Kỳ thật đối với vấn đề này Du Duyên vì sao lại không muốn biết, nhưng mà mỗi khi nhớ lại ba năm trước đây biết được Doãn Lam mang theo hai con trai đột nhiên rời đi, tim của cậu còn có nổi lên sợ hãi, không khỏi có chút nhút nhát, bởi vậy mà nhiều năm nay cậu luôn luôn tránh né chuyện tình cảm.
Có lẽ giống như Doãn Lam vậy, anh ta cũng không hiểu ra sao cả đã yêu cậu, tuy rằng cậu cũng không dám xác định, nhưng chuyện tình cảm đôi khi chính là như vậy trong nháy mắt cảm nhận được, nó thường ngay tại lúc bạn không chú ý đã xâm nhập vào trong lòng của bạn, làm cho bạn trốn không được, tránh cũng không xong.
Du Duyên rời công ty cũng không trở về nhà, mà là một mình đi lang thang trên đường, cậu tự hỏi vấn đề vốn tưởng rằng không cần phải tự hỏi.
…
Năm đó cậu khinh hoàng mở cửa ra, đập vào mắt toàn là màu hồng, đó là một căn phòng màu hồng, trên tường vẽ những trái tim màu đỏ, trên mặt đất trải thảm lông màu trắng, trong phòng cái gì cũng không có, chỉ có một chiếc nôi xinh đẹp cùng màu với màu tường, tấm rèm lụa mỏng màu trắng trên nôi nhẹ bay, tiếng khóc non nớt chính là trong chiếc nôi kia truyền ra.
Cậu vén lên chiếc rèm lụa mỏng, kia là hai đứa trẻ mụ mẫm, tứ chi đang đá loạn lên, mặt trướng đến phấn hồng, khóc đến thương tâm.
“Đừng khóc, cha ở trong này.” Cậu đau lòng một tay ôm lấy một đứa, xúc cảm mềm mại làm cho cậu nhịn không được cũng rớt nước mắt, nhẹ nhàng đặt xuống một hôn, luyến tiếc buông ra.
Đại khái là liên hệ huyết thống, hai đứa trẻ thế nhưng khi được cậu ôm lấy trong tích tắc dần dần nín khóc, còn lại chỉ là nhẹ nhàng nấc lên.
“Bọn nhỏ chắc là đói bụng, Hạ Thiên, em cùng Học Hàn tìm xem phòng bếp ở nơi nào, đum nước sôi pha hai bình sữa lại đây.” Trầm Tàn Xuân mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện này, để ý nhắc nhở mọi người.
“Vâng.” Hạ Thiên cùng Học Hàn ở trong túi lấy ra hai cái bình sữa, ra khỏi phòng.
Du Duyên từ từ ngồi xuống dưới đất, cúi đầu nhìn hai con trai trong lòng mình, có điểm không khỏi cảm động dâng lên, ánh mắt hai đứa bé lom lom nhìn cậu, miệng đô đo lên ứa ra bọt nước, cậu nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
Điền Hồng Nhạn cùng Trầm Tàn Xuân khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi xuống thảm. Trước kia nhìn bụng Du Duyên, còn tưởng rằng đứa bé sẽ rất nhỏ, không nghĩ tới so với những đứa trẻ so sinh bình thường không nhỏ hơn là bao nhiêu.
“Đúng rồi, còn hai đứa bé nữa đâu?” Điền Hồng Nhạn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhảy dựng lên.
Du Duyên nhất thời vừa sợ vừa hoảng hốt, cậu sắc mặt trắng bệch cắn môi dưới chính là nhìn bọn họ, có chút nói không ra lời.
Trầm Tàn Xuân vỗ nhẹ cậu, thử xoa dịu tâm tình của cậu, hai con trai cũng tựa hồ cảm nhận được trong lòng cậu hoảng hốt, bắt đầu khóc lên, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng không khí có vẻ vô cùng khẩn trương lên.
Làm lúc Hạ Thiên cùng Lý Học Hàn cầm bình sữa trở lại đã bị tình cảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ. Bọn họ vội vàng bước nhanh tới, đưa bình sữa cho cậu: “Mau cầm lấy cho bọn nhỏ uống đi, chắc là đói bụng lắm.”
Thấy Du Duyên đang ôm hai con trai không có khả năng cho ăn, Điền Hồng Nhạn thuận tay tiếp nhận một bé, giúp cho ăn. Đứa bé quả nhiên là đói bụng, khi ngậm đến núm vú cao su liền tham lam mút vào, vừa ăn miệng còn một bên ừng ực hừ nhẹ lên.
“Bình sữa này hình như có điểm không giống trước.” Điền Hồng Nhạn thấy kỳ quái hỏi một tiếng. Ông hình như nhớ rõ là bình thủy tinh dầy thân bình sữa in hình phim hoạt hình gấu con, như thế nào hiện tại lại biến thành bình nhựa cứng. Chẳng lẽ là ông nhớ lầm sao? Hay là Hạ Thiên lại mua bình sữa khác.
Nghe được ông nói như vậy, Lý Học Hàn đột nhiên nhớ tới vừa rồi gặp phải chuyện kỳ quái, anh lấy ra một tờ tờ giấy ở trước mắt quơ: “Tôi cùng Hạ Thiên đi tìm phòng bếp để đun nước, sau khi tìm thấy phòng bếp rồi, nhưng ở trên bếp đã có một cái bình chân không, bên trong có hai cái bình chứa đầy sữa này, chúng tôi thấy trong phòng bếp không có bếp điện hay bếp ga liền lấy chúng mang tới. Mặt khác, dưới bình sữa còn có tờ giấy này, xem ra là gửi cho tiểu Duyên.”
“Anh đọc nghe một chút.” Cậu vốn định nhận lấy tờ giấy xem, nhưng lại đang cho con ăn không có khả năng, đành phải bảo anh đọc ra.
“Nha.” Học Hàn mở ra tờ giấy, ” Vợ à, bởi vì nguyên nhân đặc biệt tôi mang hai con trai đi rồi, để lại chính là đứa lớn nhất cùng với đứa thứ hai, nhớ kỹ ánh mắt màu xanh da trời chính là con cả, mà ánh mắt màu xanh thẫm là con thứ hai, đừng nhận lầm nha. ký tên chồng yêu của em Doãn Lam.”
“Trời ạ, đứa bé này thật sự là con mắt màu xanh thẫm!” Điền Hồng Nhạn đột nhiên hét lớn. Trẻ em đôi mắt rất nhỏ, chỉ có một đường nhỏ, ông vừa mới chú ý nhìn một chút, không nghĩ đến cái này đứa trẻ này có đôi mắt thật lớn màu xanh thẫm.
“Đôi mắt của bé là xanh da trời.” Cậu cũng kêu to ra tiếng, đã cảm thấy có điều, còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nguyên lai đứa bé thật là có đôi mắt màu nàu.
“…”
Mọi người kỳ quái cùng nhau nhìn nhìn, kinh ngạc nói không ra lời. Chính là cậu, cũng là vạn phần không giải thích được.
…
“Chàng trai, suy nghĩ cái gì?”
Giọng nói trầm thấp ám muội bỗng nhiên truyền đến, Du Duyên giật mình hoàn hồn, cậu trong lúc không tự chủ đã đi tới một khu vực nhô lên ở giữa đường, có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng.
Ông lão cười sang sảng ngồi xuống bên cạnh cậu, như là mệt mỏi nhẹ nghỉ một chút. Giống như câu hỏi vừa rồi của ông lão chỉ là nghe nhầm, cùng cậu ngồi chung ở trên cùng một cái ghế dài, hai người không quen biết nhau chỉ là tự nhìn xung quanh, phía trước, đều tự đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Khu vực nhô lên ở giữa đường, có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng rất ít người, có lẽ bởi vì hôm nay cũng không phải cuối tuần, đến một bóng dáng một đứa trẻ cũng không có, chỉ có tốp năm tốp ba những người già mang theo cái giỏ đồ ăn đi qua nơi này, ngẫu nhiên nhìn thấy một hai thanh niên nam nữ nhưng là vội vàng đi về phía trước, một khi đi qua con đường này liền không thấy bóng người, trong nơi phồn hoa đô thị lại có chút vắng lặng.
Nhìn thấy bọn họ khóe mắt tò mò khẽ lướt qua, Du Duyên khẽ thở dài một hơi, xem ra cậu là tự nhiên xuất hiện, so với bước chân không ngừng của đôi nam nơi nữ đô thị mà nói là xa xỉ mức nào, hoặc là cũng có chút đê tiện.
“Chàng trai tâm tình không tốt?” Ông lão cười nhìn cậu, nếp nhăn trên mặt giống như cao ngàn tầng,hàm răng bị hun khói đen đen theo môi lộ ra ngoài, làm cho Du Duyên nỗ lực ở trên mặt ông lão tìm kiếm tròng mắt ở nơi nào.
“Ta rất già phải không, không có biện pháp ánh mắt của ta vốn cũng rất nhỏ, nếp nhăn khi cười rộ lên còn có chút nhìn thấy không rõ lắm. Ha ha ha ha ~~~~”Ông lão hiền lành cười, vẻ mặt giống như nhìn không biết bao nhiêu lần, cậu cũng biết nghi ngờ của cậu đại biểu cho cái gì?
Kinh ngạc đối với vẻ thản nhiên của ông lão, Du Duyên ngượng ngùng đỏ mặt, nhanh chóng bồi lên khuôn mặt tươi cười: “Rất xin lỗi.”
Ông lão không thèm để ý phất phất tay, như cũ mỉm cười nhìn cậu, ông hào sảng hét lớn: “Người trẻ tuổi không cần không có tinh thần như vậy, nâng cao thắt lưng ngẩng đầu bước đi. Giống như cậu vậy, đến lúc bằng tuổi này của chúng ta chẳng phải là muốn động cũng không nhúc nhích được.” ông nói xong còn vỗ vỗ lưng Du Duyên, không ngần ngại ưỡn ngực.
Bị nhiệt tình của ông lão làm cho có chút không hiểu ra sao cả, Du Duyên có chút buồn cười đứng thẳng eo, nghe lời ông lão thỏa mản hừ nhẹ một tiếng, càng cảm thấy có chút không nhịn được nở nụ cười.
“Này còn không sai biệt lắm, người trẻ tuổi nên cười nhiều, không cần than thở như ông già, người không biết còn tưởng rằng cậu so với ta còn già hơn.”
Nghe ông lão sang sảng cười to, tâm tình nhất thời thả lỏng rất nhiều, cậu cảm kích nhìn ông lão, phát hiện trên người ông lão một thân quần áo bình thường lại tồi tại chút khí chất không tầm thường.
Ông lão không thèm để ý chút nào tới sự đáng giá gần như không lễ phép của Du Duyên, ông lão cười nhẹ nhìn cậu, cuối cùng vẫn là nhịn không được vỗ vỗ vai cậu lời nói thấm thía: “Chàng trai, nhớ kỹ, năm tháng ngắn ngủn mấy chục năm, ngàn vạn lần phải nắm chắc vui vẻ mỗi ngày, chặt chẽ bắt giữ mỗi một chuyện, đừng để sau này khi mình già rồi mới thấy hối hận.”
Còn chưa chờ Du Duyên trả lời, ông lão liền đứng dậy chậm rãi đi về phía trước, cậu theo phương hướng ông lão đi tới nhìn lại, mới phát hiện ở cuối đường có một bà lão thân mặc quần áo màu đỏ ở nơi đó đối ông lão ngoắc tay, lẳng lặng cười nhìn ông lão đi đến.
Nhìn thấy ông lão đứng thẳng tắp bóng lưng, nhất cử nhất động giống như máy móc giống như có quy luật mạnh mẽ cử động. Lờ mờ có thể từ trên người của cậu có thể nhìn thấy hình ảnh ông lão khi còn trẻ, tư thế oai hùng như trong lời dậy bảo kia từng bước hiện ra, Du Duyên nhịn không được đối với ông lão hô to một tiếng: “Bác á, cám ơn bác!!!”
Lúc này ông lão đã đi tới bên cạnh vợ mình xoay người lại đối với cậu phất phất tay, cười đi cùng bạn đời của mình. Nhìn thấy bóng dáng hai người kia dựa sát vào nhau, Du Duyên tâm tình nhất thời thông suốt rất nhiều, cậu hàm chứa ý cười hít vào một hơi dài, yên lặng chúc phúc cho ông lão.
Khi cậu còn chưa bước vào nhà đã nghe đến bên trong hi hi ha ha ồn ào, tuy rằng rất ồn ào nhưng ấm áp khác thường, cậu thở dài một hơi mở cửa phòng, không ngoài dự tính, trong phòng bị làm cho loạn thất bát tao, mà một lớn bốn nhỏ đầu sỏ gây chuyện lúc này đang quỳ rạp trên mặt đất cười hì hì thét chói tai, Du Duyên hít sâu một hơi cố ý xụ mặt quát to một tiếng.
“Vì cái sao không đi đến trường? Xem trong nhà bị làm loạn như vậy, nếu mẹ không trở về nhà có phải hay không các người tính toán đem cả nhà hủy đi!”
Không xong! Bị bắt tại trận Doãn Lam cùng bọn nhỏ há to mồm cùng nhau trừng mắt, vội vàng tự xoay người đứng lên, ngoan ngoãn đứng ở một bên không dám nói nữa nói.
Đặc biệt là Lưu, Ly, chúng từ trước thật sự ngoan ngoãn, cũng biết người mẹ ôn nhu này kỳ thật ở phương diện khác là tương đối nghiêm khắc, le lưỡi cúi đầu trộm nhìn thoáng qua nhau, sau lại rõ ràng lui đến phía sau Doãn Lam không dám tiếp tục hé răng.
Đừng kéo a ~~ ba hiện tại cũng tự thân khó bảo toàn, không phát hiện mẹ các con hiện tại sắp nổi giận rồi chưa? Bị hai tiểu tử kia kéo góc áo, Doãn Lam cười khổ nhìn cậu, thật sự không dám đi thử tiếp Phật sơn Vô Ảnh Cước của cậu.
Du Duyên buồn cười nhìn hết thậy mọi chuyện trước mắt, nhưng bọn nhỏ trốn học lại làm cho cậu có chút tức giận, cậu đang muốn kêu Lưu, Ly đến giảng giải lí lẽ tôn giáo một phen, lại bị Vũ, Y bổ nhào vào trong lòng, đợi cậu lấy lại tinh thần đã một tay bế một đứa ngồi trên ghế sa lon.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ ~~~~” Vũ, Y khẽ gọi của cậu, sụt sùi sụt sùi ở trên mặt cậu hôn, mặt cậu dính đầy nước miếng.
“Mẹ, mẹ tan tầm sao? Vì cái sao sớm như vậy nha?” Doãn Vũ cười ngọt ngào, chìa tay nhỏ ôm lấy cổ Du Duyên trưng ra vẻ đáng yêu.
Doãn Y cũng không cam chịu thua anh trai, nhanh chóng dùng tay nhỏ bé đấm nhẹ lên vai cậu, miệng còn không ngừng nói: “Mẹ khẳng định làm việc rất hiệu quả, cho nên được ông chủ cho phép tan tầm sớm như vậy. Mẹ, mẹ có mệt hay không, Y Y giúp mẹ đấm đấm nha.”
Nói mấy câu quan tâm tâm tình Du Duyên tốt lên vô cùng, cậu cười nhẹ ôm chúng, luôn miệng khen rất ngoan.
Thật là lợi hại! Lưu, Ly ở phía sau Doãn Lam trừng lớn mắt nhìn xung quanh lên, làm bọn em trai thật không thể tưởng tượng nổi. Xem ra mẹ rất thích như thế này, không nghĩ tới a, bọn em trai so với chúng còn hiểu mẹ hơn, thật lợi hại a ~~~~
“Mẹ, chúng con thật sự rất nhớ mẹ, cũng nhớ anh cả với anh hai, nhưng mà mẹ buổi sáng hôm nay đi làm thật sớm, làm cho chúng con thật là khổ sở nha.”
“Mẹ, chúng con thật sự rất yêu mẹ, cũng tốt rất yêu anh cả anh hai. Hiện tại mẹ có thể trở về sớm như vậy, chúng con thật sự thật là rất vui thật là rất vui, sau này người một nhà chúng ta cũng không bao giờ tách ra nữa được không?”
Vũ, Y hai mắt rưng rưng chu cái miệng nhỏ nhắn ghé vào trên người Du Duyên lộ ra vẻ đáng thương, lời nói xong làm cậu đau lòng vô cùng.
Sợ bọn nhỏ buồn, cậu nhanh chóng nói: “Rất xin lỗi, là mẹ không đúng, mẹ không nên bỏ lại mấy cục cưng để đi làm, mẹ đã sẽ sửa lại, mấy cục cưng cũng đừng có buồn được không?”
“Vâng.”
Ai nha, thân mình nhỏ bé của mấy cục cưng đều ở phát run, nhất định đã rất buồn khi mình rời đi. Du Duyên thầm mắng mình sơ ý, bọn họ hôm qua mới vừa mới gặp mặt, sáng nay cậu không chăm sóc chúng lại còn chạy đi làm, thật sự là rất không nên.”Tha thứ cho mẹ được không? anh cả anh hai biết mẹ không đúng, cho nên giúp mẹ ở nhà chơi cùng hai cục cưng, hai cục cưng tha thứ cho mẹ được không?”
Nghe đến đó, Vũ,Y lúc này mới thỏa mản gật đầu, ấp úng nói: “Mẹ sau này phải nhớ kỹ chớ quên chúng con nga, khi đi làm, tan tầm đều nhất định phải hôn nhẹ.”
“Hảo, đều hôn nhẹ!” Làm bọn nhỏ yếu ớt cảm thấy buồn cười, Du Duyên cười khi cậu trên mặt các cục cưng hôn một cái, dụ chúng khanh khách cười không ngừng.
Cao thủ! Quả nhiên là cao thủ! Lưu, Ly cũng nhịn không được nữa sợ hãi than lên, nhìn thấy mẹ đau lòng thay bọn em trai lau nước mắt, bọn họ đã ở bị lừa gạt. Chính là không nghĩ tới, Vũ Y nhân lúc mẹ quay đầu không chú ý trong nháy mắt đối với bọn họ giơ cao cái chữ V thắng lợi, chúng nhất thời cả người vô lực nắm lấy vạt áo của Doãn Lam, lại tán thưởng nhìn mấy em trai của mình trong khoảnh khắc lại lần nữa khuôn mặt trở nên ảm đạm.
Chỉ có Doãn Lam đau đầu cau mày. Bản tính hồ ly giảo hoạt của chúng quả nhiên là di truyền được một ngàn có một ngàn một chút không dư thừa, anh phải nhớ kỹ nói cho vợ, để cho cậu cẩn thận hai con hồ ly nhỏ trong nhà này, miễn cho vợ sau này lại bị đùa giỡn xoay tròn.