì đúng lúc cô thấy một cái tát thẳng cánh cò bay của Xảo Ly và nếu cô không sai thì hình như điểm đáp của cái tát thẳng cánh cò bay đó là mặt cô. Amen, lại chúa, phải chăng cô đi học võ có phải đã né được không, nhưng đằng này là cô không đi học võ. Thôi vậy, hiện tại nhận cái tát này rồi…tát giả sau
-Bốp!-Một tiếng kêu vang ơi là vang. Gia Linh thầm nghĩ; “Ủa, kêu to vậy mà sao mình không đau ta?” Thế là cô mở mắt ra, thấy Xảo Ly trợn mắt ngạc nhiên, Hàn Phong cũng vậy. Dò tìm cánh tay của Xảo Ly thì cô thấy hiện tại cánh tay định cô của cô ta bị một cánh tay khác chặn lại. Nhìn sang bên cạnh tìm chủ nhân của cánh tay đã giúp đỡ cô thì ôi thần linh ơi, thiên sứ của cô đến rồi. Vứt hết đống thức ăn, hất tay của Xảo Ly ra Gia Linh chạy đến ôm Tuyết Kỳ:
- Tiểu Tuyết Kỳ, Cuối cùng cậu cũng đến không gặp câu phút nhưng tớ thấy như đã xa cậu năm. Cậu không biết trong khoảng thời gian không có cậu tớ cực thế nào không? Bị…Gia Linh còn định nói tiếp thì đã bị Tuyết Kỳ quát một câu khiến cô im luôn
- Im!-Tuyết Kỳ quay sang Gia Linh quát xong rồi lại quay sang nhìn Xảo Ly. Xảo Ly thấy vậy cũng trợn mắt nhìn Tuyết Kỳ nói:
- Cô muốn gì?- Xảo Ly nói, cố kéo tay cô ra khỏi tay Tuyết Kỳ. Nhưng cành cứ động, Tuyết Kỳ càng xiết chặt hơn và nói:
- Ồ, câu đó phải để tôi nói mới đúng. Cô định làm gì bạn tôi?-Tuyết Kỳ vừa nói xong, Xảo Ly chưa kịp trả lời Gia Linh đã lanh chanh nói đè
- Cô ta định tát mình.-Gia Linh vừa nói xong đã bị Tuyết Kỳ lườm một cái liền câm luôn. Xảo Ly vốn không định trả lời câu lỏi của Tuyết Kỳ mà buông luôn câu đe dọa
- Bỏ tay ra, nếu không tôi đánh cả cô đó.-Xảo Ly quát. Tuyết Kỳ chẳng có dấu hiệu bỏ tay ra mà còn xiết cành chặt. Xảo Ly khẽ rên nhẹ một tiếng, mặt nhăn lại. - Bỏ ra, nếu không tôi sẽ cho cô chết không có chỗ chôn-Xảo Ly khó khăn nói còn Tuyết Kỳ vẫn thản nhiên đáp lại:
- Cô nói chết không có chỗ chôn. Bộ cô đang nói cô à?-Tuyết Kỳ lại xiết chặt hơn nữa, lúc này Xảo Ly có cảm tưởng như xương cô đang vỡ vụn và chỉ biết cắn môi chịu. Tuyết Kỳ lườm Xảo Ly và cười khẩy nói.
- Động vào cô ấy, tôi sẽ giết cả nhà cô!-Tuyết Kỳ nói, sau đó cô lại bóp tay Xảo Ly một cái kêu đánh “rắc”. Xảo Ly lại nghiến răng cố che đi tiếng kêu của mình. Còn Tuyết Kỳ, sau khi bóp tay Xảo Ly thì cố hất tay cô ta ra không thương tiếc. Xảo Ly ôm tay đau đớn ngước lên lườm Tuyết Kỳ thì bỗng nghe thấy tiếng Hàn Phong nói nhỏ
- Sarah!- Hàn Phong nói làm Xảo Ly chau mày khó hiểu và tự hỏi “Sarah là ai?” mà làm Hàn Phong có thái độ như vậy. Còn về phía Hàn Phong, anh vẫn ngơ ngác nhìn Tuyết Kỳ, đàu cứ vang mãi câu nói của cô: “ Động vào cô ấy, tôi sẽ giết cả nhà cô” và một hình ảnh khác. Anh nhớ lại một hình ảnh một cô nhóc tuổi đứng trước mặt anh và đối diện tụi con trai trong trường…mẫu giáo nói: “Động vào cậu ấy, tôi sẽ giết cả nhà các người.”
-Reng!Reng!-Tiếng chương vào học kêu lên đúng lúc suy nghĩ của Hàn Phong kết thúc. Trở lại với thực tại Hàn Phong nhìn bóng Tuyết Kỳ khuất dần và chạy theo luôn, bỏ mặc Xảo Ly phía sau vừa ôm tay vừa chạy theo gọi Hàn Phong. Các học sinh cũng dần tản ra trở về lớp học. Không khì trở lại yên lặng như ban đầu
Ủa, có ai nhớ hình như còn có một nhân vật bị lãng quên không. Ồ có đấy, cái đống bánh nước kia kìa, chúng vẫn nằm trơ trọi trên sàn nhà mà không ai nhặt đau khổ nhất vẫn là cái bánh bị bung nắp của Gia Linh nó be bét nằm trên mặt đất. Cạch! Có tiếng chân người đi tới, xem ra đống bánh được cứu rồi. Ôi không, hình như tác giả chỉ đoán trúng có một nửa. Haizz, thử nghe xem, cái con người vừa đi tới đã làm gì
- Ủa, sao lại có một đống bánh ở đây ta? Chắc lại đứa thừa tiền nào để lại rồi. Hay lại ôm về cho đỡ phí nhỉ?- Và như câu nói, cái con người bí ẩn ấy ôm trọn đống bánh về. Cạch!Cạch!Cạch! Tiếng bước chân xa dần và không khí dần trở về im lặng. Nhưng hình như vẫn thiếu thiếu gì thì phải, cái bánh bung lắp vẫn còn trơ trọi trên mặt đất khóc thầm. Hình như cái con người bí ẩn kia chỉ có mang đống bánh còn nguyên vẹn đi và cái bánh bung lắp vẫn còn cô đơn cho đến khi có một bác lao công đi qua. Cầu thay cho chiếc bánh đã yên lòng xuống âm phủ
Trở lại với lớp A, Tuyết Kỳ và Gia Linh đã nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, còn Hàn Phong và Xảo Ly thì không thấy tăm hơi đâu, chỉ thấy cô giáo dạy môn tiếp theo thông báo rằng người họ nghỉ. Thấy vậy, cái mặt đang phụng phịu của Gia Linh tươi cười lên hẳn. Cơ mà cô vẫn làm ra vẻ khó chịu nói:
- Làm như trường học như là cái chợ vậy, muốn đến thì đến muốn về thì về vậy! Xí..-Gia Linh ngân dài chữ “Xí”, Tuyết Kỳ thấy vậy gõ đầu Gia Linh một cái làm Gia Linh ôm đầu xuýt xoa. Sau đó cả hai người đều mỗi người một việc như thường lệ. Gia Linh không có Xảo Ly thì lại nghịch xung quanh cùng mọi người, Tuyết Kỳ thì kể cả có Xảo Ly, Hàn Phong không hay không có thì cô vẫn vậy, vẫn cứ ngủ như ở nhà.
Về phía Hàn Phong và Xảo Ly, Hàn Phong, cứ thế chạy thẳng ra xe và phóng về, nếu Xảo Ly không kịp lên xe nhanh có lẽ cũng đã bị Hàn Phong bỏ lại không thương tiếc. Cô cũng gọi điện cho hiệu trưởng thông báo nghỉ đột xuất không đợi hiệu trưởng trả lời mà cúp máy luôn, sau đó cô quay sang Hàn Phong gọi:
- Hàn Phong, anh làm sao vậy?-Xảo Ly lay tay Hàn Phong gọi nhưng hình như anh không nghe thấy gì, chỉ biết lái xe thẳng về phía trước, chẳng xác định được đâu là điểm đến, cứ thấy đường là đi’
Đúng như lời tác giả nói, Hàn Phong chả nghe thấy gì mặc dù Xảo Ly cứ gọi Hàn Phong liên tục. Thực sự lúc này anh cũng chẳng biết mình đang có ý định đi đâu vì trong đầu anh chỉ có mãi mãi câu nói của Tuyết Kỳ.
- Hàn Phong!!!-Xảo Ly hét lên lúc này đang có một chiếc xe tải đi ngang qua, nếu Hàn Phong còn tiếp tục đi thì ắt hẳn sẽ gây tai nạn
- Kít!!!Kít!!!Kít!!!