Sáng sớm hôm sau, Ngô Tiếu Thiên chưa kịp ăn sáng chỉ uống qua một ly sữa nóng là vội vàng lao đến phòng thực nghiệm. Vì hôm qua phải ra ngoài ăn lẩu với Trần Thu Địch nên anh đã để các tế bào đông ở trong tủ lạnh, anh phải nhanh chóng giải đông tế bào thì hôm nay mới làm thí nghiệm được.
Anh gặp Giang Cốc ngay ở hành lang. Giang Cốc hỏi anh: “Ngô Tiếu Thiên, hôm qua anh đi đâu vậy? Tôi đợi kết quả thí nghiệm của anh. Hứa Mai muốn tôi hôm nay phát biểu trên hội nghị. Cả ngày hôm qua tôi gọi điện cho anh hai lần đều tìm không gặp, tối đến tôi đến phòng thí nghiệm cũng không thấy ai. Chẳng phải cuối tuần anh đều ở phòng thực nghiệm hay sao?”
Ngô Tiếu Thiên đang bực mình chuyện Trần Thu Địch tối qua, lúc này lại nghe những lời của Giang Cốc, nổi máu điên lên. Anh nói thẳng thừng: "Giang Cốc, tôi dù gì cũng là một tiến sĩ, đâu phải nhân viên kỹ thuật của anh, anh có quyền gì mà bắt tôi cuối tuần phải làm thí nghiệm cho anh? Anh là ông chủ của tôi chắc? Ngay cả bà chủ cũng không dám để tôi làm việc vào cuối tuần đấy!"
Giang Cốc không ngờ rằng anh lại nổi giận như vậy, anh cố bình tĩnh lại rồi ngượng ngập nói: “Xin lỗi, Ngô Tiếu Thiên, lần này tôi sai rồi. Tôi đã không nói với anh trước, hôm trước tôi và Bạch Quả cùng đi Santiago. Vợ bạn tôi sắp sinh. Chúng tôi sang đấy chúc mừng họ.”
Ngô Tiếu Thiên cũng nguôi bớt, anh nói: “Tôi không phải là người tính toán so đo như vậy. Nhưng mà anh có việc, lẽ nào tôi không có việc? Mọi người với nhau thì phải biết thông cảm chứ.”
Giang Cốc: “Đúng, đúng. Có việc gì vậy? Tôi thấy sắc mặt anh hôm nay không được tốt, có phải hôm qua bị bệnh không? Nếu vậy thì thí nghiệm mấy ngày nay để tôi làm cho.”
Ngô Tiếu Thiên: “Hai hôm nay tôi bực mình, không phải bệnh hoạn gì.”
Giang Cốc tưởng rằng Ngô Tiếu Thiên vẫn còn đang giận anh, liền cười nói: “Được rồi, trưa nay tôi mời anh đi ăn sushi của Nhật. Tụi mình không mà!”
Sau khi Ngô Tiếu Thiên giải đông các tế bào, nhân lúc rảnh rỗi anh lên mạng tra cứu một vài tài liệu. Đúng lúc đó Hà Như gọi điện thoại đến.
Hà Như nói: “Trưa hôm qua anh đi đâu vậy? Tụi mình không phải đã hẹn đi ra ngoài hay sao? Có phải anh đã đi cùng với cô Trần Thu Địch ấy? Thế mà còn nói là muốn nghe ý kiến của em.”
Ngô Tiếu Thiên đột nhiên nhớ lại tối hôm trước hẹn với Hà Như trong điện thoại, anh thấy áy náy, anh nói: "Xin lỗi em, tối hôm trước anh uống quá nhiều, quên mất. Hôm qua anh đi với Trần Thu Địch, kết quả không vui mà còn lại hỏng chuyện"
Hà Như: “Sao vậy?”
Ngô Tiếu Thiên thở dài: “Nói ra dài dòng lắm. Hà Như, chuyện thất hẹn anh sẽ tạ lỗi với em sau!”
Hà Như: “Tạ lỗi gì chứ? Cũng tại em lo chuyện bao đồng. Đúng rồi, gần đây Thị trưởng California muốn thu ngân sách đã ra lệnh kiểm tra gắt gao những người vi phạm giao thông, tình hình ở đây anh không rành, đi ra ngoài nhớ phải cẩn thận, để tránh bị bắt đấy.”
Ngô Tiếu Thiên nói: “Anh biết rồi, lẽ nào anh lại xui xẻo như vậy?!”
Hà Như: “Thôi được rồi, việc của anh anh tự lo liệu lấy, nhưng anh phải quyết đoán kịp thời mới được. Em thấy anh giải quyết mọi chuyện đều quá cẩn thận, tỉ mỉ, như thế sẽ làm vuột mất rất nhiều cơ hội.”
Ngô Tiếu Thiên biết cô nói đến việc đi ra nước ngoài trước đây liền cười, anh không cho là như vậy.
Hà Như gác điện thoại. Cô cảm thấy mình hiểu Ngô Tiếu Thiên còn hơn bản thân anh ấy hiểu chính mình.
Từ khi còn ở đại học, Ngô Tiếu Thiên luôn bận bịu cho việc gầy dựng sự nghiệp, ai cũng biết đến anh. Nhưng cái tính do dự không dứt khoát của anh lại khiến anh không thể nào thành công nhanh chóng được. Chuyện tình cảm Ngô Tiếu Thiên cũng thế. Không phải anh không trung thành với tình yêu của mình, nhưng lúc thật sự cần anh phải lựa chọn, anh lại suy nghĩ quá chu đáo, đắn đo, cho nên khi giao tiếp với anh cảm thấy rất mệt. Lúc anh quen Hà Như cũng thế, bây giờ với Trần Thu Địch cũng vậy.
Thực ra, lúc cô dẫn Ngô Tiếu Thiên đi mua bảo hiểm, bằng trực giác của người con gái và tính nhạy cảm nghề nghiệp của cô, cô liền đoán ngay rằng Ngô Tiếu Thiên và Trần Thu Địch chưa hẳn đã thật sự phù hợp. Tuy trông bề ngoài Trần Thu Địch rất sáng sủa, nhưng suy nghĩ vẫn chưa thật chín chắn, trưởng thành.
Hôm qua, cô hẹn Ngô Tiếu Thiên ra ngoài không phải để nối lại tình xưa với anh, mà chỉ với tư cách là một người tình cũ và bạn học cũ, cô phải nói cho anh ấy suy nghĩ của mình về Trần Thu Địch.
Theo cô, một người con gái thực sự trưởng thành sẽ không làm cho người đàn ông phải lo lắng vì mình, còn ngược lại, nếu thiếu sự trưởng thành, chín chắn, họ sẽ là hòn đá cản đường thăng tiến của người đàn ông! Trong ấn tượng của cô, Trần Thu Địch là một cô gái chưa chín chắn. Sau tám năm chia tay với cô, tính tình Ngô Tiếu Thiên vẫn thế, không có gì thay đổi, nhưng có lẽ anh không nghĩ rằng, sự chân chất, thật thà cũng có lúc sẽ thành cổ hủ. Tuy trưởng thành không có nghĩa là sành sỏi, cũng giống như có được tình yêu đấy nhưng chưa chắc đã có một cuộc hôn nhân mỹ mãn. Nhưng nếu vẫn không mảy may có chút thay đổi thì sẽ là cố chấp.
Ở một xã hội như Mỹ, cố chấp, không chịu thay đổi sẽ rất khó thành công, trong tình yêu cũng thế. Ngô Tiếu Thiên là hạng người quá xem trọng giá trị tồn tại, nhưng lại thiếu đi sự thay đổi để tồn tại. Về điểm này thì cô hiểu khá rõ, đồng thời cũng rất lo cho anh. Cô luôn tìm cơ hội để nói anh việc này, nhưng lại ngại anh sẽ hiểu lầm ý cô.
Tám năm trước, cô đã từng xem Ngô Tiếu Thiên như một người anh cả, nhưng tám năm sau, cô cảm thấy trong mắt cô, anh như một đứa em trai. Cô thấy đau lòng, không biết là vì con tim cô đã chai sạn hay vì Ngô Tiếu Thiên vẫn khăng khăng làm theo ý mình, ai muốn nói gì mặc ai.
Tối hôm đó, về đến nhà, Hà Như thấy rất mệt mỏi. Cô vừa nghĩ sẽ nghỉ ngơi một lát, lại nhận được điện thoại của Lưu Đông Khởi. Lưu Đông Khởi cười: "Hà Như, tối mai anh muốn mời em đi ăn cơm, lâu lắm rồi tụi mình không nói chuyện với nhau."bg-ssp-{height:px}
Hà Như cười, cô nói: “Gần đây em ăn không ngon, không muốn đi lắm. Nhưng thiện ý của anh em xin ghi nhận.”
Lưu Đông Khởi: “Anh đã đặt một bàn ở quán ăn Tây gần nơi chúng ta đã gặp lần đầu. Em phải nể mặt anh, nhất định phải đến.”
Hà Như cười: “Hình như anh làm việc gì cũng tự tin quá. Không biết như vậy là điều tốt hay là điều xấu.”
Lưu Đông Khởi: “Anh nghĩ, em chắc chắn thích kết bạn với một người đàn ông tự tin.”
Hà Như trầm ngâm, không biết Lưu Đông Khởi đang có ý gì đây. Lưu Đông Khởi không nghe cô trả lời gì cả liền cười: “Anh biết em đang nghĩ gì.”
Hà Như cười: “Nếu như anh đoán đúng, em sẽ hứa với anh.”
Lưu Đông Khởi: “Em đang lo lắng anh sẽ đưa ra những chuyện khác ngoài chuyện ăn cơm.”
Hà Như: “Lẽ nào anh lại không có ý đó?”
Lưu Đông Khởi: “Thôi được rồi, em đã hứa rồi đấy.”
Hà Như lặng người một lúc, cô cũng hiểu ra ý của anh. Cô nói: “Thịnh tình của anh khó mà từ chối được, vậy thì đến lúc đó tụi mình cứ thoải mái trò chuyện, không nói chuyện khác.”
Lưu Đông Khởi cười: “Anh có điều không hiểu, em nói chuyện khác là chuyện gì!”
Hà Như: “Anh phải là người hiểu rõ hơn em.”
Lưu Đông Khởi: “Được rồi, việc này cứ như vậy đi. giờ tối mai, nhất định phải đến đấy nhé.”
Hà Như buông điện thoại, trong lòng cô cứ thấp thỏm. Cô hiểu rất rõ Lưu Đông Khởi không đơn thuần chỉ mời ăn cơm, vả lại sau mấy lần gặp gỡ, cộng với sự nhạy cảm của người con gái, cô đã nhận ra rằng anh có cảm tình với cô.
Cô cảm thấy Lưu Đông Khởi là người thẳng thắn, vì hôm đó bốn người họ bàn về chuyện đám cưới của Bạch Quả và Giang Cốc ở khu vui chơi, Lưu Đông Khởi đã nói thẳng ra anh là người đã ly hôn. Nếu một người đàn ông có cảm tình với một người con gái thì thường anh sẽ không công khai chuyện riêng tư của mình trong trường hợp như vậy. Cô chỉ cảm thấy Lưu Đông Khởi biết ăn nói, khí chất tốt, nhưng lại không ngờ hoàn cảnh của anh lại éo le thế, thế nên những thiện cảm cô dành cho anh ban đầu đã vơi đi phần nào.
Cô nghĩ, một người đàn ông đã ly dị thì dù cho anh ta xuất sắc cỡ nào cũng không phải là người hoàn hảo.
Từ nhỏ cô đã không có cảm tình với với đàn ông.
Lúc cô còn nhỏ, bố mẹ cô sống hai nơi, cho đến đầu những năm , cả ba mới sum họp một nhà nhưng vì quá buồn trong thời gian xa cách, bố cô trở thành bợm nhậu, không thể tự cai rượu được. Mỗi lần ông uống say, là lại oán trách mẹ cô, làm như mọi tội lỗi đều do bà gây ra. Mười năm sau mẹ cô mắc chứng bệnh ung thư dạ dày và qua đời, lúc đó Hà Như vừa mới học năm hai đại học, từ đó cô cắt đứt mọi quan hệ với ba. Cô dạy kèm, cuối tuần đi làm công ở nhà hàng để trang trải học phí. Những chuỗi ngày đó khiến cô có cảm tưởng như cô qua Mỹ là hoàn toàn sáng suốt.
Cô đã từng thực lòng yêu Ngô Tiếu Thiên. Đó là lúc năm hai đại học, sau khi mẹ cô qua đời. Lúc đó Ngô Tiếu Thiên đã từng giúp cô rất nhiều, an ủi tâm hồn bé bỏng, tan nát của cô. Cô cảm thấy Ngô Tiếu Thiên rất biết cư xử, lại đẹp trai, thông minh, có năng lực.
Lúc tốt nghiệp, Hà Như nhất quyết đến Mỹ du học, cô muốn thay đổi môi trường, đồng thời muốn trút bỏ những quá khứ đen tối trong lòng. Nhưng Ngô Tiếu Thiên lại khăng khăng muốn ở lại trong nước tạo dựng sự nghiệp, anh cho tính tình như anh chỉ có thể ở lại trong nước mới có cơ hội phát huy. Cả hai người không ai chịu nghe ai, cuối cùng đành chia tay.
Buổi tối hôm chia tay, Hà Như khóc suốt một đêm. Từ lúc bước chân lên máy bay, cô cho rằng mảnh đất này không còn gì để cô lưu luyến nữa. Nhưng cô không ngờ rằng, sau khi thật sự đã chia tay cô vẫn một lòng yêu anh, cô hy vọng Ngô Tiếu Thiên sẽ hồi tâm chuyển ý.
Nhưng sau ba năm chờ đợi mỏi mòn, cô vô cùng thất vọng, cô đem tình yêu đã dành trọn cho anh chôn chặt ở tận đáy lòng, và rồi để nó dần dần phôi pha.
Cô nghĩ, Lưu Đông Khởi có thể thực sự thay thế Ngô Tiếu Thiên, vực dậy tình yêu mà cô đã chôn vùi tận đáy lòng? Huống chi, anh lại là người đàn ông đã từng ly hôn.
Cô cảm thấy đàn ông ai cũng có khiếm khuyết.