Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Viên Quân mới hiểu, quan hệ giữa Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn rốt cuộc là gì.
Trước đấy, Lệ Đình Tuấn chưa từng biểu hiện ra bất kỳ sự khinh thường nào đối với Kiều Phương Hạ, ngược lại Thẩm Viên Quân hồi tưởng lại, Lệ Đình Tuấn luôn luôn chỗ nào cũng cẩn thận bảo vệ tôn nghiêm của Kiều Phương Hạ.
Anh ta còn nhớ từng có một lần, Lệ Đình Tuấn đến trường học rước Kiều Phương Hạ tan học, nghe thấy mấy bạn học nam nói lời không tốt liên quan tới Kiều Phương Hạ, anh ta trực tiếp ra tay đánh người, lúc về nấm đấm của Lệ Đình Tuấn đều bầm hết, có thể thấy đánh dữ dằn như thế nào.
Anh ta tất nhiên không biết rõ nguyên nhân, vẫn là sau này Tống Thanh Hào giữa lúc vô ý nói câu kia, anh ta mới biết, Lệ Đình Tuấn là vì em gái của anh ta đánh mấy thẳng ranh con học sinh bất lương.
Lệ Đình Tuấn ở trường học chưa từng đánh nhau, mấy năm đại học chỉ có một lần duy nhất đánh nhau đó là vì Kiều Phương Hạ.
Có thể thấy Kiều Phương Hạ quan trọng như thế nào trong lòng của anh.
Kiều Phương Hạ và Thẩm Viên Quân nhìn nhau, ánh mắt hơi nhấp nháy.
Sau khi Tống Thanh Hào xảy ra sự cố máy bay, Thẩm Viên Quân là bạn bè thân thiết nhất với Lệ Đình Tuấn, dần dần đều hiểu được đối với chuyện giữa hai người họ, anh ta cảm thấy mình chắc là có quyền lực nói vài câu.
Hai người nói hết vài câu, Kiều Phương Hạ gật đầu, trả lời rằng: “Ý của anh tôi hiểu rồi”
Thẩm Viên Quân là cảm thấy, cô sẽ vì sự tôn tại của Tô Minh Nguyệt mà cảm thấy khó chịu.
Kem của hai người Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ cũng ăn gần hết rồi, Thẩm Viên Quân tiễn họ ra ngoài cửa.
Nhìn Kiều Phương Hạ muốn đi, bỗng nhiên anh ta lại gọi cô lại “Sao vậy? Còn có chuyện gì sao?” Kiều Phương Hạ khựng lại bước chân, quay đầu nhìn anh ta.
Thẩm Viên Quân suy nghĩ, khẽ giọng nói với cô rẵng: “Anh ta thương Đình Trung như vậy, lại không thể thường xuyên dành thời gian ra để ăn cơm cùng cậu bé.
Nhưng mà cô, lúc đó cô về nhà mỗi cuối tuần, anh ta đều sẽ đẩy hết tất cả sự việc, đúng giờ buổi tối sẽ về nhà với cô”
“Anh ta chính là sợ rằng cô vì đợi anh ta ăn cơm trễ rồi sẽ đói bụng, anh ta chỉ sợ cô bỏ không được thói quen nói chúc ngủ ngon với anh †a, sợ cô ngủ không được.
Những thứ này cô có biết không?”
“Phương Hạ, anh ấy không phải vì ghét cô mới đưa cô đến trường học chế độ nội trú, mà là anh ấy sợ cô ở trong nhà, có khi buổi tối cô không thấy anh ấy về nhà, cô sẽ lo lắng.
Cô có hiểu hay không?”
Kiều Phương Hạ đứng ở chõ cũ, nhìn anh ta, một hồi lâu cũng không có lên tiếng đáp lại.
Lệ Đình Tuấn không phải là người rất biết bày tỏ cảm xúc của bản thân, anh thích kìm nén lại, cái gì cũng không nói.
Nếu không phải Thẩm Viên Quân nói như vậy, Kiều Phương Hạ hoàn toàn sẽ không biết được Cô từ trước đến nay đều cho rằng, Lệ Đình Tuấn đưa cô đến trường học chế độ nội trú là vì chê cô phiền phức “Tôi hiểu rồi” Rất lâu, cô gật đầu bình lặng trả lời.
“Vậy bận việc của cô đi” Thẩm Viên Quân xua xua tay với cô.
Sau cùng, nhìn thấy Đường Nguyên Khiết Đan đang đợi Kiều Phương Hạ ở nơi không xa, lại chậm rãi chào hỏi vài câu với Đường Nguyên Khiết Đan: “Bạn nhỏ, hoan nghênh hai người ngày nào cũng qua đây ăn kem, miễn phí, cung cấp không giới hạn!”
Nhưng mà những ngày gần đây nhiều chuyện quá rồi, cô cũng không có để ý thế nào.
“USB này quan trọng như vậy à?” Đường Nguyên Khiết Đan cũng tìm một lúc theo, thắc mắc hỏi rằng: “Trong đó là gì?”
“Hình khoả thân” Vẻ mặt của Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời rằng..