Tối hôm đó, Ngô Tiếu Thiên uống hơn một chai rượu nho, anh say bét nhè rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay..
Sáng sớm hôm sau lúc anh còn say ngủ, thì có người gọi điện thoại đến. Anh mơ mơ màng màng nhấc máy, lại là Trần Thu Địch. Cô nói: “Hôm nay anh có rảnh không? Bố em muốn nói chuyện với anh.”
Ngô Tiếu Thiên tiu nghỉu nói: “Nói cái gì vậy?”
Trần Thu Địch: “Còn nói cái gì nữa? Thì là chuyện tối qua em nói với anh. Buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Ngô Tiếu Thiên lờ mờ nhớ lại tối qua lúc nghe điện thoại, hình như buổi trưa có hẹn, nhưng vì anh uống nhiều quá nên quên rằng đã hẹn với Hà Như. Anh ngáp dài rồi đồng ý với Trần Thu Địch.
Bác Trần là người Hồ Nam, ăn cay hơn cả Trần Thu Địch. Để chiều ông cụ, Ngô Tiếu Thiên đưa hai cha con Thu Địch đến quán ăn cay chính tông ở China Town, gọi một cái lẩu Hồ Nam. Ngô Tiếu Thiên là người Triết Giang không biết ăn cay, nhưng điều anh khó chịu nhất hôm nay không phải là chiếc lẩu cay đó mà là vẻ mặt nghiêm nghị của bố Trần Thu Địch, nét uy nghiêm của người quân nhân dường như vẫn còn khắc đậm trên gương mặt ông. Ngô Tiếu Thiên nghĩ đến việc ông cụ bắt anh phải hứa, anh vẫn chưa thể quyết định được nên không dám nhìn thẳng vào ông.
Bố Trần Thu Địch rất chú trọng mùi vị thức ăn, mỗi đĩa thức ăn ông nhất định bỏ vào nồi lẩu cay đầy dầu cay phủ bóng lộn mới chịu, cay đến nỗi Ngô Tiếu Thiên chảy cả nước mắt nước mũi. Ngô Tiếu Thiên nghĩ, nếu anh thực sự ở cạnh Bác Trần mười năm nay chắc anh sẽ chết vì cay, khỏi phải nói đến tính nóng như lửa của ông. Hai cô phục vụ cũng sợ khiếp lên được, tay bịt mũi hắt hơi liên tục.
Ngô Tiếu Thiên cũng không dám nói gì, chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi ăn mấy món cay xè. Nhưng khi ăn được một lúc bất giác anh thấy ngon miệng, vị cay thật hết biết, khiến môi anh vô cùng khó chịu. Môi anh nóng đến độ tưởng chừng đó là miếng thịt dê sống đang nướng trên bếp lửa hừng hực, mắt anh cay đến đỏ cả mắt, trông như hai quả nho chín sau cơn mưa.
Lúc ba người ăn cay đến độ “Lửa cao tam trượng” thì ông cụ nói với Ngô Tiếu Thiên: “Tánh của bác rất nóng, chúng ta cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau. Bọn trẻ tụi bay, định ngày giờ đi, chừng nào đám cưới. Bác năm nay đã tuổi rồi, hy vọng những năm còn lại có thể chứng kiến hai con thành thân! Hôn lễ của các con tổ chức ở Đài Loan cũng được, tổ chức ở Đại Lục cũng được. Chi phí tổ chức hôn lễ hai con không cần phải lo.”
Ngô Tiếu Thiên cười: “Bác Trần, chuyện tụi cháu còn chưa đâu vào đâu, bác nói gì thế?”
Bác Trần khoát tay nói: “Không phải hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi hay sao?”
Ngô Tiếu Thiên lặng người đi một lát anh nói: "Ý của cháu hôm qua là để suy nghĩ lại, chứ chưa có hứa hẹn gì."
Bác Trần có vẻ không vui nói với Trần Thu Địch: “Thu Địch, con chống mắt lên chưa. Con tự coi lại đi, con tìm được người như thế nào! Lúc đầu con ở Đại Lục khoe khoang anh ta ra sao? Ba thấy loại người không dứt khoát như vậy từ nay về sau con bỏ quách đi cho xong. Anh ta thay lòng đổi dạ như vậy nếu con thật sự thành thân với nó ba cũng không yên tâm. Nếu anh ta là người vô tâm, bạc tình như vậy, ba chết cũng không nhắm mắt!”bg-ssp-{height:px}
Ngô Tiếu Thiên hoang mang nói: “Bác đừng nói nghiêm trọng vậy, ý của cháu chỉ là vì hiện nay sự nghiệp của cháu vẫn chưa đạt được kết quả gì. Vả lại cháu và Trần Thu Địch đã xa nhau hai năm, chưa thật hòa hợp về lối sống và suy nghĩ. Cháu không muốn đem lại phiền phức cho cô ấy. Nếu sau này thực sự có duyên phận với nhau, cháu sẽ chọn cô ấy.”
Trần Thu Địch cười khẩy nói với Ngô Tiếu Thiên: “Lý do anh đưa ra gượng ép quá đấy? Còn ai hiểu anh bằng em? Rốt cuộc là ai chọn ai? Nếu như anh từ chối yêu cầu của bố em đưa ra thì cũng không cần thiết bịa ra lý do kém cỏi này. Có chuyện gì mà bố em chưa từng trải qua, chẳng qua bố chỉ lo lắng cho em mà thôi. Nói thực, ở Los Angeles này chẳng lẽ em không tìm ra người hơn anh hay sao?”
Ông Trần cười: “Địch à, con nói đúng ý bố rồi đó. Lúc bố con đang lăn lộn ở Miến Điện thì thằng nhóc này vẫn đang nằm trong bụng mẹ đấy!”
Ngô Tiếu Thiên: “Bác Trần, Thu Địch hai người nói sao cũng được, dù gì đi nữa điều cháu nói là thật lòng. Nhưng bác nói hơi quá lời. Hồi đó, giữa cháu và Thu Địch ai có lỗi với ai, cháu tin rằng trong lòng cô ấy hiểu rõ.”
Trần Thu Địch nói: “Thì ra anh vẫn để bụng. Anh muốn em trả anh bao nhiêu tiền? Em ghi chi phiếu ngay cho anh.”
Ngô Tiếu Thiên: “Anh đã từng nói với em, số tiền đó anh không quan tâm. Em đừng có cho rằng anh đến Mỹ chỉ vì muốn đòi nợ.”
Trần Thu Địch: “Vậy rốt cuộc anh vì cái gì? Anh không muốn tìm lại quá khứ thì cũng phải có một tương lai rõ ràng chứ?”
Ngô Tiếu Thiên: “Trước tiên anh phải có một chỗ đứng cho mình.”
Trần Thu Địch thở dài: “Em biết rồi, trong lòng anh không hề có em. Nếu đã là như vậy, em cũng không ép anh. Anh cứ lo cho bản thân anh đi.”
Ngô Tiếu Thiên không nói gì.
_________________