Chương : Giết người
"Tiểu Luân! Em làm gì thế?" Nghiêm Cẩn mở mắt ra, ánh mắt nặng nề qua một hồi lâu mới nhìn kỹ người đối diện, lúc sau liền thấy rõ người đang hôn môi mình chính là Nghiêm Luân, Nghiêm Cẩn lập tức đẩy Nghiêm Luân ra.
"Cẩn ca ca, em... em thích anh." Nghiêm Luân đột nhiên không kịp phòng bị suýt chút nữa bị Nghiêm Cẩn đẩy ngã trên đất, sau khi ổn định thân thể, Nghiêm Luân nhìn Nghiêm Cẩn thổ lộ nói, cố sức để cho ánh mắt của chính mình vừa kiên định vừa tràn ngập thâm tình.
"Tiểu Luân...." Nghiêm Cẩn trước kia vẫn luôn nghĩ rằng mình thích Nghiêm Luân, nhưng giờ phút này nghe Nghiêm Luân thổ lộ, trong lòng lại không có chút nào vui vẻ cả, chỉ cảm giác vì say rượu nên đầu lại càng đau thêm, Nghiêm Cẩn cau mày đưa tay lên trán không ngừng ấn huyệt thái dương.
"Cẩn ca ca.... " Nghiêm Luân tiến lên một bước muốn lần thứ hai tới gần Nghiêm Cẩn.
"Tiểu Luân, anh cũng thích em, nhưng chỉ là tình cảm của anh trai đối với em trai mình thôi. Anh hy vọng em cũng xem anh như anh trai, chuyện hôm nay anh xem như không có gì xảy ra. Bây giờ anh thấy hơi mệt muốn nghỉ ngơi một chút, em đi ra ngoài trước đi." Nghiêm Cẩn dùng ánh mắt ngăn lại Nghiêm Luân muốn dựa qua đây, vừa lãnh đạm vừa đủ cự tuyệt, liền quay lưng nhắm mắt lại không phản ứng với Nghiêm Luân.
"Cẩn...." Nghiêm Luân há miệng thở dốc, nhìn thấy Nghiêm Cẩn không có chút nào có ý muốn cùng mình nói chuyện, cũng chỉ có thể nghe lời rời khỏi phòng ngủ.
Sau khi nghe được từ chỗ cửa truyền đến tiếng đóng cửa, Nghiêm Cẩn mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Hắn đã từng dùng Hạ Thiệu Nhiên thành đối tượng phát tiết dục vọng với Nghiêm Luân, nhưng bây giờ lại xem nụ hôn của Nghiêm Luân là của Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn cảm thấy tình cảm của chính mình cứ rối tinh rối mù, khi Hạ Thiệu Nhiên ở bên cạnh hắn, hắn cứ như gần như xa không biết quý trọng, sau đó lại bởi vì chuyện Nghiêm Luân không bao giờ có thể đàn dương cầm nữa mà hận dữ oán trách Hạ Thiệu Nhiên, nhưng sau khi Hạ Thiệu Nhiên lại chạy đi tìm Cố Phong "tiến thêm một bước hợp tác", chính mình là ghen đến phát điên.
Từng đợt đau đầu choáng váng đánh tới, Nghiêm Cẩn mỏi mệt nhắm hai mắt lại.
"Hừ!" Sau khi bị Nghiêm Cẩn cự tuyệt, Nghiêm Luân tức giận chạy về phòng ngủ của mình.
"Hạ Thiệu Nhiên!" Nghiêm Luân nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh một tiếng. Lúc Nghiêm Luân hôn môi Nghiêm Cẩn, cậu nghe thấy tiếng gọi "Thiệu Nhiên" rất rõ ràng của Nghiêm Cẩn, chẳng qua không muốn ngay lúc đấy chất vấn Nghiêm Cẩn mà thôi. Trên mặt Nghiêm Luân hiện lên vẻ hung ác, nghĩ thầm ngày mai muốn bàn bạc với mẹ mình một chút xem như thế nào mới có thể tìm cách hãm hại Hạ Thiệu Nhiên.
Lúc Nghiêm Luân đang trong cơn bực tức thì điện thoại di động vang lên.
"Alo!" Nghiêm Luân cầm lấy di động không thèm nhìn là ai gọi, tức giận nhấn nút nghe.
"Ai da ~ ai đã chọc Nghiêm công tử của chúng ta tức giận vậy?" Trong điện thoại truyền ra một giọng nam âm dương quái khí.
"Cao Đại Phú! Làm sao anh có số điện thoại của tôi?" Nghiêm Luân nghe ra là tiếng của Cao Đại Phú, sắc mặt liền lập tức thay đổi.
"Nghiêm công tử, ngày hôm qua sau trận xuân phong nhất độ đấy dư vị còn để lại vô cùng tuyệt, không biết hôm nay có vinh dự lại được công tử ghé tệ xá hay không?" Cao Đại Phú nghiền ngẫm từng chữ một văn nhã nói, lại còn chưa nói cho Nghiêm Luân biết làm sao gã có được số điện thoại, kỳ thật không cần nói cũng biết, Cao Đại Phú đơn giản là sau khi mê gian Nghiêm Luân xong, nhân lúc cậu còn chưa tỉnh lại thì trộm điện thoại gọi qua.
"Anh nằm mơ!" Nghiêm Luân hét lớn một tiếng, lập tức ngắt điện thoại.
Nghiêm Luân tức giận tới mức đỏ bừng mặt, ngực không ngừng trên dưới phập phồng.
Di động lại truyền đến một tệp tin hình ảnh.
Nghiêm Luân cầm lấy di động xem vẫn là số điện thoại Cao Đại Phú gửi qua, do dự một lúc sau đó mới nhấn mở xem.
Trên màn hình điện thoại là ảnh chụp Nghiêm Luân toàn thân trần truồng, hai chân mở rộng ra hai bên, bộ vị tư mật phía sau kia hiện lộ rõ ràng.
"Cao Đại Phú, anh.... được, bây giờ tôi sẽ đến nhà anh." Nghiêm Luân lập tức gọi điện qua, vừa định mở miệng mắng chửi nhưng lại ngưng lại, cắn răng đáp ứng yêu cầu của Cao Đại Phú.
Nghiêm Luân sau khi tới nhà Cao Đại Phú, tự nhiên bị những hình ảnh chụp lại kia uy hiếp mà buộc phải lên giường với Cao Đại Phú.
Cao Đại Phú đè ở trên người Nghiêm Luân phát tiết dục vọng, Nghiêm Luân nhắm hai mắt, cả người đều xem như đã chết lặng, coi như chính mình bị một con súc sinh cưỡng gian.
"Nghiêm Luân, cái động nhỏ kia của em thật chặt, tôi còn tưởng em đã sớm bị Nghiêm Cẩn thao lỏng rồi chứ!" Cao Đại Phú nửa thân dưới bị kích thích, ngoài miệng còn nói ra những lời dâm đãng đáng khinh.
"Nghiêm Cẩn là anh trai của tôi" Nghiêm Luân mở mắt ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Thôi đi nào, hai người các ngươi không phải anh em ruột, trong buổi tiệc sinh nhật đấy, cái tên Nghiêm Cẩn luôn lạnh lùng với người khác lại sủng ái với em như thế, tôi nhìn qua liền biết quan hệ của hai người khẳng định không bình thường. Sao nào, có phải phương diện kia của Nghiêm Cẩn không được, không thỏa mãn được em hả, vậy về sau để Cao ca ca đến thỏa mãn em nha...." Cao Đại Phú nở nụ cười dâm đãng, càng thao lộng Nghiêm Luân nhanh hơn.
Thân thể Nghiêm Luân bị Cao Đại Phú đâm ngã trái ngã phải, trong đầu lại nhanh chóng tự nghĩ, chính mình quyết không thể để bị Cao Đại Phú tiếp tục uy hiếp, trở thành nô lệ tình dục cho gã. Chỉ là trong tay Cao Đại Phú đang nắm giữ chứng cớ mình hãm hại Hạ Thiệu Nhiên, lại còn cả ảnh lõa thể, bất kể cái gì bị lộ ra, chính mình sẽ lập tức thân bại danh liệt.
Nhưng như thế nào mới có thể làm những bí mật này vĩnh viễn không bị người ngoài biết đây? Trong mắt Nghiêm Luân hiện lên một tia ngoan độc, biện pháp tốt nhất chính là Cao Đại Phú phải chết, bởi vì chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật!
Nghiêm Luân quay đầu nhìn thấy cây kéo đặt ở tủ đầu giường, có lẽ Cao Đại Phú cắt vật gì đó tùy tiện đặt xuống ở đấy.
"Cao.... Cao đại ca, nhanh hơn chút nữa đi...." Nghiêm Luân đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào, hơn nữa lại dùng sức khép chặt hậu huyệt.
"Tiểu dâm đãng, rốt cuộc em cũng bị ca ca thao đến sướng hả...." Cao Đại Phú bị tinh trùng thượng não đầu óc hỗn loạn, vẫn chưa nhận ra được thái độ chuyển biến của Nghiêm Luân có cái gì đó không đúng.
"Cao ca ca...hôn em đi..." Nghiêm Luân vươn đầu lưỡi liếm liếm môi mình.
Cao Đại Phú nào chịu được sự dụ hoặc này, lập tức hạ thấp thân thể xuống cúi đầu ngậm lấy miệng Nghiêm Luân dùng sức liếm mút.
Nghiêm Luân duỗi cái tay qua lấy cái kéo trên tủ đầu giường, giơ cao tay lên đột nhiên đâm thẳng thật sâu xuống cái ót của Cao Đại Phú.
Rất nhanh, khi rút ra.... máu đỏ tươi cùng óc trắng cùng nhau bắn ra tung tóe.
Cao Đại Phú dần tắt thở, ngay cả thứ cắm ở trong thân thể Nghiêm Luân cũng mềm đi.
Nghiêm Luân đẩy Cao Đại Phú đã chết sang một bên, lấy điện thoại di động vội gọi cho Hạ Khả Tâm.
Khi Hạ Khả Tâm chạy tới, nhìn thấy Cao Đại Phú đã chết thảm, thiếu chút nữa bị dọa suýt té ngã, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Luân liền cực kỳ hoảng sợ, Hạ Khả Tâm có thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi con trai mình lại tàn nhẫn như thế, chính là không thể để Nghiêm Luân bị bỏ tù, mẫu tử hai người bắt đầu vội vàng hủy thi diệt tích.
Hai người đơn giản thu dọn căn phòng một chút, lợi dụng bóng tối nâng thi thể Cao Đại Phú lên xe Hạ Khả Tâm, nhưng Nghiêm Luân dù sao cũng đã giết người, trong lòng cũng sợ hãi muốn chết, không nghĩ đến những tấm ảnh chụp đó Cao Đại Phú vẫn luôn giấu ở nơi khác, càng không ngờ tới camera ở trong góc vẫn luôn quay chụp.
Hạ Khả Tâm chạy xe tới bãi đất trống vùng ngoại ô ném thi thể Cao Đại Phú ở đấy, sau đó cùng Nghiêm Luân nơm nớp lo sợ trở về nhà.