Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hả!” Đường Nguyên Khiết Đan mắt cũng trừng to ra, hạ thấp giọng nói hỏi Kiều Phương Hạ: “Cùng với Lệ Đình Tuấn à? Em nhìn không ra anh Lệ lại có sở thích như vậy đấy!”
Kiều Phương Hạ không nói giỡn với cô ấy nữa, cau mày lại khế giọng trả lời rằng: “Còn quan trọng hơn hình khoả thân, bị người ta nhặt được thì chị xong đời rồi!”
“Không phải là ở trên xe của em đấy chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan từ ghế phía sau chui ra ngoài, nói rằng: “Chị có ngồi trên xe của em?
Kiều Phương Hạ tìm tới đầu bù tóc rối, thở dài trả lời rằng: “Được, đến trên xe của em tìm thử xem”
“Nhưng mà xe của em đem đi sửa rồi, nói không chừng..” Đường Nguyên Khiết Đan nói tới một nửa, vẻ mặt bỗng nhiên như nhìn thấy ma vậy, nhìn phía sau lưng của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ quen nói đùa với Đường Nguyên Khiết Đan, cho nên không có lựa lời mà nói, nếu người khác nghe được thế thì xong rồi!
Cổ của cô có chút cứng đờ, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, người đàn ông đang mặt không cảm xúc nhìn hai người họ.
Vì thế, Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ trong lúc riêng tư chính là bàn luận về anh như vậy sao?
Lệ Đình Tuấn không cảm xúc nhìn Đường Nguyên Khiết Đan.
“Cái đó… Tôi đến trên xe tôi tìm thử xem trước nha!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức viện cớ, rút chân chạy mất.
Kiều Phương Hạ trơ mắt nhìn Đường Nguyên Khiết Đan chạy mất, trong lòng không nhịn được âm thầm chửi một câu, cho nên Đường Nguyên Khiết Đan không chuyện gì nhắc Lệ Đình Tuấn làm gì chứ?
“Buổi chiều hôm nay không có quay phim à?” Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn lại rơi trên người của Kiều Phương Hạ, thấp giọng hỏi cô.
“Có thể phải diễn bù một cảnh” Kiều Phương Hạ đưa ánh mắt nhìn sang những chỗ khác, thấp giọng trả lời.
“Thế thì không sợ rồi” Lệ Đình Tuấn đi qua đây, kéo lại tay của cô đi về phía xe của anh, nói rằng Kiều Phương Hạ tưởng rắng Lệ Đình Tuấn phải qua mấy ngày nữa mới có thể trở về, ai ngờ mới đi hai ba ngày lại về rồi.
Tân suất về gần đây của anh có vẻ như rất cao, dẫn đến hoàn cảnh của cô cũng có chút nguy hiểm, cứ lo lắng rằng anh sẽ không thẳng lại được.
Nhưng mà mấy ngày không gặp, cô đích thực cũng nhớ anh, đặc biệt là hôm qua nghe Thẩm Viên Quân nói những lời đó, trong lòng của cô đầy ắp đều là Lệ Đình Tuấn, không chứa được những cái khác nữa.
Buổi sáng khi quay phim phải quay lại hết hai lần, bộ dạng của Tống Thịnh toàn là như thấy ma, tưởng rẵng cơ thể của cô không khoẻ nên trạng thái quay không tốt.
“Thế em không quay phim, vậy chúng ta đi đâu?” Kiều Phương Hạ không nhịn được hỏi anh.
“Xem triển lãm cùng anh” Lệ Đình Tuấn nhạt nhoà trả lời rằng.
Chỉ xem triển lãm thôi tại sao phải cần cô bên cạnh? Kiều Phương Hạ có chút không hiểu.
Thế là bèn đem đến đây.
Kiều Phương Hạ nhìn bộ trang phục này được một lúc, quay đầu nhìn sang Lệ Đình Tuấn.
“Không thích à?” Anh hỏi ngược.
Không phải vậy, Kiều Phương Hạ rất thích màu xanh dương nhạt, với lại màu xanh dương nhạt cũng rất nâng cao khí chất màu da của cô, cô mặc rất thích hợp, “Chỉ là xem triển lãm thôi mà, mặc bộ quần áo này sao?” Kiều Phương Hạ khẽ giọng hỏi.
“Có gì không ổn thoả?” Lệ Đình Tuấn hỏi ngược lại, vẻ mặt đương nhiên là thế.
„ Nếu Kiều Phương Hạ cảm thấy hợp lý, thì cũng sẽ không hỏi như vậy rồi.
Nhưng trên người của cô đang mặc đồ diễn, trên xe cũng chỉ có bộ quần áo này, có vẻ như cô không còn lựa chọn nào khác.
Cô bấm xuống tấm che chắn giữa ghế sau và hàng ghế trước, quay người lại với Lệ Đình Tuấn thay quần áo..