“…” -_-
Mọi ánh mắt đều chuyển hướng tới Du Ly, nhất là hai người Doãn Du đang nhiệt tình như lửa.
“A!” Du Lưu xấu hổ kêu nhỏ một tiếng, đưa tay che kín mặt mình, có loại em trai này bé thật là không có mặt mũi gặp người, thật không rõ nó vì cái gì vẫn là cùng bé từ một bào thai sinh ra, nếu vậy sao lại ngốc đến loại tình trạng này.
Du Duyên ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định đẩy Doãn Lam đứng dậy, kéo lại cẩn thận vạt áo của chính mình rơi xuống bên hông, nặn ra một nét thoáng tươi cười: “Heo con vì cái gì hỏi như vậy?”
“A!” Du Lưu lại ai thán một tiếng.
Quả nhiên, Du ly cười híp mắt cao giọng trả lời: “Bởi vì heo con nhìn thấy ba đang ăn sữa của mẹ nha. Ba thật xấu hổ, heo con cùng anh trai sớm đã không còn ăn sữa của mẹ nha.”
“…” -_-
“Nga ~~~~~” Doãn Lam kinh ngạc hít khí thở dài, ngẩng đầu há to mồm nhìn … từ trên xuống dưới … Bị Du Duyên đả kích lớn, “… Nguyên lai… Không nghĩ tới a… Không nghĩ tới em không chỉ có thể sinh, còn có sữa nuôi bọn trẻ a ~~~~ thật sự là kỳ tích a ~~~~ ”
“…” -_-
Lần này không chỉ là Du Duyên không nói gì, ngay cả mấy tiểu tử kia cũng hết chỗ nói rồi, đương nhiên không bao gồm Du Ly đơn thuần lại có chút ngu xuẩn kia, ( kỳ thật đứa trẻ ba tuổi Du Lưu hẳn là bình thường nhất, dù sao mới ba tuổi nha, biết cái gì a. Chính là, ở chỉ số thông minh vượt qua so với các anh em khác, bé coi như tối không bình thường một chút…. Giống như lạc đề…) bọn hắn sách sách miệng, không nghĩ tới dáng vẻ bề ngoài của ba thoạt nhìn đường đường rất thông minh, nhưng thật ra là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa.
“Ba mới ngu ngốc nga, mẹ là mẹ nha, mẹ như thế nào lại không có sữa, mẹ không có sữa cũng không phải là mẹ, con cùng anh trai chính là ăn sữa mẹ lớn lên nha.” Du Ly cau mày nhìn Doãn Lam, không rõ ba vì sao lại đần như vậy.
Doãn Lam sờ sờ cằm tỉnh ngộ gật đầu: “Nga, thì ra là thế a.”
“…” Nhìn thấy một lớn một nhỏ này, bọn họ rốt cục hiểu được Du Ly là được di truyền từ ai.
“Bất quá heo con là làm sao biết do ăn sữa mẹ mà lớn, ba rất tò mò nha, chẳng lẽ con nhớ rõ?!” Doãn Lam nhịn không được lại hỏi, này chính là có liên quan tới vấn đề trí nhớ thần kinh phải hảo hảo hỏi một chút.
“Con đương nhiên nhớ rõ.” Du Ly kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhỏ, “Anh trai cũng nhớ rõ nga, không tin ba hỏi anh ấy.”
Tôi?! Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Du Lưu trộm nhìn mẹ một chút, nhanh chóng bày xua xua tay kêu to: “Con không nhớ rõ, con cái gì cũng không biết, không nên hỏi con.” Nói đùa gì vậy, không phát hiện mẹ đã bắt đầu biến sắc mặt sao? bé còn tuổi nhỏ a, đường đời mới đi một phần trăm (%) mà thôi, bé cũng không muốn mới ba tuổi đã chết oan chết uổng.
“Là vậy sao?”
“Đừng hỏi con, chuyện không liên quan đến con.” Có lầm hay không, coi như bé là do ăn sữa mẹ lớn lên, đó là chuyện lúc rất nhỏ a, hỏi một đứa trẻ nhớ rõ chuyện gì, thực cho bé là siêu nhân a.
“Mẹ là nam mà, nam tại sao có thể có sữa?!” Doãn Vũ nhịn không được mở miệng hỏi, bé nhớ rõ cha có nói mẹ là nam nha.
“Kia cũng là.”
“Nhưng là mẹ mặc dù là nam cũng có thể mang thai sinh ra chúng ta nha, nếu có sữa như lời nói hẳn là cũng không phải rất kỳ quái đi.” Doãn Y suy nghĩ kỹ rất lâu, cho ra kết luận này.
“Ừm.” Loại khả năng này cũng hẳn là có, xem ra anh thực nghiệm giống như có điểm quá mức độ. Doãn Lam nhịn không được đưa thay sờ sờ ngực Du Duyên, đầu nhũ nhỏ như vậy, khẳng định cho con bú thật sự vất vả đi.
Ông hít sâu, hít sâu, bình tĩnh, ngàn vạn lần cần bình tĩnh, cần kiềm chế, ngàn vạn lần cần kiềm chế… Rốt cục…
“Anh đi chết đi!” Một đá đem Doãn Lam đá bay, phịch một tiếng, Du Duyên rời nhà… Không, là đi làm.
Sức mạnh của mẹ thực lợi hại mấy tiểu tử kia nhìn nhìn Doãn Lam bốn chân chấm đất quỳ rạp trên mặt đất, thở dài một hơi, ai! Đáng thương a ~~~~
“Ha ha ha ha ~~~~~~ ”
“Ha ha ha ha ~~~~~~ rất buồn cười, các cậu một nhà… Ha ha ha ha ~~~~~ ”
Du Duyên nhìn thấy mấy đồng nghiệp cười thành một đoàn, cậu thật hối hận, cậu không nên nói chuyện này cho những thằng cha không biết thông cảm này. Bọn họ không biết cậu hiện tại rất tức giận, đã bị đả kích rất lớn sao? Cũng không tới an ủi an ủi cậu, khuyên bảo khuyên bảo cậu, ngược lại còn cười đến cùng như vậy, có buồn cười như vậy sao? Hừ!
Hạ Thiên lau khóe mắt ướt nước, cố gắng khắc chế chính mình, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thấy Du Duyên, anh vẫn là nhịn không được lại cười to ra tiếng, cúi người tiếp tục cười to.
“Ôi, không được, ha ha ha ha ~~~~~ bụng tôi đau quá! Ha ha ~~~~~” thật sự quá buồn cười, không nghĩ tới trẻ con nguyên lai là như vậy, khó trách Doãn Lam trước kia khăng khăng không có lên giường anh ta vẫn là ba của đứa nhỏ, Điền Hồng Nhạn đấm bàn đấm ghế, hoàn toàn không khống chế được chính mình.
Nhưng thật ra Chu Viên Viên cố nén cười đi đến bên người Du Duyên, vỗ vỗ bờ vai của cậu thấm thía nói: “Tiểu Duyên, không nghĩ tới ba ba chân chính của con cậu lại là một con hồ ly, ai ~~~~ ”
“Các người! Hừ!”
Luôn tay sửa sang lại văn kiện trên bàn, Du Duyên hiện tại đã bị vây trong khó chịu cực độ, cậu thật đúng là bạn bè không nhiều lắm, sẽ chỉ ở một bên xem kịch vui!
Mọi người ồn ào cũng ồn ào đủ rồi, cười cũng cười đủ rồi, mọi người mang ngế của mình lấy Du Duyên làm trung tâm ngồi xung quanh cậu. Nhưng trên mặt vẫn còn mang vẻ cười cười, không có biện pháp, thật sự rất buồn cười. Không nghĩ tới loại này chuyện ô long này cũng có, nhưng lại phát sinh trên người của cậu, mọi người đều nhịn không được nên cười thôi.
“Được rồi được rồi, đừng giận.” Điền Hồng Nhạn vỗ vỗ vai Du Duyên đang miệng đầy mất hứng, ai, làm ông chủ thật sự là số khổ, ngay cả sinh hoạt cá nhâncủa nhân viên đều được quan tâm đúng chỗ.
“Nói chuyện đứng đắn đi, cậu rốt cuộc có hay không hỏi Doãn Lam năm đó vì sao lại mang theo hai người con trai rời đi?”
“…” Cậu đã quên ~~~~
“Ai!” Mọi người cùng thở dài một hơi, được rồi, cậu thật lợi hại, chuyện quan trọng nhất lại quên. Đầu của cậu rốt cuộc còn có thể nhớ kỹ chuyện gì a?
“Nói như thế, Doãn Lam nói cho cậu biết, cậu là bởi vì bị tiêm vào cái gì thuốc gen nên mới mang thai, mà bọn nhỏ lại có một nửa dòng máu hồ ly, vậy tại sao Lưu Ly nhưng không có xuất hiện loại tình huống này?” Chu Viên Viên hỏi một đống câu hỏi, làm tất cả mọi người tò mò. theo như những gì Du Duyên nói, Vũ Y hai người con trai khi lúc thì hình dạng hồ ly lúc thì hình dạng con người, nhưng cùng với chúng từ một bào thai sinh ra Lưu Ly lại có hình dạng người.
Chu Viên Viên nghĩ: “Nếu tôi đoán không sai, năm đó Doãn Lam mang Vũ Y đi cũng là bởi vì nguyên nhân này. Vậy cậu có hỏi hay không?”
“… Tôi hình như có hỏi.”
Hình như có hỏi?! Đây là trả lời kiểu gì?”Kia Doãn Lam đã nói như thế nào?”
“… Anh ta hình như chưa nói.” Du Duyên trừng mắt nhìn, nỗ lực nhớ lại, cuối cùng kiên định gật đầu, “Đúng! Anh ta chưa nói!”
“A!” Vỗ vỗ trán, bọn họ chán nản thấp giọng thở dài một hơi, biết chắc không có thể đối với Du Duyên ôm có bất cứ hy vọng nào.
Việc này không thể trách tôi, lúc ấy tôi thật sự vô cùng tức giận mà. Nói lại, ở giữa có một đoạn tình huống thật là cái loại này nha. Du Duyên ủy khuất cắn cắn môi dưới, trộm xem bọn họ liếc mắt một cái.
Hạ Thiên luôn luôn không nói leo quan sát cậu sau một lúc lâu, đột nhiên vỗ tay hét lớn: “Tiểu Duyên, cậu thay đổi!” anh đã cảm thấy cậu có chỗ nào không đúng, cậu giống như trở nên cùng… Không, giống như cũng không phải thay đổi, cậu giống như trở lại là con người của ba năm trước đây.
“A? Tôi thay đổi?!” Du Duyên sờ sờ mặt mình, không thể nào, cậu vẫn là hai con mắt một cái cái mũi một cái miệng, cậu làm sao thay đổi. Ba người tiếp tục nhìn nhìn cao thấp đánh giá cậu, cậu có điểm sợ hãi, cậu sẽ không thay đổi thành hồ ly chứ?!
“Du Duyên, cậu thích Doãn Lam.” Điền Hồng Nhạn do dự mở miệng hỏi.
“…” Ngỡ ngàng. Thích?! Cậu chưa từng nghĩ tới, bất quá cẩn thận ngẫm lại, chắc là thích đi ~~~
“cậu yêu anh ta sao?” Chu Viên Viên bổ sung một câu.
“…” Tiếp tục ngỡ ngàng. Yêu?! Cậu càng không nghĩ tới, có phải không, cậu thừa nhận là có chút thích anh ta, nhưng yêu?! Rất thái quá rồi đi, cậu cùng Doãn Lam ở chung mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, cả ngày nhớ lại đều thật sự không hiểu ra sao cả, nói đến yêu, cho dù là muốn bồi dưỡng cũng không có biện pháp bồi dưỡng.
“Vậy anh ta yêu cậu sao?” Hạ Thiên rất quan tâm vấn đề này.
“… Yêu, chắc chắn là yêu!” Đối với vấn đề này Du Duyên không có bao nhiêu lưỡng lự, Doãn Lam đối với cậu đã nói rất nhiều lần yêu, theo như ánh mắt chân thành tha thiết của Doãn Lam cậu cũng đó có thể thấy được anh không có lừa cậu, bất quá… quá trình yêu này thật sự có điểm không hiểu ra sao cả, cũng không thể nói có một chút, quả thực là không hiểu ra sao cả.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng cho ra một cái kết luận: “Lập tức cho cậu nghỉ phép, về nhà đem toàn bộ mấy vấn đề này làm rõ ràng rồi hãy trở lại làm việc!” Nói đùa gì vậy, chỉ là chuyện như thế nào có con này làm sao có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ trong ba năm qua, bây giờ còn có nhiều vấn đề như vậy, tiếp tục kéo dài, một vấn đề suốt ba năm nầy cần phải có đáp án, nếu không bọn họ sẽ bị lòng hiếu kỳ giết chết.
Tưởng tượng như vậy, bọn họ đã cảm thấy thực khủng bố, cảm giác lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn rất khó chịu, không nên không nên.
Vì thế ba người mỗi người một đá đem cậu đá ra khỏi cửa: “Nhớ kỹ! Nhất định phải lên hỏi rõ, đây chính là chuyện đại sự cả đời của cậu. Sau đó trở về báo cáo kết quả cho chúng tôi.” Câu nói sau cùng mới là quan trọng nhất. Phịch một tiếng đóng cửa lại, đem Du Duyên đáng thương còn chưa kịp phản ứng để lại ngoài cửa.
Mưa phùn rả rích, bi ai này! Một trận gió lạnh thổi qua, làm cho Du Duyên rùng mình một cái. Cậu rốt cục nhịn không được đứng dậy kêu to: ” Tất cả các người đều đi chết đi!!!!!!!!!!!!!!!!!”